Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

"Taehyung, em thấy Yoongi hyung ở đâu không?"

Giọng Kim Namjoon lạc đi qua điện thoại, có vẻ như những buổi tập và lịch trình đầy đặc đã kéo đến thêm cho người trưởng nhóm những mệt mỏi không ngờ.

"Anh ấy đang ở với em."

"Hai người đang làm gì vậy? Nhanh lên, mọi người đã chờ gần 30 phút rồi đấy. Chúng ta cần phải đến sân vận động ngay bây giờ."

Kim Namjoon hơi cao giọng, có thể thấy được sự thất vọng lộ rõ qua lời nói của anh ấy. Dù anh có là một người điềm tĩnh đi chăng nữa, thì khi mà mọi trách nhiệm cứ đổ xuống và trở thành gánh nặng, Namjoon cũng đôi lúc cảm thấy nản lòng. Anh luôn muốn trở nên hoàn hảo hơn, để xứng đáng với ánh hào quang mà Bangtan đã đạt được. Bởi trong thế giới này, chỉ cần sơ sẩy một chút, họ sẽ đánh mất đi tất cả.

Kim Taehyung im lặng một lúc, nhìn về cánh cửa phía sau lưng, nhịn không được mà khẽ thở một hơi dài.

"Em xin lỗi, Yoongi hyung đang bị đau bụng một chút. Mọi người cứ đi trước đi, em sẽ đưa anh ấy đến sau."

"Đau bụng sao? Có ổn không đấy? Hay để anh nói anh quản lí ở lại?"

"Không sao đâu, tụi em sẽ ổn thôi. Anh cứ nói với mọi người không cần lo lắng đâu. Có em đây rồi."

Kim Taehyung hơi yên lặng một chút và Namjoon dường như đã nghe được đâu đó tiếng thở nặng nề qua chiếc loa điện thoại. Anh hơi chần chừ nhưng rồi cũng cúp máy. Taehyung hạ điện thoại xuống khi tiếng nôn ọe từ trong buồng vệ sinh càng ngày càng trở nên gay gắt. Kim Taehyung nhanh chóng đút điện thoại vào trong túi áo khoác rồi đẩy cửa chạy vào trong.

Min Yoongi một thân gầy gò ngồi bệt ra nơi sàn nhà, tay vẫn bám vào nơi thành cửa. Anh thở hồng hộc, ánh mắt nhòe đi vì nước và bụng dạ lại bắt đầu trở nên cồn cào. Vị đắng nghẹt lại nơi cổ họng, hương hoa ngào ngạt quyện vào dịch vị dạ dày, khiến cho đầu óc anh trở nên càng thêm choáng váng.

Kim Taehyung vội vàng đỡ anh dậy, đưa nước cho anh súc miệng và lấy khăn ướt lau cho anh. Em đối với mọi chuyện rất rất thành thục, tựa như đã làm cả tỉ tỉ lần. Taehyung nhìn gương mặt xanh xao của anh, lại thấy cả những cánh hoa mỏng manh nằm trên đất, trong lòng lại sinh ra cảm giác chán ghét vô cùng.

Mùi hoa, dường như còn khó ngửi hơn cả mùi dịch vị dạ dày.

Min Yoongi hất nước lên mặt, cảm nhận cái mát lạnh trượt trên làn da của mình, thấm ướt cả những sợi tóc mai. Anh ngước đầu soi mình vào gương, lại dường như có chút giật mình. Dù Yoongi biết ngoại hình của mình không hẳn là đẹp, nhưng trong trí nhớ của anh, nó cũng chẳng trông tệ hại như bây giờ.

Hình ảnh Min Yoongi phản chiếu trong tấm gương lớn, trông tiều tụy đến đáng thương. Làn da xanh xao nhợt nhạt, những đường gân xanh chạy ngang nơi thái dương. Đôi mắt anh lờ đờ vì thiếu ngủ, dưới mắt đã xuất hiện một quầng thâm thật dày. Trông khó nhìn đến dọa người. Min Yoongi khẽ cười khẩy.

"Mới 3 tháng thôi mà trông anh như người sắp chết ấy."

Min Yoongi nói xong liền quay người lại, đến gần Taehyung đang tựa lưng vào tường. Anh ngả đầu lên vai em, đôi mắt khẽ khép hờ, để cơn đau nơi ngực trái từ từ lắng xuống.

"Anh này..."

Taehyung gọi và Yoongi chỉ ậm ừ một tiếng nhỏ trong cổ họng thay cho câu trả lời.

"Hay anh làm phẫu thuật đi. Cứ thế này thật không ổn chút nào."

Giọng Taehyung trầm trầm, trong âm vực có chút nghẹn ngào. Min Yoongi vẫn chỉ im lặng gối trên vai em, phả ra những hơi thở đều đều, tựa như đã ngủ. Em khẽ thở dài. Sự kết thúc của mỗi lời khuyên mà em đưa ra, luôn luôn là cái im lặng não nề đến như vậy.

Có em ở đây?

Có đáng để em nói câu đó không, khi Min Yoongi vẫn cứ phải tự mình chống chọi với nỗi đau như thế. Kim Taehyung cảm thấy, chính bản thân mình cũng là một kẻ vô dụng. Anh ấy vẫn đang ở đây, nhưng em chẳng có cách nào giữ lại anh ấy cho riêng mình. Thật thất bại. Có chút nhói trong ngực trái. Kim Taehyung nuốt xuống nỗi đau của chính mình.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Kim Taehyung khẽ nắm lấy bàn tay người lớn tuổi, dịu dàng lay anh dậy.

"Anh ơi, mình phải đi thôi. Không nhanh là sẽ muộn mất."

Min Yoongi khẽ mở mắt, dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, thế mà vẫn cứ nương theo cái nắm tay của người nhỏ tuổi mà bước đi. Ngoài trời gió đông thổi, Min Yoongi biếng nhác nép vào sau lưng em, cảm nhận hơi ấm ít ỏi còn sót lại. Kim Taehyung gọi một chiếc taxi và họ đứng chờ ở nơi sảnh nhỏ.

"Taehyung này..."

"Đừng bao giờ quá yêu một người."

Yoongi nói khi đưa ánh nhìn về nơi xa xăm. Giọng anh run run vì lạnh và trong từng câu chữ thì như thấm đẫm vẻ luyến tiếc. Taehyung quay sang nhìn anh, nơi ánh mắt kia như có như không thoáng qua một tia lấp lánh.

"Tại sao?"

"Nó đau lắm..." Anh khẽ ngừng một chút, rồi ngước mắt lên nhìn người bên cạnh "Giống như anh bây giờ vậy, em không hiểu nổi đâu."

Trong khoảnh khắc khi mà ánh mắt giao nhau lúc ấy, Min Yoongi như thấy được ánh mắt em khẽ dao động, như cả biển hồ phía sâu trong màu nâu ấy bỗng dưng nổi sóng. Rồi em mấp máy môi và nói một điều gì đó. Nhưng Yoongi chẳng thể nghe được, vì lúc đó, tiếng còi xe taxi bất chợt vang lên trong ngõ nhỏ, vội vã gọi hai người.

Không. Em hiểu. Hiểu rõ hơn cả anh.
.
.
.
Sân vận động chật ních người, tiếng hò reo cổ vũ như khiến cả sân khấu rung chuyển. Yoongi cầm lấy chiếc micro lấp lánh hàng ngàn những viên pha lê nho nhỏ, đeo vào tai In-ear xanh ngọc quen thuộc, để cả thân hình đung đưa theo tiếng nhạc du dương. Xung quanh bắt đầu trở nên lặng như tờ. Họ, 7 con người, xếp thành một vòng tròn, tỏa sáng giữa cả một biển ngọc mênh mông. Tiếng hát bắt đầu vang lên, và cả khán đài bỗng nhiên lấp lánh những con sóng rực rỡ.

Yoongi tháo In-ear ra để có thể nghe được tiếng hát của những người phía dưới. Giọng của hàng ngàn con người hòa quyện vào nhau, âm vang rung động cả trái tim anh, khiến cho khóe mắt anh bỗng trở nên nóng hổi.

Rồi, có người khóc, khóc cho quá khứ và khóc cho cả hiện tại. Họ đã trải qua quá nhiều thứ, trước khi đạt được những gì như bây giờ, những gì mà ngưòi ta phải ước ao ghen tị. Và Min Yoongi, đã đánh đổi cả một thời thanh xuân để dấn thân vào thế giới này, cùng với cả biết bao đam mê và nhiệt huyết. Và ở một phương diện nào đó, anh đã đủ can đảm để gọi đó là thành công.

Âm nhạc dịu xuống, trầm lại rồi ngừng hẳn. Biển ngọc xung quanh như nổi sóng, tiếng hò hét vang lên như rung động cả không gian. Mọi người đứng lại thành một hàng ngang và bắt đầu cúi chào. Rồi như một thói quen, họ luôn nán lại cho vài ba câu trò chuyện với những người hâm mộ bên dưới.

Min Yoongi lui về một góc khuất, mỉm cười khi nhìn cậu út bắt đầu nhái giọng của các anh hay người anh cả lại huyên thuyên với các fan về những câu đùa ông chú của anh ấy. Thật bình dị, thật ấm áp và cũng thật ngọt ngào. Min Yoongi như muốn thu lại những hình ảnh này vào sâu trong trí nhớ, những hình ảnh mà anh muốn mang theo cho đến tận thế giới bên kia.

Kim Taehyung từ xa thu lại ánh mắt dịu dàng của người ấy, trong ngực như cuộn lên những con sóng mãnh liệt. Người con trai ấy đứng dưới những ánh đèn, giữa hàng vạn con người mà sao vẫn trông cô đơn đến lạ. Lúc này, em chỉ muốn chạy đến bên anh, muốn ôm lấy anh, ghì anh thật sâu vào trong ngực mình, để anh chẳng thể biến đi khỏi tầm mắt. Và em luôn sẵn sàng làm điều đó mà chẳng hề e sợ bất cứ điều gì. Chỉ tiếc, người Min Yoongi cần lại không phải là Kim Taehyung.

Mọi người cúi chào lần thứ hai 30 phút sau đó và lần này, họ bắt đầu rời khỏi sân khấu. Park Jimin đến một lúc sau vẫn còn trưng ra nụ cười thiên thần của mình mà nhảy nhót và nói đùa cùng fan. Rồi cậu bỗng cầm micro lên, không ngần ngại mà hét một câu thật to, vang vọng giữa khắp khán đài.

"Ami à, anh yêu em."

Phía dưới như vỡ òa và Jimin chỉ khẽ nháy mắt một cái trước khi rời đi. Nhưng dường như chỉ có Min Yoongi mới có thể hiểu nổi ý tứ trong lời nói đó. Đầu óc anh chợt choáng váng, mọi thứ xung quanh như thể đang quay cuồng. Cơn đau nơi ngực trái đến bất ngờ khiến anh chẳng thể thở nổi. Có cái gì đó đang trào lên và ngập tràn nơi cuống họng. Min Yoongi ôm lấy miệng mình và ngã xuống, khi trước mắt anh chỉ còn lại một màu đen mịt mù.

Khoảnh khắc ấy Yoongi chẳng còn nghe thấy tiếng la hét của mọi người xung quanh nữa. Thứ cuối cùng mà anh cảm nhận được, đó là hương hoa kì lạ vờn quanh chóp mũi khi anh rơi vào giữa một vòng tay ấm áp thân quen.

|29.07.2018|









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com