💸
- ủa, thầy khởi
thái hanh mới gội đầu dưới cái cầu ao lên thì thấy thầy khởi đang ngồi bên hiên nhà mình, dưới chân có một chồng giấy cột gọn lại. nắng xế chiều không gay gắt, hanh thấy gương mặt thầy khởi ửng lên trong ánh nắng vàng ươm.
thầy khởi quay qua, đứng dậy, nở một nụ cười toe.
- à cậu ba ra rồi đó hả. tui đem giấy vụn qua bán nè.
- dạ, thầy để đó đi tui đem cây cân ra cân liền. nay đi dạy về sớm he thầy.
- ừa, cuối tuần, để mấy đứa nhỏ dễ chịu xíu, hì.
hanh phẩy phẩy tóc rồi vắt cái khăn lên cọng dây chì máng* giữa hai cây cột để treo đồ, rồi lụi cụi vác cây cân ra. hanh bê chồng giấy lên cân, nó nhảy tưng một cái, mà cảm giác cũng không bao nhiêu.
- đợt này hơi hụt nha thầy. chồng này hai kí, x ngàn thôi nha. đây, tui đang không có tiền lẻ nên thầy cứ cầm về đi hé.
- í, sao được, thôi để tui thối cho cậu ba.
- trời ơi hổng sao thiệt mà.
- tui làm vậy coi sao được.
- trời tui nói thầy nghe á ba cái này không có sao hết trơn, thầy cầm về đi, chỗ quen biết không à mà thầy cứ khách sáo.
hanh đẩy tay thầy khởi đang đòi thối tiền rồi phẩy phẩy ý bảo thầy cứ cầm về đi.
- dị... tui cầm luôn á. để bữa sau tui đem nhiều hơn cho cậu ba nghe.
- dạ, vậy cũng được nữa.
khởi đi bộ qua cái mương, ghé ngang tiệm mợ tư, lấy tiền mới bán giấy vụn mua một hai cuốn vở mới.
từ hồi thầy khởi chuyển công tác về đây, vựa ve chai đồng nát của cậu ba hanh đắt khách hẳn. vì thầy khởi là người hay đem giấy vụn, sách vụn qua bán cho cậu ba hanh. mỗi tuần thầy ghé một hai lần gì đó, cứ đều đặn mỗi lần một chồng để bán lấy tiền, rồi để dành mua mấy cái đồ dùng học tập để cho mấy đứa học trò nghèo xài. lâu lâu thầy lôi qua một bao đồng nát, thường là mấy cái đồ mủ* mà bể tè le tùm lum, bể tới nỗi vá lại không được nữa mới đem bán.
có lần cậu ba hanh hỏi thầy sao thầy thường xuyên bán đồng nát ve chai vậy.
- tui thấy mấy đứa nhỏ đi học, cuốn vở cuốn vần* của nó cũ xì, rách ten ben, tui thương. tui bán vậy rồi để tiền mua đồ cho tụi nó xài. mấy đứa nó nghèo mà ham đi học lắm cậu ba. lúc tui đưa cho tụi nó cuốn vở mới, tụi nó mừng dữ lắm, cười ngoác cái miệng luôn. tui nhìn tui cũng vui lây.
- mà ở đâu thầy có nhiều giấy bỏ dữ vậy á? sao hông để ở nhà nhúm lửa chụm củi*, bán quài, uổng sao!
- haha, thôi, tui cũng có giấy nhúm lửa mà. với trên văn phòng người ta xài giấy nhiều lắm, làm ba cái giấy tờ đồ á, tui thấy vậy cái tui mới xin, người ta cũng cho mà tại đâu có làm gì nữa. giấy kín chữ nên tui cũng không làm gì được, cái đem về bán, vừa bán có tiền vừa hông xả rác nữa.
từ cái hồi thầy khởi chuyển về đây dạy là đã thấy cái vựa mua đồng nát ve chai của cậu ba hanh. chỗ đó nếu mô tả đơn giản thì nó là ba miếng thiết ghép lại thành cái hình vuông, rồi ụp một cái mái cũng bằng thiết lên, tối thì kéo cái lưới rào sắt để chặn là xong, phía sau có một cái cửa thông ra ngoài rìa cái ruộng, có một cái cầu ao nhỏ xíu. là có bao nhiêu đó. ở trong hai bên vách là hai cái kệ chất đầy mấy món đồ đồng, đồ sắt cũ được cất gọn gành, đồ hình trụ ra hình trụ, đồ hình vuông ra hình vuông. dưới nền đất là đầy mấy cái bao đựng đồ mủ, đồ nhôm, sắt thiết vụn cả một đống chồng giấy vụn. cái đèn tròn treo lủng lẳn trên đầu, sợi dây dính một lớp bụi dày. chỗ ngủ của hanh thì là một cái bộ ngựa* gỗ cũ xì, ban ngày có cột một cái võng ở trên, ban đêm đi ngủ thì tháo xuống. đồ đạc của cậu ba cũng không nhiều, có mấy bộ đồ bận tới bận lui, với một cái la dô* màu đen để nghe đài chơi chơi cho hổng bị buồn. đầu cái bộ ngựa hanh cột hai cái cây để treo cọng* dây chì lên làm cái sào phơi khăn hay máng gì đó thì máng. cuộc sống của cậu ba hanh chỉ có bao nhiêu đó. cũng không ai biết ba má cậu ba là ai. người nào tới hỏi thì hanh bảo kêu hanh bằng cậu ba hanh, vậy thôi.
mấy đứa nhỏ trong xóm nó chế tên cậu ba lại thành anh ba hưng. rồi chế thêm một câu nữa.
"có anh ba hưng
ở vựa ve chai"
hanh nghe mấy đứa nhỏ hát cà rỡn để chọc mình, cũng cười, hông nói gì, rồi cũng ngân nga hát theo tụi nó.
vừa cất cái cân với chồng giấy thầy khởi mới bán xong, hanh nhảy lên võng nằm, với tay lấy cái la dô để ở dưới chân.
- ủa.
cái la dô kêu rè rè một lúc, rồi im ru luôn.
đúng lúc đó thằng cu sẹo với thằng cu đẹn đang đi ngang qua, hanh ới lên kêu hai đứa nó.
- thằng sẹo! thằng đẹn! vô cậu biểu* coi!
- cái vụ gì?
tụi nó đang nói cái gì mà cười khúc khích, nghe hanh gọi thì rẽ bước đi vô đứng ngang cái mái hiên.
- đi mua giùm cậu hai cục pin con ó mà cái cục bự đi, rồi cậu cho tiền hai đứa ăn kem. nói với người ta cái loại mà để để vô cái la dô á.
- rồi biết rồi, đưa tiền đây.
hanh mới đưa tiền cho tụi nó xong xuôi, vừa định quầy* trở vô nằm thì nghe thấy tiếng xe hơi bốn bánh vừa quẹo qua cái ngã ba cách chỗ cậu ba đứng cỡ chục mét. xóm này đó giờ chưa có ai trúng số để mà mua xe hơi bự vậy hết á.
hanh đứng đó nhìn. chiếc xe chạy sục sịt trên cái đường đất toàn ổ gà ổ trâu, rồi chầm chậm dừng lại ngay trước mặt hanh đang đứng.
- hanh!
- anh tuấn? xuống đây chi?
- kiếm mày chứ chi nữa.
....
- hả?
thằng đẹn với thằng sẹo ăn hết cây kem là vừa tới cái vựa ve chai. hai đứa nó còn vừa đi vừa xàng xê chỗ người ta bán bong bóng, coi người ta bẻ thành hình này hình kia cả buổi mới quầy về đưa hai cục pin cho cậu hanh.
tới nơi, tụi nó thấy vựa ve chai đã bị kéo màng, rồi lưới ở ngoài cũng khóa.
- ủa? cậu ba đi đâu mất tiêu rồi.
- rồi hai cục pin này sao?
tin cậu ba hanh ở vựa ve chai tự nhiên biến mất tiêu nhanh chóng len khắp xóm, tới tai thầy khởi thì đã là bảy giờ tối của ngày hôm sao.
không ai biết cậu ba đi đâu, làm gì, chừng nào về. người ta đồn là cậu ba bỏ xứ đi, có người đồn là cậu ba chết khô trong cái vựa đó mà không ai biết. nhìn vô là thấy khóa được khóa ở bên ngoài, nên người ta chốt lại là cậu ba hanh đã đi. mà đi đâu mới được? thằng đẹn với thằng sẹo kể là cậu ba mới nhờ tụi nó đi mua cục pin xong thì sao tự dưng lại bỏ đi như thế?
không ai biết.
cũng không ai hay.
thầy khởi hay tin, bỏ dỡ chồng bài cần chấm, chạy hớt hải ra cái vựa ve chai.
cái nhà nhỏ xíu, hiu quạnh, tối đen. thầy khởi đứng nhìn từ trên đường, thầy đứng như trời trồng nhìn trân trân xuống.
vì không ai biết thầy trộm thương cậu ba.
thầy cố gắng tìm đủ lý do để đến đây là vì thầy muốn gặp cậu ba.
đương thầy đang nhìn, thì thấy cái chồng giấy hồi xế hôm qua thầy mới bán cho cậu ba hanh đang để trước cửa, dưới mái hiên nhà. cậu ba lấy cái bịch ni lông trùm lên để lỡ có mưa nó không bị ướt. thầy khởi chạy xuống, thở hổn hển. có lẽ là của cậu ba để lại cho thầy. có ẩn ý gì thì thầy không biết.
thầy kéo cái bọc ra.
chính giữa chồng giấy được xếp thẳng thóm có lòi ra một góc giấy nhỏ. khởi nhẹ nhàng bưng lên để kéo tờ giấy ra.
"thầy chờ tui nghe, tui đi xíu rồi tui về
ký tên
hanh "
thầy đọc đi đọc lại mười chữ được viết nguệch ngoạc bằng mực đen của cậu ba để lại, trái tim rối như tơ vò.
rồi thầy bật khóc.
giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên đôi má gầy.
____________
máng: treo (một món đồ gì lên cao)
đồ mủ: đồ bằng nhựa
cuốn vần: quyển sách giáo khoa
nhúm lửa: nhóm lửa
chụm củi: đốt cháy củi
bộ ngựa: cái giường, có nơi gọi là cái chõng
la dô: cái đài radio có ănten
cọng dây: sợi dây
biểu: sai bảo người nhỏ hơn
quầy (vô): đi ngược lại vào trong
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com