Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#7

Tròn một tháng kể từ khi tôi tỉnh dậy. Giờ tôi đã hoàn toàn bình phục, dù đôi khi vết thương trên đầu vẫn khiến tôi đau như búa bổ. Tôi vẫn làm như không nhớ gì, và vẫn nói chuyện bình thường với mọi người. Kể từ cái ngày tôi nhìn thấy đôi tay bị phồng rộp của Yoongi, không ngày nào mà tôi không nghĩ đến cậu. Tôi thực sự muốn tuyển thêm người làm. Một cái phủ rộng lớn như vậy, mà chỉ có mỗi một người hầu thì thật là bất công. Nhưng cậu có vẻ như là cam chịu như thể đó là điều mà sinh ra để dành cho cậu. Vậy là tôi thường nhìn cậu làm việc, thi thoảng giúp cậu, hoặc trò chuyện với cậu một chút.

Tôi chỉ gặp Kim đại nhân, cha tôi, được một lần kể từ hôm ông đến thăm tôi, tuyệt nhiên đến bây giờ không đến nữa. Hẳn là ông phải bận lắm. Tôi còn nghe phong phanh rằng Tang đại nhân đang cân nhắc xem có nên để tôi và Song Hoa thành thân nữa hay không. Họ sợ sau này tôi sẽ có biến chứng sau tai nạn, phát điên hay trở nên ngờ nghệch khờ khạo gì đó, hay trở thành tên phế vật cũng không chừng. Dù không nói thẳng ra, nhưng tôi biết là có việc đó. Song Hoa ngày nào cũng đến đây, nấu ngày ba bữa cho tôi, cùng tôi đi dạo và trò chuyện. Cô kể những câu chuyện hồi nhỏ của tôi và cô cho tôi nghe, mong rằng tôi sẽ nhớ lại mọi chuyện. Tôi có phải là cậu ấy đâu mà nhớ lại cơ chứ, nên tôi phải ghi nhớ những câu chuyện đó như một chức năng của máy móc. Tên theo dõi hình như cũng biến mất rồi, và Yoongi thì hay tránh mặt tôi.

Tôi đoán là do cậu ta ngại. Nhưng tôi ấn tượng với cậu ta, nhưng một lẽ hiển nhiên. Tôi cảm thấy ở thời đại này nếu không có cậu ấy tôi sẽ không làm được gì cả. Tôi luôn cố tình gặp cậu, còn cậu thì cố tình lản tránh tôi. Thật lòng, tôi muốn trò chuyện với Yoongi như những người bạn. Song Hoa đến và trò chuyện với tôi mỗi ngày, nhưng dường như những chủ đề của cô không khiến tôi hứng thú. Tôi không biết tại sao lại như vậy nữa. Rõ ràng, việc níu kéo mối quan hệ với Song Hoa có lợi hơn là Yoongi. Yoongi không có gì cả. Cậu ta không có nhà, không có gia đình, không có tiền, và quanh năm chỉ quanh quẩn làm việc như một con trâu cần mẫn ở phủ của Kim công tử. Tôi cũng muốn giúp cậu nhiều. Gia thế để làm gì cơ chứ, tôi có cảm giác chẳng ai xem tôi ra gì, tôi chẳng có chút quyền lực nào cả. Có một mình Yoongi vẫn xem trọng tôi. Tôi thường ngồi suy nghĩ, và lập kế hoạch cho tương lai khi mình bị mắc kẹt ở đây.

- Taehiong, huynh không thích sao?

Tôi giật mình. Do quá chú tâm vào dòng suy nghĩ, nên tôi đã bỏ lỡ lời của Song Hoa.

- Xin lỗi, muội vừa nói gì vậy?

- Hôm nay trông huynh có vẻ lạ, huynh mệt sao, có cần nghỉ ngơi không?

- À không, cảm ơn. Ta nghỉ ngơi đủ lâu rồi. Ta có việc bận rồi, muội về trước đi, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp. Jimin, ngươi nhớ đưa Song Hoa về cẩn thận.

Rồi tôi đứng dậy đi vào trong. Thật khó chịu và tù túng biết bao. Giờ thì tôi hiểu tại sao mình lại cảm thấy lạc lõng và không hòa nhập được với Song Hoa rồi. Có một sự ràng buộc giữa chúng tôi và thế giới xung quanh. Tôi không thể chịu được việc đó, kể cả đó là thói quen đi chăng nữa.  Nói thẳng ra thì, tôi cảm thấy ngột ngạt và giả tạo. Tôi biết Song Hoa yêu tôi là thật, nhưng tôi không thể cứ thế mà giả vờ mãi được. Tôi cần một luồn sức sống mới.

Tôi đi vào phòng, hít một hơi thật sâu, và thâm tâm cứ thế tìm kiếm luồn sức sống mới mà tôi chẳng rõ đó là gì. Rồi trong tâm trí tôi xuất hiện hình ảnh đầu tiên mà tôi được nhìn thấy khi tỉnh dậy. Đôi lông mi của một chàng trai. Ánh sáng vàng hiền dịu của ngọn nến, mùi gỗ thông thoang thoảng, và đôi lông mi cong vút lên hài hòa. Đó là luồn sức sống mới, căng mọng, chín muồi. Đó là thứ mà Song Hoa không có. Tôi nằm vật xuống giường mệt mỏi...

Có tiếng gõ cửa. Bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc in trên vách.

- Thưa công tử, Song Hoa cô nương đã về rồi. Hình như hôm nay cô nương không chuẩn bị bữa trưa cho công tử nữa. Có cần tiểu nhân chuẩn bị không ạ?

- Yoongi, vào đây.

Tôi ra lệnh cho cậu. Cậu mở cửa, cúi đầu đi vào. Mùi thơm của gỗ thông thoang thoảng. Cảm giác êm ái dễ chịu này, thật không thể nào muốn chối từ.

- Ta đang cảm thấy rất kì lạ.

Tim tôi đập thình thịch.

- Yoongi, ta muốn chạm vào đôi lông mi của cậu, có được không?

Yoongi đứng sững ở đó, mắt mở to. Tay cậu vò vò mép áo. Cậu sợ sệt nhìn tôi.

- Tiểu, tiểu nhân...

Lồng ngực cậu phập phồng, mặt cậu vã mồ hôi. Mắt cậu ngần ngận nước.

- Sao vậy?

- Tôi... Tiểu nhân không...

Cậu khóc. Vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy. Tay cậu vẫn vò mép áo khiến nó nhào nhĩ. Cậu đứng khép nép ở bậu cửa, vai run lên. Tôi đứng dậy, tiến về phía cậu như bị ma quỷ điều khiển. Tay tôi vô thức sờ lên mặt cậu. Làn da trắng sứ mịn màng như lướt ngang qua lòng bàn tay tôi. Cậu nhắm tịt mắt. Nước mắt nước mũi lem nhem. Rồi cậu bỏ chạy. Tôi đứng chết lặng ở đó, tự vấn bản thân mình vừa mới làm điều gì. Tôi đứng im khoảng vài giây, rồi tôi chạy theo cậu.

Tôi nhìn dáo dác xung quanh. Vừa chạy đến nhà bếp, tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít, vừa nhỏ bé, vừa run sợ. Tôi đứng bên ngoài, dựa lưng vào tường. Cậu vẫn khóc, tiếng khóc như gào lên, xét nát trái tim tôi. Tôi cảm thấy rất đau lòng. Rồi khi đó, tôi tưởng rằng cậu đang nói với tôi. Thì ra, cậu chỉ nói khẽ với chính bản thân cậu.

- Công tử... tôi xin lỗi, tôi yêu anh, rất yêu anh... nhưng chúng ta không thể...

- Tôi không thể hủy hoạt anh nữa... một lần thôi là.... quá đủ rồi...

- Mặc dù... anh đã đối xử với tôi rất... dịu dàng... nhưng đây là cuộc đời mới của anh... tôi không thể hủy hoại nó...

Trong một khoảnh khắc, tôi dường như hiểu hết toàn bộ sự việc. Thì ra tôi đã hiểu sai. Song Hoa và Taehiong chưa từng yêu nhau, mà là Yoongi và Taehiong. Bọn họ đã lén lút yêu nhau, sau khi có tai nạn, thì tôi trở thành Taehiong ở đây và cứ mãi nghĩ rằng Taehiong và Song Hoa đang yêu nhau. Thực ra là không phải. Chà, cái gì đây...

- Yoongi!

Tôi quyết định bước vào trong. Yoongi đang ngồi bó gối cạnh lò đốt, gục mặt khóc rưng rứt. Tôi nhìn thấy cảnh tượng này đúng là không khỏi đau lòng. Tôi quỳ xuống cạnh cậu.

- Yoongi, nhìn ta.

Yoongi ngước lên, mắt đỏ hoe, mặt còn dính lem nhem mùn gỗ. Cậu vội vàng chùi nước mắt, rồi đổi tư thế, quỳ xuống trước mặt tôi.

- Công tử, xin hãy tha lỗi, là tiểu nhân thất... lễ.

Cậu vừa nói vừa nấc. Tôi vừa có chút thương, vừa có chút buồn cười. Tôi chùi nước mắt trên mặt cậu, rồi xoa đầu.

- Đừng khóc nữa, có ta ở đây rồi.

Như sực nhớ ra những gì mình vừa nói một mình lúc nãy, mặt Yoongi có chút lo lắng, hỏi tôi một cách sợ sệt và nhỏ nhẹ. Cậu sợ tôi nghe thấy những điều đó, như nghe phải một việc cấm kị.

- Khi nãy, tiểu nhân có nói những lời không hay...

- Hả? Lời gì cơ? Ta không biết. Được rồi, đừng khóc nữa, ta đói bụng rồi. Thật là, ta chỉ muốn xem lông mi của cậu thôi. Sao lại sợ đến mức khóc nhè như vậy rồi.

Tôi chùi nước mắt cho cậu.

- Tiểu nhân đáng tội ch-

- Không được nói nữa, cậu từ đầu đến cuối không có tội, là tại ta không hành xử đúng mực thôi.

Giờ thì cậu đã không còn rơi nước mắt.

- Yoongi, ta có thể ở đây nấu cơm cùng cậu không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com