Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Câu chuyện thứ 1

Kim Taehyung gặp anh khi vừa bước sang tuổi 11, cậu thích anh lắm, anh đáng yêu và dể gần nữa. Anh luôn cười với cậu khi cậu tới chỗ anh và cậu thích nghe giọng nói của anh cực kỳ. Cậu hay vòi vĩnh anh kể chuyện cho mình nghe mỗi lần cậu tan học về, gần như mê đi vì chất giọng nồng ấm của anh.

Anh tên là Min Yoongi, anh lớn hơn cậu 2 tuổi, anh có vóng dáng người nhỏ nhắn như con gái, mái tóc đen mượt và làn da trắng, trông anh chẳng khác gì nàng công chúa bạch tuyết phiên bản nam cả.

Cậu thích anh rất nhiều, không cần biết lý do là gì.

Lần đầu cậu nhìn thấy anh là khi mới tan học về, hôm đó tâm trạng cậu không được tốt do bài kiểm tra trên trường, nên cậu ghé qua một đoạn cầu đã bỏ hoang từ rất lâu. Mẹ cậu đã dặn là không được tự ý một mình đến những nơi vắng vẻ, không có người, và cậu đã không nghe theo, nhưng nhờ như thế mà cậu gặp anh.

Anh mặt một chiếc áo sơmi của học sinh và quần tây, dưới chân thì chỉ có một chiếc giày duy nhất, còn bàn chân kia chỉ mang tất trắng, anh đang đưa mắt nhìn về phía dòng sông vắng vẻ.

Cậu đã lại gần và bắt chuyện với anh, cậu cũng hỏi tại sao anh chỉ mang một chiếc giày và anh nói mình đã làm rơi một chiếc xuống nước.

Ngay lần đầu tiên cậu trông thấy anh, nụ cười của anh, ánh mắt của anh, đã làm trái tim nhỏ bé của cậu rung rinh.

Và như một thói quen không thể bỏ quên, chiều nào khi tan học về cậu cũng tới chỗ cây cầu bỏ hoang ấy để nói chuyện với anh, Taehyung hay xin mẹ làm thêm phần cơm trưa cho mình để cậu có thể mang đến và ăn cùng anh.

- Hôm nay anh vẫn chưa tìm thấy giày của mình à?

Cậu lên tiếng hỏi khi vẫn nhìn thấy bàn chân đi tất của anh. Yoongi mỉm cười gật đầu, vẫn là nụ cười mà cậu yêu thích. Cậu sẽ làm mọi thứ để luôn giữ nụ cười ấy mãi trên môi anh.

Ngày hôm sau, cũng vào buổi chiều khi tan học về, cậu hối hả chạy đến chỗ Yoongi, vui vì anh vẫn luôn ở đó đợi cậu.

- Anh ơi, anh đoán xem em có gì cho anh nè.

- Là gì vậy?

Ngay lập tức Taehyung chìa bàn tay nhỏ dấu sau lưng ra, Yoongi nhìn chằm chằm vào bàn tay đó và cả món quà mà cậu mang tới. Đó là một chiếc giày thể thao đã cũ, nhưng chúng đã được giặt sạch sẽ.

- Em tặng anh đấy, hy vọng anh sẽ thích. Tuy bây giờ em chưa có tiền, nhưng sau này khi lớn lên, em hứa sẽ mua cho Yoongi thật nhiều giày.

Bàn tay run run của anh khẽ nhận món quà nhỏ bé trên bàn tay của cậu, anh nhìn nó vài giây và khi anh ngẩng mặt lên anh tặng cậu một nụ cười làm phô ra hàm răng trắng và đều của anh.

- Cảm ơn em, anh sẽ giữ nó thật kỹ.

- Như vậy là được rồi. - Cậu nói, rồi đôi gò má khẽ ửng hồng lên khi cậu nhìn anh. - E...Em thích anh cười lắm...anh...anh hãy luôn nở nụ cười như vậy nhé! Tae... Taehyung thích anh lắm! Thích vô cùng!

Mối tình đầu của cậu là vậy đấy, vụn dại, ngây thơ và đầy ngại ngùng.

Khi nói xong câu nói đó, khuôn mặt của cậu càng đỏ bừng hơn nữa, và cậu quay đầu bỏ chạy, để lại anh đứng đó ngẩng người ra nhìn.

Đêm đó có thiên thần 11 tuổi cứ nằm thao thức mãi không thể ngủ được. Vì vui, tất nhiên rồi!

.

.

.

Ngày hôm sau trời âm u và sắp có mưa, nhưng Taehyung vẫn bất chấp để đi tới chỗ cây cầu nọ. Anh vẫn ở đó, một lần nữa, trái tim nhỏ bé của cậu lại hân hoan đến không ngờ, cậu chạy tới chỗ anh, lòng hồi hộp và cậu muốn nói cho anh thật nhiều chuyện mà cậu gặp ngày hôm nay.

- Ngày mai anh phải đi rồi.

Lời thông báo như tia sét trên không đánh mạnh vào tim cậu, miếng bánh gần như đông cứng trong miệng cậu. Yoongi cười buồn và nhìn cậu, cậu lắc đầu như thể không tin.

- Anh...anh sẽ đi đâu? Anh có về đây nữa không?

- Anh không nghĩ là được, anh phải đi xa lắm.

- Vậy, anh cho em địa chỉ đi, nếu anh không đến đây được nữa, Taehyung sẽ đi tới chỗ anh.

Anh lắc đầu, làm mái tóc đen khẽ run nhẹ trong cơn gió đang thổi trên đầu.

- Chỗ đó xa lắm, em không tới được đâu.

- Nếu không đi được, em sẽ nhờ ba mẹ chở tới, hay đi xe buýt cũng được.

- Không được đâu.

Trái tim bé nhỏ của cậu lại rung bật lên, sao nó nhói đau thế này, cứ như là cậu vừa đánh mất một nữa cơ thể của mình vậy, nhưng cậu không thể hiểu được, tại sao anh lại rời đi, hay là vì do hôm qua cậu đã bộc lộ tình cảm với anh nên anh thấy khó chịu và phải chuyển đi.

- Là do chuyện...hôm qua phải không anh? Là khi em...em nói thích anh.

Bàn tay anh khẽ xoa đầu cậu, đôi mắt và cả nụ cười của anh thật buồn làm sao.

- Không phải vậy đâu, Taehyung bé nhỏ. Anh cũng rất thích em, thích vô cùng, anh chưa bao giờ thấy thích ai hơn em cả. Chỉ là anh có việc phải đi xa thôi.

Khi nghe anh nói vậy, tinh thần của cậu cũng bình ổn được một chút, nhưng vẫn buồn lắm. Yoongi đưa tay vào túi quần và lấy ra một con hạc giấy trắng, anh đưa nó cho cậu.

- Cái này cho em nè, anh không biết em thích gì nên hy vọng em không chê.

Em thích Min Yoongi, anh có thể cho Taehyung Min Yoongi không?

Taehyung cầm món quà nhỏ bé đó trên tay và mỉm cười. Một con hạc giấy xinh đẹp, món quà tuyệt vời nhất của cậu từ trước đến giờ.

Tối đó cậu về nhà và bị mắng cho một trận vì dầm mưa về. Khi tắm rửa và làm bài tập xong cậu thay đồ ngủ và leo lên giường, tay nâng niu con hạc giấy nhỏ đó. Anh nói ngày mai anh sẽ đi, cậu sẽ tranh thủ đến chỗ hẹn thật sớm để chào anh lần nữa, hy vọng anh có mặt ở đó.

Taehyung nhận ra là mình đang khát hết cả cổ, cậu lật đật đi ra ngoài để lấy nước, khi cậu ra tới phòng khách thì nghe thấy tiếng mẹ của mình đang nói chuyện với bác hàng xóm, cậu không mấy để ý lắm, cậu rót nước vào ly và trước khi uống được cậu nghe được giọng của bác hàng xóm vang lên.

- Ừ...Tội nghiệp thằng bé lắm, nó là học sinh giỏi mấy năm liền luôn mà...chỉ vì một tai nạn mà...

- Ôi, tội quá, cậu bé ấy tên gì vậy? -Tiếng mẹ cậu vang lên.

- Hình như là...Min...Min Yoongi thì phải.

Tiếng thủy tinh va xuống nền nhà tạo ra một âm thanh nhức óc, nước và miểng chai văng khắp nơi dưới chân cậu. Vội vã, Taehyung chạy lên nhà và nói gần như không ra hơi.

- Bác vừa nói gì ạ? - Cậu nói, bàn tay nắm chặc vào vạt áo ngủ. - Người...người đó tên gì ạ?

- Là Min Yoongi, thằng bé ấy chết được 1 nă.... -Bác hàng xóm tròn mắt nhìn cậu và ngay lập tức bị mẹ cậu ngăn lại.

Mẹ cậu đến bên cậu, đặt tay lên vai và trìu mến nói. - Con yêu, đây là chuyện của người lớn, con không cần biết đâu, vào phòng ngủ đi.

Mẹ cậu đẩy cậu vào phòng, cậu cứ đi như thể một con búp bê không hồn, bàn tay cậu gần như lạnh ngắt. cậu ngồi trên giường và bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập trong lòng cậu, tim cậu đau quá. Cậu không biết phải làm sao đây, Min Yoongi của cậu... tại sao anh lại có thể chết...được.

Taehyung nhìn ra ngoài màn mưa như trút nước bên cửa sổ, cậu bặm môi và với lấy áo khoát, cậu muốn gặp anh, ngay bây giờ.

Cậu leo ra ngoài cửa sổ, thật may vì ở đây có một cái thang cũ nên cậu an toàn xuống được nền đất ẩm ước bên dưới. Rồi cậu chạy trong cơn mưa, với đôi bàn chân trần, đến bên cây cầu cũ đó.

Mưa lớn quá, nhưng cậu muốn gặp anh, cậu muốn hỏi rõ ràng, bàn chân bé nhỏ không mang giày của cậu đau đớn vì giẫm phải sỏi và cành cây khô, nhưng cậu mặt kệ.

Khi tới cây cầu cũ,cậu đã run bần bật vì lạnh, tóc và người cậu ướt sũng, nhưng cậu vẫn cố lên tiếng.

- Anh Yoongi! Anh có ở đây không? Anh Yoongi!

Môi cậu run run, mắt cậu ướt nhòe. Cậu lên tiếng trong vô vọng.

- Yoo...Yoongi à....! Làm ơn.... ra đây đi....!

Cậu bước lên những nhịp cầu mục nát, cố nhìn trong màn đêm mưa bảo bóng dáng thân thuộc của anh, nụ cười của anh, cậu cần anh.

Và chỗ cậu đứng đang run chuyển, cậu chưa kịp nhận biết được điều gì thì cậu ngã xuống vòng tay lạnh giá của dòng sông bên dưới, nó ôm chằm lấy cậu, cậu cố vùng vẫy, nhưng nó vẫn nắm lấy thân thể nhỏ bé của cậu, nhấn chìm cậu.

Yoongi ơi! Yoongi ơi!

Cậu gào thét tẹn anh trong tâm trí, bàn tay cậu quơ quào trong vô định, hy vọng có thể nắm lấy được gì đó và kéo mình lên, nhưng xung quanh chỉ có khoảng trống vô hình đến đáng sợ.

Rồi cậu chìm dần, cơ thể đau nhói, lạnh quá, cậu sợ lắm.

Yoongi

Cậu nói từ ấy trong đầu thật nhiều lần như một bản kinh cầu.

Taehyung à!

Cậu nghe được giọng nói đó, giọng nói ấm áp của anh, anh đang ở đây phải không? Anh đang gọi tên cậu. Với chút nỗ lực cuối cùng, cậu giơ những ngón tay lạnh buốt của mình vào khoảng không vô định.

Một bàn tay nắm lấy tay cậu. Thật an toàn, ấm áp, nhẹ kéo cậu khỏi vòng tay giá lạnh của dòng nước.

.

.

.

Taehyung tỉnh dậy trong bệnh viện hai ngày sau đó, mẹ cậu đã khóc rất nhiều đến nổi mắt bà đã sưng và đỏ tấy cả lên, và bà khóc òa khi thấy cậu tỉnh dậy, bà ôm cậu trong vòng tay mình, còn cậu cũng vùi mặt vào mái tóc rối bời của mẹ và òa khóc.

Cậu đã năng nỉ mẹ mình kể cho mình nghe về câu chuyện và Min Yoongi trong sự thiết tha, và mẹ cậu chịu thua, bà bắt đầu kể sự việc cho cậu.

- Mẹ nghe nói cậu ấy là Min Yoongi, học sinh lớp 8, lần cuối người ta nhìn thấy cậu ấy là vào hè năm ngoái, Yoongi là trẻ mồ côi, nhưng cậu ấy học rất giỏi. Một buổi tối cũng mưa tầm tả như đợt con ra khỏi nhà, có người thấy cậu ấy ra khỏi cô nhi viện và đến sáng hôm sau người ta tìm thấy xác của Yoongi bên bờ sông ngay cây cầu cũ với một chân không có giày. Đây là hình của cậu ấy.

Nói rồi mẹ cậu đưa cho cậu một tấm hình cũ được kẹp trong một cuốn sổ đen, cậu đưa mắt nhìn vào tấm hình đó và thấy anh.

Đúng là nụ cười đó, khuôn mặt đó, mái tóc, làn da, cả bộ quần áo anh mặt trên người. Mọi thứ, đúng là Min Yoongi.

Vậy là anh đã chết thật rồi sao, Taehyung không biết nói gì, cậu chỉ nhìn chằm chằm xuống bàn tay đang chuyền dịch của mình và tấm hình anh vẫn nằm trong tay cậu.

- Mẹ ơi. - Cậu thiết tha lên tiếng, giọng nghẹn ngào. - Anh ấy đáng thương quá phải không ạ? Khi anh ấy chết không có ai bên cạnh cả, chắc anh ấy buồn lắm phải không mẹ?

Nói rồi cậu khóc òa lên, và mẹ cậu liền đến bên cậu, ôm cậu vào trong vòng tay của bà, khẽ dỗ dành, bà cũng không hiểu vì sao con trai mình lại khóc nhưng bà không hỏi, bà chỉ đơn giản ôm cậu để cho cậu giải tỏa.

.

.

.

Đến bây giờ khi cậu đã là một người đàn ông trưởng thành, cậu vẫn chưa quên được anh. Min Yoongi, mối tình đầu của cậu, anh như vẫn luôn hiện diện trong tấm trí của cậu, những câu truyện anh kể cậu nghe luôn giúp anh vượt qua những đêm cô đơn một mình.

Taehyung cũng đã trải qua vài mối tình nhưng chưa mối tình nào làm cậu nhớ mãi như với anh.

Một thứ tình yêu ngây thơ và trong sáng như nó vốn có.

Cậu đi tới chỗ cây cầu cũ hôm đó, cậu tưởng như luôn thấy hình dáng anh ở đó, nhưng chỉ cần cậu chớp mắt, anh liền biến mất.

Một bàn tay cậu nâng lên và nhìn con hạc giấy đã cũ trong lòng bàn tay, một mình chứng cuối cùng cho sự tồn tại của Yoongi. Một giọt nước nhỏ xuống thấm ướt vào con hạc nhỏ, đó không phải là mưa.

Cậu nắm lấy con hạc nhỏ, một lời cầu nguyện bộc ra trong tâm trí, ước gì mọi việc chỉ là một giấc mơ.

Và khi cậu mở mắt ra lần nữa, cậu thấy mình lại lại Kim Taehyung 11 tuổi của ngày hôm đó một lần nữa, phong cảnh nơi đây thật thân thương, quen thuộc đến không ngờ.

- Kim Taehyung à!

Giọng nói ấm áp ấy vang lên, cậu quay lại nhìn và mỉm cười. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com