Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

- " Hôm nay không xong tập hồ sơ này thì đừng có mò mặt về? Còn nếu dám bỏ trốn... thì cậu biết hậu quả rồi đấy."

" Rầm"

Hắn nói xong thì ra ngoài đóng rầm cửa lại, căn phòng rộng rãi chỉ còn mình cậu, mọi người đã về hết rồi chỉ còn mình cậu ở lại. Cậu cúi xuống nhặt đống giấy đó lên xem rồi sửa lại, cậu cố gắng làm cho nhanh vì đã khuya rồi lại còn việc nhà chưa làm nữa.

Cậu làm xong thì gửi cho hắn xem đến khi hắn đồng ý thì thôi, cũng may sau hai lần thì hắn đã đồng ý. Hắn vốn khắt khe với cậu hơn những người khác có lẽ vì cậu ít học lại là con nợ của hắn, hắn sợ bị cậu phản bội hay đâm sau lưng mà hắn không biết.

- " Anh, em về rồi, anh ăn gì không để em nấu..."

- " Cậu biết mấy giờ rồi không mà còn ăn với uống, mau đi dọn dẹp nhà cửa đi" Hắn lạnh lùng nói, mắt vẫn không rời đống giấy kia...

- " Anh có đói không, anh đã ăn gì chưa."

- " Cậu không cần quan tâm, đi làm việc của mình đi..."

Hắn nói rồi cầm mấy tập dự án lên phòng, cậu biết hắn cũng bận cũng thức khuya dậy sớm chẳng thua kém gì cậu, cậu sợ hắn mệt, ăn uống không đầy đủ nên lúc nào cũng hỏi han, quan tâm hắn. Nhưng cái quan tâm đó bị hắn cho là phiền.

Một ngày đẹp trời, cậu đang ngồi ở ghế sofa đợi hắn thì thấy hắn dẫn người khác về. Cậu khá bất ngờ vì lần đầu thấy hắn dẫn bạn về nhà là một người con trai cao, đẹp trai, trắng trẻo... vừa thấy cậu, cậu ta đã lên tiếng...

- " Ai đây anh, sao lại có người con trai khác trong nhà của anh... Anh không yêu em à"

- " Anh yêu em lắm, đây là con nợ của anh đấy, ba cậu ta không có tiền nên bán cậu ta cho anh. Cậu ta ở đây để trả nợ thôi..."

- " Sao anh lại mua cái loại như vậy chứ, nhìn cũng biết vô dụng rồi... Mà cậu còn sướng hơn cả em đấy, được ở cùng anh" Cậu ta tức giận đánh nhẹ vào ngực hắn.

- " Em yên tâm, rồi một ngày anh sẽ quang minh chính đại đưa em về đây, em là bà xã anh mà..." Hắn mỉm cười xoa đầu cậu ta rồi quay sang nhìn cậu, thấy cậu vẫn nhìn hắn mỉa mai...

- " Thế đã làm đồ ăn cho tôi chưa mà còn ngồi đây, cậu rảnh quá nhỉ..."

- " Em làm xong rồi, để em dọn cho anh..."

Nghe những lời hắn nói tim cậu kẽ nhói lên nhưng vẫn cố nở một nụ cười rồi đứng dậy đi dọn đồ ăn cho hắn. Dọn xong thì cũng đi làm việc của mình, cậu đợi hắn ăn xong rồi mới ăn đồ ăn thừa, cậu chẳng bao giờ được ăn cùng hắn.

Hắn ăn xong thì ôm cậu ta ra phòng khách ngồi, ngồi một lúc thì hắn cũng gọi cậu ra...

- " Đây là Cửu Đình, từ nay cậu ấy cũng là chủ nhân của cậu, cậu ấy nói gì thì cậu cũng phải nghe nếu không thì đừng có trách..."

- " Vâng, em nhớ rồi ạ." Cậu cúi đầu đáp, lòng đau như cắt, rốt cuộc hắn cũng có người khác. Nhưng cậu là gì mà đòi hắn có tình cảm với cậu, cậu chẳng qua chỉ là con nợ của hắn.

Hắn và cậu ta khoác tay nhau đi ra cửa để đi đâu đó...

- " Thái Hanh, giầy của bẩn rồi..." Cậu ta ỏng ẹo nắm tay hắn...

- " Lau sạch giầy cho cậu ấy" Hắn ném đôi giầy vào chân cậu, ánh mắt ánh lên sự khinh bỉ...

Cậu cúi xuống định lấy khăn lau giầy cho cậu ta thì giọng nói õng ẹo lúc nãy lại vang lên:

- " Anh ơi, đây là hàng hiệu, lau như thế sẽ hỏng đấy"

- " Vậy cậu liếm sạch cho cậu ấy, phải liếm thật sạch, nếu làm xước thì đừng trách tôi..." Hắn tiến lại gần túm tóc gáy cậu rồi nói

- " Em... em..." Cậu ngập ngừng nhìn hắn.

- " Sao? Còn không mau làm? Cậu không vô dụng đến nỗi không liếm nổi đôi giầy chứ?"

Thấy cậu không nói gì cứ nhìn đôi giày hắn nói tiếp:

- " Dùng lưỡi mà liếm sạch cho tôi, nếu liếm không sạch, nếu nó xước thì có bán cái mạng chó của cậu cũng không đền nổi đâu."

Cậu từ từ ngồi xuống, tay cầm chắc đôi giầy, từ từ liếm giầy cho cậu ta, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Đến khi cậu xong thì xỏ xuống chân cho cậu ta, cậu ta lấy chân đá vào mặt cậu, miệng còn kêu:

- " Anh, cậu ta liếm không sạch, em nói còn đánh em..."

Hắn tức giận nắm tóc cậu lôi mạnh đầu cậu lên, không thương tiếc cho cậu một cái tát vào mặt. Một bên má cậu sưng lên, khóe miệng rớm máu, đau nhưng cậu vẫn không dám than nửa lời, cậu biết cậu có nói hắn cũng không tin.

- " Cậu dám làm đau cậu ấy" Hắn nói rồi cho cậu thêm một cái tát xuống bên má còn lại khiến mặt cậu sưng lên.

Hắn không thèm quan tâm, quay sang dỗ cậu ta: "Em cố gắng đi tạm đi, mai anh sẽ mua cho em đôi khác..." Hắn nói xong thì liếc cậu rồi khoác tay cậu ta ra ngoài.

Căn nhà rộng lớn chỉ còn mình cậu, cậu ngồi xuống nền nhà khóc nức nở. Cậu khóc vì bị hắn đối xử không bằng con chó, cậu khóc vì bị hắn chà đạp. Cậu khóc cho chính số phận mình đi đâu cũng bị ghét bỏ, chẳng bao giờ có được hạnh phúc... Cậu khóc để bớt một phần đau đớn trong trái tim kia nhưng có lẽ càng khóc thì cậu càng đau hơn. Đêm hôm đó hắn không về nhà, cậu lo lắng nhưng không dám gọi cho hắn vì sợ phá hỏng cuộc vui của hắn sẽ bị hắn mắng. Cậu làm xong việc rồi ngồi đó đợi hắn, đợi mệt rồi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau thì hắn cũng về, hắn vội vã lên phòng thay đồ rồi xuống phòng khách ngồi...

- "Chính Quốc, pha cho tôi cốc cafe nóng"

Nghe hắn nói thì cậu vội pha cafe rồi mang lên cho hắn, khi mang lên thì hắn tức giận nhìn cậu.

- " Có một cốc cafe sao mà lâu vậy hả... Cậu làm không nổi thì còn làm được việc gì nữa"

- " Em xin lỗi... em..." Cậu chưa nói hết câu thì bị hắn hắt cốc cafe nóng vào người.

- " Đúng là cái thứ vô dụng" Hắn nói rồi nhìn xuống giầy mình thấy nó có dính cafe hắn ngước lên nhìn cậu..

- " Lại đây... rồi ngồi xuống"

Cậu lấy khăn lau vài giọt cafe trên tay rồi mỉm cười tiến lại chỗ hắn ngồi xuống. Hắn lại túm tóc cậu rồi nhúi đầu cậu xuống chiếc giầy dính cafe kia.

- " Liếm... liếm cho sạch cho tôi"

Cậu không kịp phản ứng thì bị hắn đẩy miệng vào chiếc giầy kia, hắn thấy cậu không phản ứng thì tức giận lôi cổ áo cậu lên tát rồi lại nhúi đầu cậu xuống...

- " Tôi bảo cậu liếm, cậu bị điếc à?"

Cậu nằm dưới sàn nhà mà liếm giầy cho hắn, nước mắt không ngừng được mà tuôn rơi...

- " Đừng để nước mắt dơ bẩn của cậu dính lên giầy tôi. Tôi nói cho cậu biết thế này không là gì so với những gì cậu nợ tôi đâu."

Cậu đưa tay lau vài giọt nước mắt trên bàn, đôi tay hắn rảnh rỗi không có gì làm nên lấy ca nước đổ từ trên đầu cậu đổ xuống, cậu vẫn không than vãn nửa lời...

Cậu liếm sạch thì hắn cũng bước đến công ty, hắn dẫm lên tay cậu làm cậu đau đớn, hắn bước ra cửa không quen ném cho cậu vài câu đe dọa:

- " Dọn dẹp sạch sẽ rồi đến công ty, việc thì chồng chất lên đến muộn thì đừng trách tôi..."

Không biết từ bao giờ, hắn đã xem cậu không bằng con chó, hắn cho phép mình cái quyền hành hạ cậu, hắn muốn cậu sống không bằng chết.

Cậu vội vàng dọn rồi đến công ty làm, cậu sợ bị mắng nên cũng chưa kịp ăn gì, cậu đến nơi thì thấy hắn đang đứng trước cửa đợi cậu.

- " Cậu lại đi muộn, một tuần có hôm nào cậu không đi muộn không hả..."

- " Em xin lỗi, hôm nay em đi taxi mà tắc đường nên..."

- " Lắm lý do quá rồi đấy, ai cũng như cậu thì công ty thành cái chợ à... Cứ làm xong việc đi, lát về tôi mới xử cậu..."

Hắn nói rồi bước đi, mọi người trong phòng ai cũng nhìn cậu với ánh mắt mỉa mai, khinh bỉ, ai cũng biết cậu làm việc không lương, làm như trâu bò nhưng lúc nào cũng bị hắt hủi.

Chiều hôm đó trời mưa, hắn không mang ô, thấy sắp đến giờ về cậu vội vã đi mua ô cho hắn vì sợ hắn ướt, cậu mua hai cái một cái cho hắn một cái cho cậu, nhưng vừa về đến nơi thì gặp hắn.

- " Đang làm cậu bỏ đi đâu thế hả?"

- " Em đi mua ô cho anh, anh cầm đi kẻo ướt..."

- " Rảnh rỗi quá ha, cậu đi mà không thèm xin phép tôi sao? Cậu cũng tự do đấy, cậu không xem tôi ra gì nữa hả?"

- " Em không dám, em sợ anh ướt nên..."

- " Tôi không dùng ba thứ đồ bẩn thỉu ấy của cậu, lát về quỳ dưới sân cả đêm cho tôi" Hắn nói rồi bước về, hắn không thèm lấy cái ô của cậu khiến cậu rất đau lòng, người cậu run lên vì ướt vì lạnh nhưng không lạnh bằng sự vô tâm của hắn.

Tối hôm đó đến khuya cậu mới về nhà, trời vẫn mưa như đổ nước hắn tức giận vì những việc hôm nay cậu làm nên bắt cậu quỳ dưới mưa suốt đêm hôm đó. Cậu không dám trái lời quỳ đến sáng thì cũng không còn sức nữa. Cơ thể cậu cứ mềm nhũn ra, cái lạnh của mưa làm cậu thâm tím hết người, tay chân lạnh còn người thì nóng bừng bừng, hình như cậu bệnh rồi.

Đến sáng thì hắn cho cậu vào để chuẩn bị đi làm, dù mệt nhưng cậu vẫn cố gắng ăn gói mì rồi bước đến công ty. Cũng may hôm nay ít việc cậu được về sớm giống mọi người. Về đến nhà thì cậu thấy hắn cùng chàng trai hôm trước đang đùa nghịch trong bể bơi, cậu đau lòng khi nhìn hắn ân ái cùng người khác nhưng cậu đâu biết làm gì, cậu có là gì của hắn đâu chứ.

Vừa thấy cậu, cậu ta cũng mép vào người hắn giọng õng ẹo...

- " Anh bế em đi, em thích cảm giác được người khác bế dưới bể bơi"

- " Ừ được rồi" Hắn nói rồi bế cậu ta mặc kệ cái nhìn của cậu, cậu thấy vậy thì bước vội vào nhà, ngăn không cho nước mắt mình rơi xuống. Cậu bắt đầu làm việc nhà, cậu mong xong sớm để đi nghỉ vì hôm nay cậu mệt.

--------------

Hắn với cậu ta đùa một lúc thì cũng lên , cậu ta tỏ vẻ hốt hoảng nhìn hắn

- " Thái Hanh, hình như em làm rơi chìa khóa nhà dưới bể bơi rồi, làm sao bây giờ... Lát về em lấy đâu ra chìa khóa về nhà"

- " Chính Quốc ra đây cho tôi" Hắn không nói gì mà gọi cậu ra, nghe hắn gọi cậu cũng từ trong nhà chạy ra...

- " Anh gọi em ạ"

- " Xuống bể bơi tìm hộ tôi cái chìa khóa"

- " Vâng ạ" Cậu nói rồi cũng xuống tìm giúp hắn, chỉ cần những gì hắn nói, có thể giúp ích cho hắn là cậu sẽ làm bằng được, cậu bất chấp mình đang sốt vì dầm mưa hôm qua vẫn cố gắng làm để hắn vui. Còn hắn không biết cậu bị ốm mà có biết hắn cũng chẳng quan tâm.

Cậu tìm rất lâu mà không thấy chiếc chìa khóa đâu, mặc dù cậu đã tìm hết dưới đáy, không thấy nhưng bản thân khá mệt, cậu lên nói với hắn.

- " Em xin lỗi... em tìm hết nhưng không thấy chiếc chìa khóa đâu hết"

- " Thứ vô dụng, rõ ràng cậu ấy làm rơi dưới đó, mau tìm lại cho tôi..." Hắn tức giận nói.

Cậu nghe lời hắn xuống tìm, lần này cậu cố gắng tìm kỹ hơn mấy lần trước nhưng vẫn chẳng thấy chiếc chìa khóa đâu hết. Cậu vốn bơi lội rất tốt, nhưng hôm nay bị cơn sốt, cơn đau đầu hành hạ nên cậu khá đuối. Cậu tìm đến khi không còn chút sức lực nữa thì mới lên bờ...

- " Em xin lỗi... em vẫn không thấy ạ..." Cậu cúi đầu nói với hắn.

Hắn đang ôm cậu ta nhưng nghe cậu nói thì tiến lại, đẩy cậu ngã xuống bể bơi...

- " Mau tìm đi, không tìm được thì đừng mò mặt lên"

- " Em xin lỗi... em không thấy" Cậu chua xót nhìn hắn, nước mắt và nước bể bơi ướt đẫm khuôn mặt.

- " Cái đồ vô dụng này, có cái chìa khóa cậu không tìm nổi thì làm gì ăn nữa hả." Hắn chửi cậu, vừa nói dứt lời thì hắn cũng nhảy xuống bể bơi nhúi đầu cậu xuống nước...

- " Vô dụng, cậu đi chết đi"

Bị hắn đẩy xuống nước, cơ thể cậu cũng không còn chút sức lực nào nữa, đầu bị hắn đẩy xuống nước khiến cậu không thể thở được, trái tim cậu đau đớn như bị ai cứa vào. Cậu chưa trả nợ được cho hắn nên không muốn chết nhưng cứ ngoi đầu lên để thở thì lại bị hắn nhúi đầu xuống, hắn dường như đang đùa với mạng sống của cậu. Cậu kiệt sức không bơi nữa mà buông cả hai tay, có lẽ số cậu chỉ đến đây thôi, có lẽ món nợ này để kiếp sau trả vậy...

Trên bờ cậu ta lôi chiếc chìa khóa từ túi quần ra nhìn hai người dưới bể bơi rồi mỉm cười gian xảo:

- " Đáng đời mày"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com