1
Min Yoongi lặng nhìn người con trai nằm co ro trên ghế dài, đôi môi cong lên khẽ cười bất lực. Tháo tai nghe, anh vươn vai trở người, thấy cổ vai mình kêu răng rắc. Yoongi liếc nhìn đồng hồ, đã 11 giờ khuya. Máy sưởi trong phòng dù chạy hết công suất cũng không thể làm dịu hết cái lạnh của ngày đông tháng 10.
Yoongi buông ánh mắt ra phía cửa sổ. Seoul sáng đèn, cái âm u lạnh lẽo của những ngày đông cũng chẳng thể làm mất đi vẻ phồn hoa, diễm lệ của nó. Một vài chiếc xe đêm vẫn chạy trên những chiếc cầu vượt phía xa xa và Yoongi nghĩ, hẳn là có chuyện gì cấp bách lắm người ta mới vác xe ra đường vào giờ này trong cái thời tiết lạnh căm ấy.
Tháp NamSan vẫn sáng đèn, một biểu tượng không thể thiếu của vùng đất đô thị rực rỡ, nơi đất khách quê người mà Yoongi lấy làm quen thuộc. Có lẽ ở đó vẫn còn một vài cặp đôi nắm tay nhau ước nguyện. Thoáng chút ghen tị. Yoongi chưa từng nói, nhưng anh cũng muốn được một lần như vậy, cùng người mình thương đến nơi đỉnh tháp, ngắm nhìn quang cảnh trời đêm rồi đem giấu tình yêu vào trong những chiếc ổ khoá tí hon và cùng nhau nguyện ước cho tình yêu mãi trọn vẹn.
Nhưng mơ ước vẫn mãi chỉ là mơ ước, vốn dĩ lúc nào cũng rất khó khăn.
Min Yoongi thở dài rồi nhẹ nhàng rời khỏi ghế. Miếng nệm da lõm xuống một vùng. Đặt chân xuống sàn gỗ xám lạnh, gan bàn chân có chút không quen mà vô thức co lại, anh thấy máy sưởi phả hơi ấm áp ngay phía trên đỉnh đầu . Yoongi tiến lại gần ghế sofa, đôi mắt chăm chú lại nhìn người con trai vẫn còn say ngủ. Khẽ bĩu môi, Yoongi buông lời trách móc.
"Đứa nhóc ngốc ngếch."
Kim Taehyung yên vị trên ghế dài, gối chăn rơi cả xuống sàn. Xung quanh, những viên giấy nhàu nát còn vương vẩy màu mực đen bị vứt lộn xộn, chỉ duy nhất quyển sổ tay bìa da nho nhỏ vẫn còn được giữ yên vị trong tay. Min Yoongi thở dài ngao ngán, nhặt những viên giấy dưới đất cho vào thùng. Rút quyển sổ từ tay Taehyung cho vào túi áo khoác, Yoongi chẹp miệng ngồi xuống cạnh em.
Không thể phủ nhận, Kim Taehyung thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp thần bí và quyến rũ đến kì lạ. Yoongi vén mái tóc dài màu vàng óng còn loà xoà trước trán em, để lộ hai hàng lông mày lá liễu thanh tú. Taehyung thật sự là nam thần trong mắt những người hâm mộ, nhưng với mái tóc vàng lúc này, trông em hoàn toàn giống như một hoàng tử. Một hoàng tử đắm chìm trong giấc mộng không lối thoát. Khuôn mặt nhỏ nhắn kê trên hai bàn tay gầy gò với những đường gân xanh và mạch máu nổi, Kim Taehyung như một con mèo con nằm đợi chủ, ngoan ngoãn và vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt của Min Yoongi dừng lại nơi đôi mắt của em. Hàng mi em dài, dày và đen nháy, hiện hữu giữa dưới hàng mày rậm và mí mắt mỏng, trông đượm buồn đến lạ. Bằng một cách tự nhiên, cái vẻ ấy lại khiến Yoongi có cảm giác vô cùng thân thương, giống như một người em trai từ vùng quê Daegu xa xôi vậy.
"Đã bao giờ ta gặp nhau chưa nhỉ?"
Lời nói vô thức trượt qua đầu môi rồi tan vào khoảng không tĩnh lặng. Yoongi cười nhàn nhạt trước cái suy nghĩ ngốc nghếch của mình, đôi mắt vẫn chẳng thể rời khỏi khuôn mặt góc cạnh với làn da ngăm màu mật ong ấy. Taehyung từ bao giờ mà đã trở nên nam tính như vậy nhỉ? Yoongi không nhớ và anh cũng chẳng buồn để tâm.
Ánh mắt anh dời xuống đôi môi em. Kim Taehyung có đôi môi mỏng và nụ cười hình hộp vô cùng đáng yêu, đó là điểm đặc trưng của thằng bé. Cái cách em đùa với mọi người dù ở bất cứ đâu hay bất cứ lúc nào khiến em dễ dàng trở thành tâm điểm của sự chú ý hay tâm điểm bàn tán của những người xung quanh. Nhưng Taehyung dường như chẳn bao giờ để tâm đến điều đó.
"Em sống vì bản thân em."
Đó là cái cách em đáp trả những người cố gắng dìm em xuống từ đỉnh cao mà em đạt được. Taehyung chẳng bao giờ khóc. Dẫu rằng ngày mai có là ngày tận thế, em vẫn vui vẻ và lạc quan một cách đáng kinh ngạc. Đó là lí do mà Yoongi yêu cái cách em cười đến vậy.
Đối với Min Yoongi, nụ cười của Kim Taehyung ngây thơ đến lạ.
Yoongi đứng lên khi cảm giác hai chân đã bắt đầu tê rần. Có chút loạng choạng. Nhẹ nhàng ém gối, đắp chăn cho em, Yoongi thấy mình như một người cha chăm đứa con nhỏ. Taehyung bất chợt trở mình, Min Yoongi mong sao em không thức giấc. Anh chẳng muốn làm phiền giấc ngủ của em. Taehyung chỉ khẽ hé mắt, chẹp chẹp miếng vài cái rồi lại quay lưng ngủ tiếp. Min Yoongi bật cười trước hành động đáng yêu trong vô thức đó. Nhìn lại một lượt để chắc chắn rằng em sẽ không bị nhiễm lạnh, chỉnh lại nhiệt độ phòng, Yoongi mới an tâm vác ba lô ra về.
Cái lạnh đầu đông khiến cho Yoongi bất giác sởn gai ốc. Cho tay vào túi áo khoác da lộn màu đen, anh khẽ phả ra một làn khói trắng mơ màng. Bước đi giữa hành lang tối, thoáng chốc chỉ còn lại tiếng gót giày gõ trên mặt đá trơn bóng loáng. Bỗng nghe tiếng gió rít bên tai, Yoongi chợt thấy nhớ một người.
Ting.
Tiếng thang máy kéo Yoongi lại khi anh đang thênh thang trong biển suy nghĩ của riêng mình. Giống như muốn lên một chuyến tàu đến nơi xa xôi, lại bị trái tim ngốc nghếch giữ lại. Yoongi cười nhàn nhạt một mình. Cửa thang máy đóng lại khi có đợt gió thổi vào trong từ ô cửa sổ ai đó đã bỏ quên, hất mái tóc anh tung bay. Yoongi chẳng để tâm lắm, anh còn chẳng thèm vuốt lại.
Ánh mắt thẫn thờ nhìn từng dãy số, Yoongi miết nhẹ ngón tay từ số 3 xuống số 1 rồi cuối cùng lại chần chừ quay lại số 3. Con số 3 sáng đèn, Min Yoongi trong vô thức lại chẳng thể rời mắt khỏi nó. Màu đỏ chói loá lại nổi bật giữa miếng kim loại đã cũ và có chút xước, giống như điểm đặc biệt của riêng khiến người ta chú ý.
Lại tự hỏi, anh có gì? Min Yoongi mông lung nghĩ về quá khứ, những ngày tháng đấu tranh cho sự tồn tại của mình trong cái xã hội chật hẹp và xấu xa này. Đó cũng là lúc anh đã tự tay giết chết một mảnh tâm hồn mình, bằng sự sụp đổ và tuyệt vọng cùng cực. Người đang sống lúc này, anh vẫn còn phân vân, là Min Yoongi hay Min Suga mới phải?
"Lại ngơ ngẩn nữa rồi."
Yoongi khẽ thì thầm khi nhận ra cửa thang máy đã mở ra rồi lại đóng lại. Lắm lúc, Yoongi cũng hiểu, cái cách anh thả hồn mình vào những suy nghĩ vu vơ thật đáng sợ. Sẽ ra sao nếu một ngày, khi đang lái xe, Min Yoongi lại vô thức đi lạc trong vòng vây của tâm trí?
Đã qua cái tuổi dậy thì ẩm ương, đôi khi Yoongi vẫn thấy mình nhạy cảm đến lạ. Những lúc như thế lại vô tình ghen tị với sự điềm tĩnh của anh cả Kim Seokjin hay sự trưởng thành của cậu em trưởng nhóm Kim Namjoon. Mà cũng có thể anh thực sự vẫn còn trẻ con, theo lời của những thành viên khác, hoặc là dậy thì muộn gì đó. Lắc lắc đầu để bay đi những suy nghĩ nhảm nhí, Min Yoongi mở cửa bước ra.
Hành lang tầng 3 vẫn còn sáng đèn, từ cửa kính hai bên có thể nhìn thấy Seoul rực rỡ đèn hoa phía dưới. Yoongi thấy thân ảnh mình thấp thoáng nơi nhưng mặt kính, chốc chốc lại bị ánh đèn từ xa hắt mờ đi. Ánh bóng trắng trên đầu mập mờ, vài con bướm đêm lượn lờ xung quanh, thi thoảng sẽ vẫy vẫy đôi cánh nhỏ xinh đẹp.
Tiếng nhạc từ căn phòng cuối hành lang vang lên. Một bài hát quen thuộc nhưng anh chẳng nhớ tên. Yoongi bước thật gần lại, cả tiếng gót giày cũng bị át đi. Rồi thanh âm vang lên trong trẻo, tiếng hát ngưng đọng những cảm xúc trong tim.
Ngắm người ta qua khung cửa kính, thấy đôi mắt nhắm nghiền còn lạc trong những khúc ca, Min Yoongi lại bất giác mỉm cười. Hình ảnh xinh đẹp, ngọt ngào nhưng cũng đầy nam tính. Vẻ ngoài đáng yêu chẳng thể ngăn nổi những nét quyến rũ của người con trai sắp sửa bước sang tuổi 23. Min Yoongi chần chừ ngoài cửa phòng tập, ngắm nhìn bức tranh xinh đẹp được xây lên từ những thanh âm cao vút. Tiếng đàn, tiếng sáo, tiếng cajon và tiếng hát như hoà vào nhau. Yoongi không muốn sự xuất hiện của mình phá vỡ những đường nét hài hoà ấy. Như chẳng bất ngờ, Yoongi thấy rung động con tim.
Đôi mắt trong veo khẽ hé mở, thoáng vương chút nét cười cong cong. Yoongi thấy tim mình hẫng một nhịp. Có chút nắng bừng lên trong trái tim, vô thức lại khiến người ta chẳng thể ngăn khoé môi mỉm cười. Tình yêu cũng bắt đầu từ đôi chút rung động nhưng Yoongi rõ biết tâm tư từ lâu đã rộ nở một thứ cảm tình không tên. Rồi cứ thế, anh đâm đầu vào cái chấp niệm nửa đùa nửa thật ấy, ngu ngốc như những con bướm đêm, nhầm tưởng những bóng đèn là mặt trời mà bám lấy để rồi khi ngày mai đến, dù đã thấy được mặt trời thật sự nhưng lại chẳng còn đủ sức để bay đi.
"Yoongi hyung, anh chờ em sao?"
Giọng nói cao vút nhưng không chút chói tai, ngược lại lại rất thánh thót dễ nghe. Min Yoongi nhìn người trước mặt, đưa bàn tay mà vò rối mái tóc vàng đã bị ngả màu tro. Giương đôi mắt chán chường, Min Yoongi khéo léo che đi đôi tai đã dần ửng đỏ dưới làn tóc đen rối.
"Không có. Anh đến lấy tai nghe cho Jin hyung."
Người đối diện khẽ bĩu môi, hàng lông mày cau lại ra vẻ giận dỗi. Có phải aegyo là bản tính bẩm sinh của cậu bé không nhỉ? Yoongi cười cười rồi cúi xuống nhặt chiếc tai nghe màu hồng chiễm chệ nơi góc phòng. Một lời nói dối điềm nhiên chẳng khiến cho cậu bé kia có chút nghi ngờ. Đến gặp cậu thì có gì sai đâu chứ. Bản thân Yoongi cũng không hiểu vì sao lại nói vậy. Chỉ là, nó khiến anh có cảm giác như bị nắm thóp và trái tim chẳng chịu ở yên.
"Về thôi, Jiminie."
Yoongi quay lưng đi trước, để lại một cậu bé vẫn còn cười rất tươi, đôi mắt híp lại, cong cong thật đẹp. Yoongi biết, anh sẽ chẳng bao giờ thoát nổi vẻ đẹp kia. Nếu như lỡ lạc trong nụ cười ấy, liệu có thể tìm được đường ra? Chợt trong lòng nhộn nhạo bất an, Yoongi có chút sợ hãi.
Có cánh đào nhẹ rơi xuống đất, nhuận hồng một màu xinh đẹp. Yoongi chẳng để ý, bước chân lại vô tình dẫm lên. Đèn tắt, chỉ còn hai bóng người song song với nhau trên hành lang tối lạnh. Cánh hoa im lìm nằm trên đất, nhàu nát một cách đáng thương. Cánh đào xuân giữa trời đông tháng 10...
Ngày mai, có lẽ sẽ chẳng còn bình yên được như hôm nay.
|19.06.2017|
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com