Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17. ngỏ lời

- tôi về trước nhá.

tú bân quàng khăn cổ, vừa ngáp vừa nói. hơi thở của cậu ta cuộn thành làn khói trắng trong không khí se lạnh, rồi tan biến.

- phụ dọn dẹp xong hẳn về đi.

nhiên thuân cau mày, giọng điệu có chút trách móc nhưng ánh mắt lại đầy vẻ trêu chọc. cậu dựa người vào thành ghế, tay khoanh trước ngực, nhìn tú bân với vẻ mặt không mấy tin tưởng.

- tớ phải về ăn cơm với gia đình nữa.

tú bân cười xòa, giọng có chút vội vàng, như muốn trốn tránh công việc dọn dẹp. ánh mắt anh thoáng chút bối rối, tú bân nhìn nhiên thuân, hai tay chấp lại chớp chớp mắt.

- cậu còn bụng luôn hả?

- biết sao giờ, ăn cơm đoàn viên mà.

- tôi cũng vậy.

trịnh khải đứng lên, vỗ vỗ vai bạn, đồng tình với tú bân. nét mặt cũng lộ vẻ muốn mau chóng trở về với hơi ấm gia đình.

câu nói của trịnh khải như một sự khẳng định cho điều mà tú bân vừa nói, khiến không khí trở nên có chút bận rộn hơn.

- "ăn cơm với gia đình"

ánh mắt của phạm khuê khẽ rũ xuống, như một cánh hoa đang tàn úa trong gió. một thoáng qua thôi, nhưng thái hiền thấy rõ, rõ đến từng chút sự thay đổi trên gương mặt em.

cái cúi đầu nhẹ, đôi mi dài cụp xuống che đi ánh nhìn, và đôi môi chợt mím chặt, như thể em đang cố gắng nuốt xuống một điều gì đó nghẹn đắng.

thái hiền hiểu trong khoảnh khắc ấy, trong lòng em vừa dâng lên một nỗi trống rỗng mênh mông, một khoảng lặng vô tận mà không từ ngữ nào có thể lấp đầy.

trái tim hắn thắt lại, cảm giác xót xa len lỏi, nhận ra sự cô độc ấy đã bám rễ sâu đến nhường nào trong tâm hồn em. hắn muốn nói điều gì đó, muốn đưa tay ra chạm vào em, nhưng lại sợ làm tan biến đi cái vẻ tĩnh lặng mong manh ấy. cuối cùng, thái hiền bê đống chén bát đứng dậy, hắn đi thẳng vào bếp.

- các cậu về đi, ở đây có tôi rồi.

giọng hắn trầm ấm, vang lên từ phía bếp, rõ ràng và đầy kiên quyết. nhiên thuân ngạc nhiên, lông mày nhíu lại một chút, ánh mắt cậu đảo qua thái hiền như muốn tìm kiếm một lời giải thích cho hành động bất ngờ này của thái hiền.

- cậu không về nhà sao?

thái hiền rửa tay dưới vòi nước, tiếng nước chảy róc rách trong không gian yên tĩnh. hắn thản nhiên đáp, giọng điệu không một chút vướng bận.

- tôi không. hôm nay mẹ tôi đến phòng khám rồi.

- oaa dì khương duyệt cũng yêu nghề quá rồi đi.

trịnh khải xuýt xoa, miệng cười trêu chọc, tú bân kéo nhiên thuân và trịnh khải ra cửa, giọng nói vui vẻ như muốn xua tan đi sự im lặng vừa chớm nở.

- vậy làm phiền anh khương nhé, bọn tớ đi trước.

trước khi đi, nhiên thuân ngoái đầu lại, ánh mắt thoáng chút nghi ngại nhìn về phía thái hiền và phạm khuê, như muốn chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn.

- vậy làm phiền cậu. tạm biệt nhé, phạm khuê.

phạm khuê hơi mỉm cười, nụ cười nhẹ như cánh bướm, gật nhẹ đầu đáp lại.

- tạm biệt.

ánh mắt em vẫn còn vương vấn chút nỗi buồn, nhưng đã được che giấu khéo léo sau vẻ lịch sự thường ngày.

cánh cửa khép lại, tiếng "cạch" khô khan vang lên, rồi căn phòng lại rơi vào một không gian tĩnh lặng đến lạ. chỉ còn tiếng gió đông lùa qua khe cửa, và tiếng nước chảy khe khẽ từ phía bếp.

trong bếp, tiếng nước chảy xen lẫn tiếng va chạm lanh canh của chén bát, tạo nên một bản giao hưởng nhỏ, đều đặn. phạm khuê theo vào, bước chân nhẹ nhàng, em khẽ nói, giọng có chút ngập ngừng.

- để tớ, thái hiền ra ngoài ngồi đi.

phạm khuê vừa định nhúng tay vào làn nước lạnh thì bàn tay đột ngột bị thái hiền giữ lại. hắn nắm cả hai tay em, một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, như thể muốn bảo vệ đôi tay ấy khỏi sự lạnh giá của nước và những vết xước vô hình.

hơi cúi người xuống, ánh mắt thái hiền dịu dàng nhìn thẳng vào phạm khuê, sâu thẳm và chân thành. một tay hắn vươn lên, nhẹ nhàng xoa đầu em, ngón tay luồn qua những sợi tóc mềm mại, tạo nên một cảm giác ấm áp và an ủi lạ thường.

- phạm khuê ngoan, để tôi làm. cậu ngồi bên đó đi.

từng lời hắn nói như chứa đựng một sự ân cần vô hạn, một sự nuông chiều mà em chưa từng được trải nghiệm. ánh mắt hắn chân thành đến mức em không nói được gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu.

phạm khuê trở lại bàn ăn, gập hai chân trên ghế, một tư thế quen thuộc, mang đến cảm giác an toàn và thu mình. hai tay em ôm ly sữa nóng mà thái hiền vừa hâm lại đặt trước mặt. hơi ấm từ ly sữa lan ra nơi đầu ngón tay, xua đi chút lạnh lẽo còn vương vấn.

em ngước nhìn bóng lưng hắn trong bếp, rộng và vững chãi. mỗi động tác của hắn đều đầy sự cẩn trọng và tỉ mỉ, từ việc sắp xếp chén bát đến tiếng nước chảy đều đặn. một cảm giác nhẹ nhõm, xen lẫn chút bối rối, dâng lên trong lòng em.

- thái hiền, không về nhà thật hả?

phạm khuê hỏi, giọng nhỏ nhẹ, như sợ làm gián đoạn sự tập trung của hắn.

tiếng nước ngừng lại. thái hiền quay đầu, ánh mắt dịu dàng như vầng trăng rằm, nhìn thẳng vào em. nét mặt hắn không một chút giả dối, chỉ có sự chân thành và một chút gì đó van nài.

- ừ. tôi ở đây với cậu.

lời hắn nói như một lời khẳng định, một lời hứa. đó không phải là một câu nói bâng quơ, mà là một sự lựa chọn có chủ đích, một sự hiện diện mà em chưa từng nghĩ mình sẽ có được.

- thật ra cậu không cần như thế, tớ rất ổn.

em vội vàng nói, như muốn xua đi sự bận tâm của hắn. trong tiềm thức của em, việc đón nhận sự quan tâm từ người khác luôn đi kèm với một gánh nặng vô hình, một sự lo sợ rằng mình sẽ trở thành gánh nặng.

em đã quá quen với việc tự mình đối mặt với mọi thứ, tự mình chữa lành những vết thương, đến mức không dám tin vào một sự giúp đỡ vô điều kiện.

thái hiền khẽ cười, nụ cười ấy không mang ý trêu chọc, mà chất chứa sự thấu hiểu. ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi em, kiên định và đầy sự cảm thông.

- về nhà thì tôi cũng có một mình. phạm khuê coi như chứa chấp tôi thêm một đêm nhé, được không?

lời nói của hắn không phải là một yêu cầu, mà là một sự ngỏ lời chân thành, một mong muốn được ở bên, được chia sẻ không gian và thời gian.

hắn không chỉ muốn được chứa chấp về mặt vật lý, mà còn là về mặt tinh thần, một mong muốn được cùng em xua đi nỗi cô đơn trong đêm giao thừa lạnh giá.

sau một thoáng ngập ngừng, phạm khuê khẽ gật đầu, giọng em nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy, nhưng lại vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như một lời hứa nguyện thầm kín.

- ừm, được.

một lát sau, thái hiền cởi tạp dề, quay lại hắn thấy phạm khuê đang xoa đầu ánh vàng, con mèo nhỏ lim dim trong lòng em, tiếng gừ gừ khe khẽ vang lên. ánh vàng cuộn tròn, dựa hẳn vào hơi ấm từ lòng em, đôi mắt lim dim đầy vẻ tin cậy.

phạm khuê cúi đầu, mái tóc mềm mại rủ xuống che đi một phần khuôn mặt, chỉ để lộ nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt tràn đầy yêu thương dành cho chú mèo nhỏ.

- ra ban công đi, sắp đến giờ bắn pháo hoa rồi.

thái hiền nói, giọng điệu xen lẫn sự háo hức. hắn không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đẽ này, và quan trọng hơn, hắn muốn được cùng em chứng kiến nó.

- ừm, được.

phạm khuê đứng dậy, ôm ánh vàng trong lòng, bước nhẹ nhàng ra phía ban công. thái hiền nhìn ánh vàng đang nép mình trong lòng em, mắt hắn hơi âm u một thoáng. sau đó, hắn theo bước phạm khuê, bước chân chậm rãi nhưng vững chắc.

ban công nhỏ mở ra khoảng trời đêm rộng lớn. gió cuối đông khẽ thổi, mang theo hơi lạnh buốt giá nhưng cũng phả lên đôi má hồng hồng của phạm khuê, khiến chúng thêm phần ửng đỏ.

phạm khuê mặc chiếc áo len trắng tinh khôi, nổi bật giữa màn đêm, ôm ánh vàng trong lòng, dáng vẻ nhỏ bé nhưng lại toát lên một vẻ đẹp mong manh, thuần khiết.

thái hiền bước đến, nhẹ nhàng khoác chiếc khăn quàng của mình lên cổ em. mùi hổ phách ấm áp, đặc trưng của hắn, len lỏi vào không khí, bao bọc lấy em.

- phải giữ ấm cẩn thận.

- cảm ơn cậu.

cả hai ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế nhỏ ở ban công, không nói gì cả. nhưng sự hiện diện của hắn, sự lặng lẽ và ổn định ấy, khiến em thôi thấy cô đơn. một sự ấm áp lan tỏa từ một nguồn mà em chưa từng có. lần đầu tiên, trong căn nhà này, em có một người cùng đón giao thừa.

kim đồng hồ dần chạm mốc mười hai giờ. rồi một tiếng "bùm!" lớn vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm. ánh sáng pháo hoa đầu tiên nở rộ, rực rỡ và lộng lẫy, chiếu sáng cả bầu trời đêm đen, vẽ nên những vệt màu lung linh, huyền ảo.

- thái hiền, nhìn kìa là pháo hoa đó, đẹp thật!

phạm khuê vội vàng quay sang hắn, ánh mắt lấp lánh như những vì sao nhỏ, khuôn mặt rạng rỡ đầy vẻ kinh ngạc và thích thú. sự hồn nhiên ấy khiến trái tim hắn như tan chảy. em chỉ vào bầu trời, như một đứa trẻ lần đầu tiên được chiêm ngưỡng điều kỳ diệu.

nhưng thái hiền không nhìn pháo hoa. ánh mắt hắn dừng lại nơi em, nơi khuôn mặt đang bừng sáng bởi những tia pháo hoa rực rỡ. ánh mắt hắn tràn ngập sự dịu dàng và cả một chút bối rối.

- phạm khuê.

khi em quay sang, ánh mắt long lanh lên những ánh sáng đầy màu sắc của pháo hoa, như những viên pha lê được thắp sáng từ bên trong. mỗi tia sáng từ pháo hoa đều phản chiếu trong đôi mắt em, tạo nên một vẻ đẹp siêu thực, khiến hắn ngẩn ngơ.

thái hiền đưa tay lên ngực trái, nơi trái tim đang đập mạnh, chậm một chút hắn cất tiếng, từng lời nói như được nén lại từ sâu thẳm tâm hồn.

- cậu là điều đẹp nhất mà tôi có trong năm nay. và tôi muốn ở bên cạnh cậu trong những năm sau này.

ánh mắt hắn không rời khỏi em, như muốn khắc ghi từng nét biểu cảm trên gương mặt em vào tâm trí. hắn thấy dao động rõ ràng trong mắt của phạm khuê. một tia bối rối, một tia ngạc nhiên,

phạm khuê ngây ra, như chưa kịp định hình những gì hắn vừa nói.

thái hiền không đợi em đáp lời, tiếp tục nói, giọng điệu kiên định nhưng vẫn đầy sự dịu dàng.

- tôi thích em, em có thể xem xét tôi không?

phạm khuê hơi hoảng hốt, một cỗ cảm xúc lạ lẫm dâng lên trong lòng. đó là sự hỗn độn của ngạc nhiên, bối rối, một chút sợ hãi, và cả một tia ấm áp len lỏi.

- tôi muốn cùng em, bước qua những ngày lạnh nhất và đón hết tất cả mùa xuân sau này. tôi muốn bên cạnh em, lau đi những giọt nước mắt và trao cho em những nụ cười đẹp đẽ nhất. tôi muốn mình là người đầu tiên em muốn tìm đến để dựa vào. tôi muốn bảo vệ em.

mỗi lời thái hiền nói ra đều như một tia sáng, chiếu rọi vào những góc khuất trong trái tim phạm khuê, những nơi mà nỗi cô đơn và sợ hãi đã ngự trị quá lâu. em cảm thấy mình như đang đứng giữa một cơn bão cảm xúc, không biết phải phản ứng thế nào.

phạm khuê ánh mắt rưng rưng, long lanh vì xúc động và bất an. nước mắt đã chực trào ra, nhưng em cố gắng kìm nén. em cố gắng nhìn vào mắt thái hiền như tìm kiếm một chút gì đó, nhưng đổi lại chỉ tràn ngập sự chân thành.

ánh mắt hắn như một biển hồ tĩnh lặng, không một gợn sóng, chỉ có hình bóng của em phản chiếu rõ nét.

một tia sợ hãi bắt đầu sôi sục trong tim em, một nỗi lo lắng rằng tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ, hoặc là một điều gì đó quá lớn lao mà em không xứng đáng có được. hắn ngập ngừng một chút, giọng nói nhỏ lại, như thể đang lo sợ câu trả lời của em.

- được không, phạm khuê?

bên ngoài, pháo hoa vẫn nở rộ trên bầu trời đêm, tạo nên những âm thanh ồn ào nhưng lại trở nên xa vời trong tai em. phạm khuê lảng tránh ánh mắt hắn, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt chất chứa tình cảm ấy.

nước mắt rơi mà không kịp lau, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, hòa cùng ánh sáng lung linh của pháo hoa. em cúi đầu, mái tóc rũ xuống che đi khuôn mặt đang giấu giếm vô vàn cảm xúc. giọng em run run, nghẹn ngào

- tớ không thể, không ai muốn ở bên cạnh tớ cả

câu nói ấy như một lời thú nhận, một vết thương lòng đã quá lâu không được chạm tới. sự cô đơn, sự thiếu thốn tình cảm từ khi còn nhỏ đã tạo nên một bức tường vô hình quanh em, khiến em không dám tin vào bất kỳ ai muốn đến gần.

thái hiền khẽ cười, một nụ cười đầy sự cảm thông và dịu dàng. hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi trên má em. ngón tay hắn rất nhẹ, như sợ làm em vỡ tan.

- không phải tôi vừa nói sao?

thái hiền đáp lại, giọng điệu trầm ấm, như muốn trấn an phạm khuê. lời nói của hắn không phải là sự trách móc, mà là một lời khẳng định lại tình cảm của mình, một lời nhắc nhở rằng em không còn cô độc nữa.

phạm khuê ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn vương vấn những giọt nước mắt.

- thái hiền, cậu không nên đặt tâm vào một người như tớ, tớ không bình thường...

- ai bảo em không bình thường? em xinh đẹp, em tốt bụng, em dịu dàng, em ấm áp...

thái hiền cướp lời, giọng nói kiên quyết và mạnh mẽ, như muốn xua tan đi tất cả những nỗi sợ hãi và mặc cảm trong lòng em. hắn nói, mỗi từ một rõ ràng, như muốn in sâu vào tâm trí em. ánh mắt hắn tràn đầy sự ngưỡng mộ và yêu thương, không một chút nghi ngờ hay thương hại.

thái hiền nhìn phạm khuê như nhìn thấy toàn bộ thế giới của mình.

- em là ánh sáng duy nhất mà tôi gặp trong cuộc đời này.

tiếng pháo hoa vẫn rộn ràng phía xa, nhưng dường như tất cả âm thanh ấy đều trở nên mờ nhạt trước những lời nói của thái hiền. phạm khuê đứng yên bên hắn, trái tim em đập mạnh, từng nhịp đập như muốn vỡ tung. thái hiền siết nhẹ bàn tay em, ánh mắt hắn kiên định, không một chút dao động.

phạm khuê bối rối, đôi môi run run như muốn nói gì đó nhưng không thành lời. em khóc, nước mắt rơi mà chính em cũng không hiểu vì sao. đó không phải là nước mắt của sự buồn bã, mà là của sự quá tải cảm xúc, của niềm hạnh phúc xen lẫn sự sợ hãi.

em lùi lại một bước, không phải từ chối hắn, mà là vì em chưa từng được yêu, chưa từng được đón nhận một cách trọn vẹn như thế. tâm lý phòng vệ vô thức khiến em không dám tin tưởng vào một điều gì đó quá đẹp đẽ.

đó là một phản ứng tự nhiên của một trái tim đã quá quen với sự cô độc và thiếu thốn.

thái hiền thấy phạm khuê lùi lại, rưng rưng khóc. hắn hiểu được nỗi lòng bây giờ của em, hiểu được sự giằng xé trong tâm hồn em. hắn không tiến tới dồn ép em, mà bước tới chỉ một nửa bước, giữ khoảng cách vừa đủ để em cảm thấy an toàn nhưng vẫn cảm nhận được sự hiện diện của hắn.

- không sao cả. tôi biết, không phải ai cũng sẵn sàng đón nhận tình cảm. đặc biệt là một người chưa từng được yêu. nhưng tôi sẽ đợi em, tôi không từ bỏ đâu, phạm khuê.

lời nói của hắn như một lời cam kết, một lời hứa không thể phá vỡ. hắn sẵn sàng chờ đợi, sẵn sàng đi cùng em trên con đường chữa lành.

- chỉ cần cậu cho phép tôi ở bên. chỉ cần thế thôi.

thái hiền đưa tay lau giọt nước mắt của em, ngón tay hắn rất nhẹ, gần như không chạm, như sợ làm em vỡ. hắn nói, giọng điệu đầy sự khiêm nhường, nhưng ánh mắt lại tràn ngập quyết tâm.

phạm khuê nhìn vào ánh mắt của thái hiền, gió đêm thổi qua phảng phất mùi hương của cả hai, hòa quyện vào nhau, tạo nên một sự gần gũi vô hình. em không lùi lại nữa, đôi chân như đóng đinh xuống sàn. em cũng không thể cất lời, cổ họng như bị nghẹn lại bởi vô vàn cảm xúc.

thái hiền ôm phạm khuê vào lòng, một cái ôm dịu dàng nhưng vững chãi, như muốn bao bọc lấy tất cả những yếu đuối và tổn thương của em. tay hắn vỗ nhẹ lên lưng em, vỗ về, trấn an, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ lạc lõng

hắn mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm và đầy mãn nguyện. hắn mừng vì em không đẩy hắn ra, mừng vì sự chấp nhận lặng lẽ ấy. ánh trăng nghiêng xuống, bạc trắng cả không gian. pháo hoa vẫn tỏa sáng trên bầu trời cao, rực rỡ và lộng lẫy, như lẳng lặng chứng kiến cảnh tượng ấy,

một khởi đầu mới,

của một tình yêu vừa chớm nở trong đêm giao thừa lạnh giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com