28. Tôn nghiêm và tự trọng
Sáng nay trời cao trong xanh, sương sớm long lanh, mặt nước thanh thanh, cành lá rung rinh, bầy chim non hót ca vang, đàn bướm lượn tung tăng, tôi dậy với hai cái đùi đau đến tê dại. Mẹ kiếp, tối qua vật lộn đến lúc quái nào tôi cũng đếch nhớ, tôi lăn quay ra ngủ từ khi nào cũng đếch hay, cái đầu của tôi giờ chỉ muốn nổ tung. Bà nó nữa, Kim quy ông sẽ không tha thứ cho những việc tối qua mày làm với ông đâu.
"Dậy ăn chút cháo đi. Em thấy trong người thế nào?"
Còn hỏi trong người thế nào à? Sao đêm qua anh hăng hái như thế không nghĩ đến hậu quả sáng nay tôi sẽ thấy trong người thế nào. Khốn nạn. Ngoài sự ghê tởm và khốn nạn ông đây đếch thấy điều gì sung sướng cả, đếch có cái gì cả.
Tôi không nói chuyện với gã, mặc gã cứ ệt mặt ra đó mà thổi hết muỗng cháo này đến muỗng cháo khác. Thằng cha đúng là bị điên, đồ thần kinh bệnh hoạn, tôi mười tám, tôi mới mười tám, và tôi đéo thích thằng đàn ông con trai nào đụng vào người tôi, tôi đã nói tôi không phải gay, càng không phải công cụ lôi ra để phát tiết, tại sao, tại sao thằng cha cứ phải làm thế. Thằng cha muốn tôi phải ghét gã thì gã mới hài lòng ư?
"Ăn một muỗng thôi ha."
"Không ăn, anh làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Anh biết cảm giác của tôi đối với anh bây giờ là gì không, là ghê tởm, là ghê tởm, anh có biết không?"
"Chuyện tối qua thực tình xin lỗi em, tôi không nên làm thế."
"Anh không nên làm thế, không nên làm thế thì giờ anh cũng đã làm rồi đấy, anh làm rồi còn gì. Anh sung sướng rồi đấy, anh thỏa mãn chưa, sao trước đó anh không hề nghĩ cho lòng tự trọng của tôi, lòng tự trọng của một đời trai mười tám còn không bằng đôi lần phát tiết ngoài ý muốn của anh. Anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nhìn thấy anh bây giờ tôi chỉ có buồn nôn và kinh tởm thôi."
Gã đặt bát cháo xuống, ghì chặt lấy hai vai tôi. Đôi mắt ấy, sao tôi lại nhìn ra sự thương hại của mình ở đây, thằng cha bày ra bộ dạng buồn thiu như thế để làm gì.
"Tôi không cố ý, tôi biết mình sai. Nhưng chính em, em đã khiến..."
Đành rằng chính tôi là người khơi mào, chính tôi chỉ vì sự hiếu thắng ngạo mạn cỏn con của mình mà dẫn tới điều đó. Nhưng tôi đã nói tôi không muốn, không muốn làm rồi cơ mà. Rốt cuộc thằng cha nghe không hiểu tiếng người hay gì.
"Đừng có lôi cái lý do đấy ra, anh hoàn toàn có thể không làm, anh có thể tìm ai đó chứ không phải tôi. Nhưng anh không làm thế, anh làm trên người tôi. Anh biết tôi bây giờ tự thấy bản thân mình ra sao không? Là nhục nhã, nhục nhã của một thằng đàn ông khi bị thằng khác đè xuống làm chuyện không ra gì, anh có từng nghĩ đến điều đó hay không?"
"Yoongi, tôi xin lỗi, tôi..."
Mẹ kiếp! Thằng cha kể lể cái mẹ gì, giờ xin lỗi thì được cái nước non gì, đùi tôi đau đến không đứng nổi, người rạn vỡ như nứt đi từng khúc xương, khắp cơ thể râm ran sự ê ẩm, đầu óc mòng mòng như trống đánh. Tổn thất cơ thể thằng cha có thể trả cho tôi, nhưng còn tổn thương tinh thần, đứa mẹ nào trả cho tôi. Thử nghĩ xem, mười mấy hai mươi cái xuân xanh bị một đứa cùng giới đè ra làm chuyện đồi bại như thế thì vui hay buồn, cười hay khóc. Con mẹ nó, ông đây ngay lúc này chỉ muốn đánh mày thôi có biết không hả Kim quy. Càng nhìn anh tôi càng trướng mắt có biết không?
Tôi đứng dậy, ôi giời, thốn đến tận ruột tận gan. Tôi cau mày, nhìn thằng cha nội đầy ai oán.
"Đau lắm hả, nằm xuống để tôi bôi thuốc cho em."
"Không cần. Đừng có giả bộ mèo khóc chuột gì ở đây. Tôi thấy buồn nôn lắm."
Kim quy nắm chặt lấy tay tôi, mắt thằng cha vằn đỏ, nét khinh khỉnh gã thường dành cho tôi lụi đi đâu rồi, sao nhìn đôi mắt kia thê lương thế? Thôi đi Min Yoongi, mày đừng có dành sự thương hại cho cái của loại không ra gì đấy. Nhìn cái hậu quả nó gây ra cho mày đây này.
"Rốt cuộc tôi phải làm gì, em mới chịu tha thứ cho tôi, Min Yoongi."
"Tránh xa khỏi cuộc đời tôi, càng xa càng tốt."
Tôi quay đi. Không hiểu sao lúc nói ra những câu ấy lòng tôi tê dại, cảm giác cổ họng bị nghẹn ứ lại, khắp người cồn cào như có lửa thiêu, lồng ngực trái quặn thắt như ai đó bóp chặt. Chính tôi còn ngây người vài giây khi nghe bản thân mình nói câu đó. Tôi biết chính mình đã khiến thằng cha thương tổn đến nhường nào. Nhưng chừng ấy không nhằm nhò với những gì Kim Taehyung đã làm với tôi.
"Min Yoongi, tôi muốn hỏi em một câu thôi."
Tôi lê được cái thân tàn tạ ra gần đến cửa thì nghe được tiếng gã, giọng trầm trầm đến rầu, tự dưng sự thương hại lại nảy lên trong người tôi.
"Em trước giờ có từng đặt tôi vào trong tim của em dù chỉ một chút không?"
Có không, tôi không biết. Lúc có lúc không, nhưng sau những gì thằng cha làm với tôi thì tiệt nhiên là chẳng có chút hình bóng nào của gã, một chút thôi cũng không có. Gã đừng khiến lòng thương của tôi phải trỗi dậy nữa, tôi ghét tôi của lúc này ghê gớm.
"Không, một chút cũng không có."
Và tôi quay đi, cả cơ thể điếng dại, khắp người một nỗi đau âm ỉ đang từ từ bùng cháy. Tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ trở về căn nhà đó nữa. Nó từng chứa đựng rất nhiều kí ức vui buồn của tôi, nơi đó Kim Taehyung đã dạy dỗ tôi rất nhiều thứ, tôi công nhận bản thân mình của lúc này trưởng thành được đôi chút cũng nhờ vào sự chỉ bảo của gã. Kim quy khiến tôi mạnh dạn và chín chắn hơn rất nhiều, nhưng không thể chỉ vì thế mà tôi sẽ tha thứ cho hành động của gã.
Sao tôi phải rồ lên như thế, sao tôi lại điên lên với gã như thế, đúng không? Không, tôi chẳng rồ, cũng chẳng điên, tôi đang tự mình giữ lại chút tôn nghiêm của một đời trai. Làm điều mà bản thân không hề muốn, đem một sự trinh bạch đổi lấy hướng tính điên loạn như thế, xin lỗi, Min Yoongi này không đủ can đảm.
Sáng còn nắng trong lắm mà giờ trời lại đổ mưa ào ào. Mẹ kiếp! Mưa đúng lúc, mưa rả rích đêm ngày, mưa tối tăm mặt mũi, mưa thối đất thối cát, trận này chưa qua trận khác lại ùn ùn kéo đến, ráo riết hung tợn. Mưa sập vào lòng đánh uỳnh, tan nát hết, trơ lại còn đống hoang tàn. Tôi cứ thế mà điên điên dại dại vùi mình dưới cơn mưa. Sao tim tôi đau đớn như thế, cứ như tự bản thân lấy ngàn mảnh sành cứa vào từng thớ thịt, máu lênh láng trộn lẫn mưa, tim đau mà khắp cơ thể chỗ nào cũng đau đớn. Và tôi đem toàn bộ những cảm xúc dở hơi dở hồn này trút lên đầu gã, bởi gã là người gây ra, là thằng cha đó.
Tôi không biết mình đã lang thang ngoài đường bao lâu nữa. Mưa ướt sũng cả người, lạnh đến tê tái cả da thịt. Xe của gã lao trong đêm phóng về hướng tôi vùn vụt, nó quen thuộc đến nỗi tôi còn nhớ cả những linh kiện nhỏ nhất có trên xe. Kim quy dừng xe, lao vào cơn mưa cùng tôi, để cuối cùng chính cơn mưa khóc cho tôi làm ướt áo gã, áo gã ướt rồi có hong khô được không, hay vệt nước vẫn còn đó, rồi gã có lạnh không?
"Em điên sao? Có biết bản thân đang bệnh không mà dầm mưa như này. Lên xe nhanh lên."
"Đừng quan tâm đến tôi nữa có được không? Anh cứ sống cuộc sống của anh đi."
"Giận hờn gì đó để sau đi, em bây giờ ướt như này sẽ cảm lạnh đó."
Tôi dằng khỏi bàn tay gã. Hắng giọng mà nói qua tiếng mưa rào rạt. "Tôi không giận anh mà là căm ghét anh, kinh tởm anh, anh có hiểu không? Đừng khiến tôi phải khó chịu nữa. Anh nghĩ tôi làm những điều này bản thân cũng cảm thấy thoải mái lắm hay sao?"
"Tôi phải làm gì, phải làm gì em mới chịu tha thứ cho tôi đây."
"Làm ơn cút khỏi cuộc sống của tôi."
Mẹ kiếp! Thằng cha cứ thế nhấc bổng tôi lên xe, tôi còn chưa nói xong mà, mẹ nó nữa.
"Em lo cho bản thân thật tốt vào, em sống thật tốt, lúc đó tôi nhất định sẽ biến khỏi cuộc đời em."
Thằng cha nói rồi phóng xe vùn vụt trong đêm mưa, lòng tôi nặng trĩu như bị hàng ngàn tảng đá đè nặng, đau đớn đến không thốt thành lời. Rốt cuộc là do tôi cố chấp hay do gã, là tôi điên loạn hay do gã điên loạn. Tôi không biết.
"Em muốn đi đâu?"
Giọng thằng cha trầm hẳn, tôi tựa đầu lên cửa kính uể oải đáp lời. "Về nhà, tôi muốn về nhà. Nhà của bố mẹ tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com