2
Taehyung khẽ cựa mình, khi ánh nắng đầu ngày nhẹ nhàng vờn trên mi mắt. Em ngửi thấy thoang thoảng mùi hương ngọt ngào đâu đó quanh đầu mũi. Taehyung hé mắt nhìn, những hạt nắng yếu ớt ngày đông lăn trên khuôn mặt chẳng chút làm em khó chịu. Taehyung đưa tay dụi mắt, khẽ ngáp một cái rồi mới ngồi dậy.
7 giờ 13 phút.
Taehyung đặt chân xuống sàn, cảm nhận cái lạnh từ không khí phía ngoài. Em tựa mình ra lưng ghế sofa, rúc sâu hơn vào chiếc chăn bông màu lông chuột. Giấy rác trên bàn đều đã được vứt gọn vào thùng rác, Taehyung nhìn chúng rồi khẽ cười, khuôn miệng vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp.
Máy sưởi vẫn chạy, Taehyung chẳng buồn mở điện thoại. Em nhẹ tựa đầu về phía sau, ngửa cổ nhìn trần nhà. Có gì đó cuộn trào trong bụng, có lẽ vì đói, hoặc vì một lí do nào khác mà chắc hẳn Taehyung hiểu rõ. Bỗng thấy nhớ một người. Taehyung cười nhàn nhạt khi em khẽ ho khan và nuốt vào trong họng một chút đắng.
Kim Taehyung chợt nhớ về những ngày xa xôi, khi em vẫn còn là một đứa trẻ tinh nghịch chạy chơi trên những con đường trải đầy đất đỏ trước nhà bà và hái những bông hoa kì lạ mà em chẳng nhớ nổi cái tên. Taehyung ngày đó thích nhặt những bông hoa không tên ấy, đem gói tặng người bà em thương. Taehyung chẳng bao giờ nói, nhưng em vẫn luôn yêu vô cùng những đoá hoa. Lớn lên một chút, bà dạy em đặt nó kẹp trong những trang vở nhỏ, và rồi nó trở thành một thói quen, cứ thế, ngày qua ngày, chẳng hề thay đổi.
Taehyung vươn tay lấy quyển sổ lớn nằm gọn gàng trên bàn kính, mở ra trang giấy với những nét bút vẫn còn nguyên. Taehyung thả cái cười lên những khuông nhạc với những nốt trầm xấu xí, nhìn là biết ngay không phải của một tay viết nhạc chuyên nghiệp. Lời vẫn chưa ghi ra, Taehyung chẳng có một chút ý tưởng nào cả.
Em khẽ di di ngón tay xuống nơi góc vở, có một vài cánh hoa màu tím nhạt. Vẫn như những ngày cũ, Taehyung thích nhìn cái màu sắc nhạt nhoà ấy hoà vào một chút giữa trang giấy trắng, trông đẹp đến kì lạ. Taehyung đối với bản thân mình cũng có những cái khó hiểu, đôi chẳng biết làm sao để lí giải.
Cạch.
Taehyung giật mình khi cánh cửa chợt mở. Em ngước lên nhìn, bất chợt trái tim thấy rung động. Min Yoongi nhét mình trong chiếc áo phao màu hồng phấn, rụt cổ vào sâu trong chiếc khăn len cùng màu được kéo lên quá mũi. Mái tóc đen lù xù xoã ra trước mắt làm nổi bật làn da trắng nhợt nhạt của anh. Chung quy lại là cả một bể trời đáng yêu.
Đá chân đóng cửa, Yoongi lon ton chạy vào trong. Kim Taehyung cứ bất động nhìn theo anh, não bộ vẫn chưa xử lí xong hình ảnh vừa thu vào tầm mắt. Yoongi đặt balo xuống bàn làm việc rồi ngồi phịch xuống ghế, cả chiếc áo phao hồng ngoại cỡ bọc ngoài khiến anh chẳng khác gì một chiếc bánh gạo mềm mại.
"Định nhìn anh đến khi nào?"
Yoongi khẽ nhăn nhó khi kéo khoá áo và khăn quàng cổ xuống một chút. Ống tay áo quá dài làm cho bàn tay anh cứ mãi chẳng thể thò ra được. Yoongi cứ thế vật lộn với cái áo, mặt cau mày nhó đáng yêu vô cùng. Taehyung đang nhìn thì bị nhắc nhở vội giật mình cười toe.
"Em không nhớ là Yoongi của chúng ta lại có sở thích mặc đồ màu hồng đấy."
Taehyung khéo léo đưa anh mắt sắc lẻm nhìn anh, cái mà theo Yoongi thì trông khốn nạn vô cùng. Yoongi khẽ bĩu môi khi xắn được một bên ống tay lên, đưa mắt lườm đứa em nhỏ một cái.
"Của Jin hyung. Không phải của anh mày."
Taehyung nghe được chút giận dỗi trong giọng nói của người anh thứ. Cái cách môi trên dẩu ra và giọng nói có phần chua ngoa kia đủ để thể hiện là anh đang chẳng thích điều đó chút nào cả. Thế nhưng Taehyung thì chẳng để tâm lắm, em chỉ thích chọc cho người ta giận luôn mới thôi.
"Thế sao anh lại mặc? Chẳng phải Yoongi hyung ghét nhất màu này hay sao?"
Yoongi chẳng nói chẳng rằng, chợt xì một tiếng. Taehyung cười cười nhìn người anh thứ cuộn rúc mình trong chiếc áo to lớn mà bắt đầu làm việc, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn phím tạo nên tiếng lách cách vui tai. Taehyung vô thức lại cuộn sâu hơn vào trong lớp chăn bông dày, đôi hàng mi khẽ nhắm lại run run.
"Kéo dùm anh cái rèm lên nào."
Yoongi nói và Taehyung khẽ gật gù một lúc rồi đứng lên. Bàn chân bước trên sàn nhà theo quán tính quắp lại, những ngón chân đè chặt vào nhau. Min Yoongi bật cười trước hình ảnh ấy. Anh vô thức chống cằm nhìn theo. Taehyung nhanh chóng kéo tấm rèm gỗ lên, ánh sáng từ bên ngoài khiến em chói mắt. Nắng nhợt nhạt xuyên qua những bông tuyết, lấp lánh trên những ngón tay.
Phía dưới kia một màu trắng xoá. Có lẽ tuyết đã rơi suốt cả đêm qua. Taehyung đưa tay chạm vào cửa sổ, như muốn bắt lấy những hạt trắng vẫn còn rơi chưa ngừng. Ánh mắt em mơ màng, màu tuyết trắng in vào trong đáy mắt. Taehyung như mang thế giới kia in sâu vào trong trái tim mình. Em thấy lòng trĩu nặng, có chút nhói trong tim. Taehyung khẽ cười.
"Tính đứng đó luôn sao? Hay lạnh quá không muốn đi về?"
Yoongi lên tiếng khi Taehyung vẫn mông lung nghĩ về chuyện gì đó. Em quay lại nhìn anh rồi trưng ra cái hình hộp dễ thương ấy trước khi chạy một mạch về và tiếp tục cuộn mình trên chiếc sofa bằng nhung mềm mại. Yoongi cười bất lực nhìn kẻ lớn xác tinh nghịch, ánh mắt bỗng chốc dịu dàng.
"Em không định viết lời cho bài hát đó sao?"
"Có. Nhưng em chẳng nghĩ ra được chút ý tưởng nào cả."
Taehyung vừa nói vừa nằm sấp người mà vùi mặt trong gối, âm thanh cũng vì thế mà lạc đi vài phần. Yoongi thở dài nhìn hai chân của em đánh lên đập xuống liên tục, bao giờ đứa trẻ này mới chịu lớn đây? Anh chỉ mong Taehyung có thể nhanh chóng hoàn thành bài hát bởi anh cần có không gian yên tĩnh để sáng tác. Nếu Taehyung cứ đeo bám mãi như thế này, Yoongi chẳng thể nào tập trung nổi.
"Yoongi hyung..."
Chợt có tiếng gọi vọng ra từ ngoài cửa. Âm thanh cao vút trong trẻo ấy khiến cả Taehyung và Yoongi đều dừng lại những suy nghĩ và hành động của bản thân. Vẫn là cái cảm giác ấy, khi trái tim cả hai đều thắt lại và nhịp thở còn không rõ ràng. Một cảm giác mà cả hai đều biết nhưng lại cố gắng phủ nhận. Cả Kim Taehyung và Min Yoongi đều là những kẻ ngốc.
"Là em, Jimin. Em vào được chứ ạ?"
Chợt giật mình lại chẳng hiểu vì sao. Trái tim theo từng âm thanh phát ra lại nhức nhối vô cùng. Taehyung nghiêng đầu nhìn Yoongi bối rối dọn lại đống bừa bộn trên bàn, cảm giác nảy sinh trong tim lại càng thêm mạnh mẽ.
"À ừ...em vào đi."
Jimin đẩy cửa bước vào. Mái tóc vàng mới nhuộm càng khiến cậu trông dễ thương vô cùng, giống như một con mèo béo ú xù lông hiền lành. Jimin khẽ cười khi ánh mắt bắt gặp hình ảnh Yoongi hồng hồng ngồi trên ghế, đuôi mắt cong cong xinh đẹp khiến ai kia ngượng ngùng mà vội vã quay đi.
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng Yoongi khàn khàn, dễ dàng che đi được nét bối rối trong từng câu chữ. Jimin vẫn chưa tắt nụ cười, cậu tiến lại gần anh rồi khẽ kéo anh đứng dậy. Đôi bàn tay nhỏ bé nhưng ấm áp khiến Yoongi cảm thấy như chẳng muốn buông. Người kia quay lại nhìn, Min Yoongi vội vàng giấu khuôn mặt ửng hồng dưới lớp khăn to sụ.
"Thầy bảo xuống học vũ đạo."
Giọng Jimin trong trẻo, nghe lại rất thuận tai. Yoongi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người kia nắm lấy hai vai đẩy đi. Chiều cao của Yoongi và Jimin tương đương nhau, nên chẳng mất bao nhiêu công sức mà Jimin có thể hành động một cách dễ dàng như vậy.
"Khoan đã, còn Taehyung..."
"Taehyung?"
Yoongi hất ánh mắt ra phía sau, Jimin liền vội vàng nhìn theo. Taehyung trùm kín mình trong chăn nhưng lại vô tình bỏ sót chùm tóc xù ra phía ngoài. Jimin khẽ bỏ tay ra khỏi hai vai của người anh thứ, lao đến mà nhảy bổ lên đè trên ụ chăn, úp cả cơ thể cơ bắp của mình lên cả người kia.
"TaeTae à, cậu không trốn được đâu."
Jimin bật cười trèo xuống khi bắt đầu nghe tiếng người kia la oai oái. Vừa kéo chăn vừa đá vào mông, Jimin bắt đầu lôi tên lớn xác kia dậy khỏi sofa. Nhưng Taehyung lại là kẻ mè nheo số một, vậy nên có chút khó khăn, nhất là với người có cơ thể tí hon như Park Jimin. Quả nhiên là chẳng thể một mình kéo người kia dậy, Jimin đưa ánh mắt cầu cứu về phía Min Yoongi, người vẫn đang cười thầm từ nãy đến giờ.
"Có chịu đi không đây?"
Yoongi hỏi, Taehyung chẳng trả lời, chỉ khẽ để lòi một con mắt nhìn ra phía ngoài, sau đó lắc đầu ngoày ngoạy. Jimin nhìn Taehyung khẽ nuốt nước bọt, hôm nay còn dám cả gan lên mặt với anh thứ, đúng là một kẻ thiếu đánh mà. Mí mắt Yoongi khẽ giật giật. Yoongi nhẹ nhàng tiến lại và Jimin thì đang phù hộ cho cậu bạn của mình sẽ qua được ải khổ này trong khi Kim Taehyung thì đang âm thầm nuốt nước bọt. Trái với suy nghĩ của cả hai kẻ kia, Min Yoongi chỉ khẽ nắm lấy tay Park Jimin kéo đi, lạnh lùng quay đầu ra cửa.
"Không đi thì đừng đến nhở vả gì anh nữa. Cạch mặt."
Taehyung giật mình khi nghe Yoongi hùng hồn tuyên bố, liền vội vàng bật dậy, tay chân quơ quàng khắp nơi. Quan điểm sống của Kim Taehyung là không được để Min Yoongi cạch mặt, nếu không thì sống không bằng chết. Vậy nên phải nhanh chóng đuổi theo.
Min Yoongi ra đến cửa, quay đầu nhìn người kia, khẽ cười. Kim Taehyung chạy theo, trưng ra cái nụ cười hình hộp đáng yêu ấy rồi khoác vai hai người thấp hơn kéo đi.
Min Yoongi chẳng thể rời mắt khỏi nụ cười ấy, vẻ ngây thơ ẩn hiện dưới làn tóc rối của Kim Taehyung không ngăn nổi ánh mắt nhìn về phía bên kia. Ánh mắt cong cong mà anh yêu nhất, em chẳng thể thay thế. Taehyung vẫn cười, đâu đó trong tim đang dần mục rỗng. Yoongi chợt thấy có gì đó cồn cào trong lồng ngực, cuống họng đột nhiên đắng rát.
Một vòng tròn luẩn quẩn, một mê cung rắc rối mà cả Min Yoongi và Kim Taehyung đều chẳng thể tìm được lối thoát. Không xuất phát cùng một điểm, không bắt đầu cùng một lúc nhưng lại vẫn gặp được nhau. Kẻ buông tay sẽ là kẻ thắng, nhưng căn bản lại chẳng ai muốn thắng. Min Yoongi và Kim Taehyung, đều chỉ là những kẻ say khướt ngu ngốc lạc giữa mê cung nhưng lại điên cuồng chẳng chịu từ bỏ. Những kẻ ngốc thường bảo thủ như vậy. Dù biết sẽ chỉ gây đau thương, nhưng vẫn đều lì lợm đòi đi đến cuối.
Vốn dĩ ngay từ đầu, ta đã tự ngược chính ta.
|05.09.2017|
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com