Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

📓📓

thấm thoắt mà mười năm.







bữa đó mợ tư ra đầu xóm đón cái xe tải chở đồ xuống để đem về tiệm tạp hóa bán thì thấy một cái xe hơi bốn bánh màu đen mới cáu*, bóng lưỡng*, chạy hướng vô trong xóm.

cái xe chạy chầm chậm, rồi dừng lại ngay chỗ mợ tư đang đứng luôn. cửa sổ xe màu đen, được đẩy xuống tự động.

- ủa trời! thằng hanh! phải thằng ba hanh hông hả con?!

hanh đon đả cười, còn mợ tư trợn mắt.

-dạ con nè mợ, mợ tư hổm rài* khỏe he mợ tư? ủa gì mà hổm rài chèn, cả chục năm rồi con mới thấy mợ tư luôn á!

- tao khỏe mày ơi. bớ làng nước, mấy năm nay mày bỏ đi đâu đó hanh? mười năm chứ ít gì mạy! phải hông, mười năm rồi đó, lẹ lắm!

- dạ, mười năm thiệt đó mợ! chuyện này mà kể ra cũng dài lắm, thôi lát con ghé con kể mợ sau hé, con về đây để làm cái này xíu à. bái bai mợ tư nha.

rồi hanh cúi đầu chào mợ tư, kéo cửa lại, rồi chiếc xe lại lăn bánh.

nó rẽ qua cái cua quẹo*, rồi tới ngã ba. xe của hanh chạy lướt qua cái nhà hồi xưa hanh ở. ồ. hanh ngạc nhiên. chồng giấy ngày xưa hanh để lại cho thầy khởi vẫn còn nằm y nguyên ở đó. à, nhưng nó đã được thay bằng một cái bọc ni lông khác dày dặn hơn. nom tùm lum bụi bặm, nhưng rõ ràng được bao kính và đàng hoàng hơn hanh trùm hồi xưa, tại gấp quá nên cũng không làm ra vía ra hồn.

nhưng cậu ba tự biết được một điều. thầy khởi đã đến và đã thấy tin nhắn mà hanh để lại. nghĩa là thầy biết hanh có niềm thương với thầy. thầy có đợi cậu ba về không?

cậu biết được điều đó, không khỏi cảm thấy vui sướng trong lòng.

cậu ba hanh thương thầy khởi.

len lén thôi.




- cu sẹo!

- gìii! người ta tên sang, không phải cu sẹo!! ủa?!! mèn đéc ơi*!!! cậu ba!!

hanh bận sơ mi màu nâu sáng, ăn ta ni* với quầy tây đen, mang giày đen bít mũi rất là bảnh bao giàu có. cậu ba đi bộ qua nhà thằng cu sẹo ngày xưa. giờ nó học cấp ba rồi, lớn phổng phao, cái sẹo trên trán cũng mờ. ngày xưa lo chạy làm gì đó mà không lo dòm* đường, vấp té bá* đầu vô cái thao bằng thiết, ăn nguyên vết sẹo trên trán nên xóm đặt biệt danh là cu sẹo luôn. giờ đỡ rồi.

- mèn đéc ơi, tưởng cậu ba chết rồi!

- í trời ơi cái thằng cu này! hỗn mạy! cậu bất đắc dĩ phải đi thôi á chứ chết đâu mà chết!

- thì tự nhiên cậu mất tiêu chớ bộ, người ta đồn là cậu chết rồi. mấy năm nay xóm mình hông có ai mua đồ mủ nữa hết trơn á cậu ba!

- giờ cậu về cũng hổng thèm mua của mày đâu nhá! ừ để cậu hỏi coi. mày biết thầy khởi đang ở đâu không?

ngày xưa thằng cu sẹo học lớp một của thầy khởi chủ nhiệm.

nó trố cái mặt ra nhìn hanh.

- sao tới giờ cậu mới hỏi? thầy chuyển công tác đi lâu lắm òi. chắc cũng được hai ba năm gì rồi á.









hanh chợt không cười, cái mặt đanh lại, lập tức buồn xo, nhưng ánh mắt vẫn còn le lói một tia hi vọng.

- ủa, gì?

hanh thở một hơi.

- bộ thiệt hả mậy? đừng có nói dóc* nghe, cậu hổng có giỡn với mày đâu á!

thằng sang gật gật đầu, nói nhỏ nhẹ.

- thiệt, thề hổng có nói dóc cậu ba... thầy đi lâu lắm òi. con nhớ kĩ mà, tại cái lúc thầy đi là con học cuối cấp hai á nên con nhớ kĩ lắm luôn nha. thầy có cho con cuốn bài tập ôn tập môn văn lớp chín rồi mới đi mà.

- ha... ha.

thái hanh vịnh vai thằng sang, vỗ bộp bộp lên vai nó. hanh nhìn xuống đất. rồi lại nhìn thằng sang. thằng sang im lặng không nói gì.

chợt cậu ba hanh bật khóc nức nở như đứa con nít. nước mắt nước mũi chảy tè le như giọt nước tràn ly.

ngày xưa thằng sẹo té trầy đầu gối, nó ngồi tại chỗ nó khóc in ỏi, là cậu ba ngồi chồm hổm* xuống chìa cây kem ra dỗ nó nín giữa đường.

giờ thì nó nhẹ nhàng đưa tay vuốt lưng an ủi cậu ba. giọt nước mắt cậu ba không náo loạn, không dữ dội, không hấp tấp chảy, chỉ lặng im, nhè nhẹ lăn dài trên gương mặt tràn đầy vẻ thất vọng buồn bã của cậu ba.

cậu ba hanh tự hỏi với lòng, gắn gượng vịnh lấy vai thằng sang để không cho đôi chân quỳ sụp xuống.

thầy khởi không chờ hanh sao?

hay là vì thái hanh đi lâu quá, thầy không chờ được nữa?








thằng sang nó biết cậu ba với thầy khởi kì kì. mà từ lúc nó lớn lên nó mới nhớ lại mới biết. nhà nó sát vách nhà thầy khởi, cách có một cái hàng rào bằng tre thấp chũng*, nó nhảy phóc một cái là qua tới nhà thầy. một tháng nó đếm được ít nhất chục lần có người qua dặm hỏi thầy khởi, mà thầy hổng có chịu ưng mối nào. hồi đầu nó tưởng thầy đã có người yêu. mà thầy bảo thầy hổng có. sẹo cũng chưa bao giờ thấy cô nào đến nhà thầy, cũng chưa bao giờ thấy thầy đi ra khỏi nhà trừ lúc đi dạy với đi chợ mua đồ ăn.

bữa đó nó qua nhà thầy cho thầy miếng mít nhà nó mới chẻ*. thầy đang ngồi trên cái ghế mây, vừa đọc sách vừa nghe cái la dô. cái la dô có nhãn hiệu giống y chang cái mà hồi xưa cậu ba hanh xài.

nó mới hỏi.

- à, này hả... tại thầy qua nhà cậu ba á có thấy cậu ba xài cái này, thấy cũng êm cái thầy cũng mua nghe chơi cho vui.

đó.

lạ hông.

thầy lấy miếng mít của thằng sẹo, rồi kêu nó ngồi đó chờ thầy đi, thầy vô lấy cho nó mấy trái nhãn đem về ăn.

nó thấy cái đánh dấu trang của thầy để trên bàn. nó là một miếng giấy được ép dẻo một lớp dày, điền là

"thầy chờ tui nghe, tui đi xíu rồi tui về.

ký tên

hanh"

ủa? sẹo nó đánh vần chữ trên cái đó. mà lúc đó nó cũng không để ý nội dung lắm. lúc lớn tự nhiên đang ngồi đọc cuốn tiểu thuyết mượn được của nhỏ sim, thấy có một miếng đánh dấu trang trong cuốn sách đó cái nó mới nhớ lại ngày xưa nó cũng có thấy cái đánh dấu trang của thầy khởi. nội dung là...

nó chợt nghiệm ra, cái miệng nó há hốc, tròn như quả trứng gà.

sẹo nó hay đi qua nhà thằng đẹn chơi bắn đạn*, mà qua nhà thằng đẹn thì có đi qua cái vựa ve chai của cậu ba. nó đếm trên dưới chục lần thầy lặng lẽ đứng nhìn đăm đăm vô cái vựa ve chai từ trên đường. rồi còn một chồng giấy bỏ mà cậu ba gói kĩ càng để nép dưới hiên nhà nữa. nguyên cái xóm này ai cũng biết có mình thầy khởi là hay bán giấy bán đồ mủ để lấy tiền mua đồ học cho mấy đứa học sinh nghèo. thầy cũng là người duy nhất xài giấy nhiều vậy với người ta cũng hay thấy thầy bưng mấy chồng giấy đó đi vòng vòng trong xóm trước khi đem lại vựa ve chai nữa.

xâu chuỗi lại tất cả những điều nó biết, thằng sẹo mới nhận ra.

thì ra có những thứ dễ nhận ra như thế.







mà có lẽ cậu ba hanh về bây giờ, cũng đã quá muộn rồi...









__________

mới cáu: mới tinh, đồ mới mua/ làm, tính từ nhấn mạnh sự mới, là từ địa phương, truyền miệng

bóng lưỡng: bóng loáng, tính từ nhấn mạnh, cũng là từ địa phương, truyền miệng.

hổm rài: vài ba bữa trước, mấy bữa trước, vài ngày trước

cua quẹo: ngã rẽ, khúc cua

mèn đéc ơi: từ đúng là "trời đất ơi", do đọc sai chính tả mà thành

ăn ta ni: sơ vin áo sơ mi và quần tây, từ này cũng là từ địa phương do đọc sai chính tả mà thành

dòm: nhìn (một cái gì đó)

bá (trúng): đụng trúng một vật gì đó

nói dóc: nói xạo, nó dối

ngồi chồm hổm: ngồi xổm, kiểu asian squat

thấp chũng: tính từ để nhấn mạnh sự thấp bé, là từ địa phương, truyền miệng

chẻ: bổ (một cái gì đó)

chơi bắn đạn: bắn bi, bi ve


viết cho đã, tui lướt đọc tìm mấy từ địa phương để ghi chú thích muốn ói ẻ luôn mng ^^ nhưng mà dui quá tr luôn á tại tui thích tiếng địa phương lắm, tuy sai chính tả nhưng mà dui hehee <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com