23
- Ta hỏi em, sao lại không nói ta biết em lại chịu nhiều thiệt thòi như vậy? Cái gì cũng giấu ta hết, vì sao thế? Nếu lúc nãy ta không đến kịp em còn bị đánh dã man đến mức nào đây?
- Nói cho ngài thì ta có ích lợi gì? Chuyện đã qua không nên nhắc lại nữa, với lại...
- Với lại?
- Với lại...ngài cũng đâu muốn nghe ta nói, ngài luôn nói ta phiền phức, nói ta là...là đồ vô dụng còn gì....
Nghe được lời này của em trong lòng hắn bỗng có chút chua xót.
- Nhưng dù sao đi nữa em cũng phải nói ra để ta biết chứ!
- Ngài làm ơn đừng tỏ ra thương hại ta nữa được không....?
- Beomgyu à...từ hôm phát tình em thay đổi hẳn, em lạnh lùng với ta nhiều lắm.
- Ngài mới là người thay đổi, đêm đó ta nói ta không muốn sao ngài vẫn làm? Ngài còn thay đổi cách xưng hô, chẳng phải ngài ghét bỏ ta muốn ta đi khuất mắt ngài hay sao?!
- Beomgyu à, em bình tĩnh lại đã, bản thân em chắc hẳn biết rằng em dùng thuốc ức chế nhiều sẽ có hại mà, còn cách xưng hô là ta muốn thế, trước đây là ta luôn chán ghét em, nhưng giờ thì không còn nên ta mới làm vậy với em.
- Ngài không cần phải như thế! Ngài đánh dấu ta nên ngài mới làm thế đúng không?
- Không, đánh dấu em ta hoàn toàn tỉnh táo để làm việc đó!
- Ta mệt rồi, ngài về đi!
- Ta ở đây với em!
- Ta bảo ngài về phòng đi!
- Beomgyu.
Em lấy hết sức để lôi hắn ra khỏi phòng.
- Ngài muốn đối xử với ta sao cũng được, nhưng hiện tại ta không muốn gặp ngài, càng không muốn tiếp xúc thân mật với ngài!
Nói dứt lời em liền đóng cửa lại không để hắn nói thêm lời nào. Taehyun thở dài, hắn đã trở thành bóng ma trong lòng em rồi sao?
--
Sáng sớm tinh mơ, em chẳng tài nào chợp mắt nổi nên nhanh chóng ngồi dậy sửa soạn rồi đến phòng của mẹ.
Hôm qua định qua nhưng hắn lại cản không cho đi, còn làm em vì chuyện đó mất cả ngủ.
- Sao con lại thức sớm thế? Sao không ngủ thêm chút nữa?
- Dạ con không muốn ngủ, con muốn qua xem mẹ thế nào.
- Mẹ không sao rồi, con bị đánh thế kia mà còn lo cho mẹ hay sao?
- Dạ con không sao mà mẹ.
Em nhìn qua chợt thấy hắn đến đây từ lúc nào, mà từ lúc bước vào chỉ lo hỏi thăm mẹ nên giờ mới để ý.
- Sao ngài đến đây?
- Beomgyu, sao con hỏi thế, Taehyun là chồng con mà? Như thế thất lễ quá, con mau xin lỗi đi.
- Không cần đâu mẹ, Beomgyu chắc đang lo cho mẹ đấy.
- Ai là mẹ của ngài?
- Là ta đấy, con ganh tị với cả Taehyun hay sao, thằng nhóc này thật là.
- Mẹ à, hôm nay mẹ khỏe hơn rồi kìa, không còn ho nữa.
Em để ý hôm nay trò chuyện nhưng mẹ lại không ho, trong lòng em cảm thấy vui lên vài phần, quên bén chuyện giành mẹ với con người kia.
- Đúng vậy, hôm qua Taehyun có đem rất nhiều thuốc cho mẹ, hôm nay mẹ uống thấy đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
- V-vậy sao?
Hắn bất chợt đứng lên đi ra bên ngoài, em không muốn để ý nên cũng ngồi trò chuyện với mẹ.
Lát sau hắn ở sau lưng em bắn một tiếng bùm làm pháo giấy bay khắp nơi. Beomgyu giật mình quay lại, trên tay hắn đang cầm bánh kem?
Hắn vì biết Beomgyu không thích nơi ồn ào, từ nhỏ đã luôn khép mình, nên hắn quyết định sinh nhật của em làm em bất ngờ ở đây luôn vậy, chỉ cần có cả mẹ là em đã mãn nguyện lắm rồi.
Taehyun cùng mẹ em hát, đó là quà tặng sinh nhật em!
- Chúc mừng sinh nhật con trai yêu của ta!
- Mẹ....con cảm ơn mẹ...
- Có vui không? Taehyun rủ ta làm cho con bất ngờ đấy.
- Dạ vui ạ...
- Em vui là được rồi, mau cầu nguyện rồi thổi nến đi nào.
Beomgyu nghe lời nhắm mắt cầu nguyện rồi chu chu cái môi xinh thổi nến, làm hắn phải kiềm chế lắm mới không hôn.
- Hai đứa sau này phải chăm sóc lẫn nhau nhé? Beomgyu phải nhờ con rồi Taehyun à.
Chợt hắn tiến đến bên cạnh Beomgyu cơ hội luồn tay ôm eo em, Beomgyu muốn đẩy ra lắm nhưng vì có mẹ nên phải nhịn.
- Vâng, con biết rồi ạ, mẹ cứ yên tâm.
- Tốt, ta mong hai đứa thật hạnh phúc.
- Mẹ đừng lo mà.
Trong không gian căn phòng đầy sự rộn ràng.
Từ khi Taehyun cảnh cáo hai mẹ con BeomHa thì họ chẳng dám làm gì nữa sợ liên lụy vào thân, nên đành ngó nhìn ngậm tức.
--
Vừa về đến Tagus mẹ hắn đã gọi đến gặp bà.
- Cha, mẹ.
- Hai đứa ngồi đi.
- Sao cô lại ở đây?
- À, ta đến trò chuyện với phu nhân thôi, ngài đừng giận nhé?
- Hyeri chỉ đến nói chuyện với mẹ chút, con sao lại hỏi thế chứ.
- Hai người thì có gì để nói sao?
- Ta và nó là phụ nữ đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói rồi.
- Mẹ và cha gọi con với Beomgyu đến đây làm gì?
- Không vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề luôn nhé! Beomgyu à?
- Vâng, con nghe ạ.
- Con có đồng ý cho Taehyun nhà ta cưới thêm Hyeri không? Bởi vì lúc trước hai đứa nó cũng từng yêu nhau rồi, nên con chắc đồng ý mà phải không?
Em nghe đến đây thì sốc đến nỗi chẳng thể nói được, cố kiềm nước mắt để có thể trả lời bằng giọng điệu bình thường nhất có thể nhưng chỉ toàn ấp a ấp úng chẳng nên lời.
- D-dạ con....
- Mẹ! Chuyện này không liên quan đến Beomgyu! Con đã nói rồi chúng con đã chia tay và không thể quay lại như trước! Con cũng không cưới thêm ai ngoài Choi Beomgyu cả!
- Đúng là con trai của cha, chung thủy không gì bằng, chỉ có mẹ con là suốt ngày đòi cưới thêm. Ta cũng không đồng ý với chuyện này, nàng đừng ép tụi nó.
- Ta là chỉ muốn tốt cho Taehyun thôi, con nhìn xem Hyeri tốt đến như vậy sao con lại không chịu?
- Mẹ đã quên trước đây cô ấy và cha cô ấy có âm mưu gì sao?
- Chuyện đó lâu rồi, giờ nó đã ân hận, con tranh chấp Hyeri làm gì?
- Con không muốn là không muốn! Cả đời con chỉ lấy một mình Choi Beomgyu! Mẹ cũng đừng bao giờ đề cập đến chuyện này nữa! Con xin phép.
Nói xong hắn kéo tay Beomgyu đi, suốt cả quãng đường không ai nói với ai câu nào, hắn đưa Beomgyu về phòng, còn hắn chỉ tạm biệt em rồi cũng về phòng luôn.
Em bâng khuâng suy nghĩ mãi, tại sao hắn lại cư xử như thế. Còn nói rằng không lấy thêm ai khác ngoài em? Câu nói đó của hắn là do thật lòng hay sự nhất thời nóng nảy?
Đến tối Beomgyu cứ nằm suy nghĩ mãi mà không ngủ được, đành đi ra ngoài cho thong thả, không biết suy nghĩ gì mà đã đứng trước phòng hắn, thôi thì gõ cửa thử xem hắn đã ngủ chưa.
Cạch.
- Beomgyu? Sao em chưa ngủ?
- Ta không ngủ được....
- Có chuyện gì sao? Mau vào trong đi bên ngoài là lạnh lắm.
- Ừm...ta...
- Em thấy khó chịu chỗ nào sao?
- Không có, hay là ngài cưới Hyeri đi....
- Em biết mình đang nói gì không?
Chuyện lúc chiều đã làm hắn bực bội lắm rồi giờ em qua đây lại đề cập về nó, hắn thật sự không hiểu tại sao em dễ dàng nhường hắn cho một người khác. Hay là em chẳng có chút tình cảm nào với hắn nên mới vậy.
- Ta biết chứ, ta toàn đem phiền phức đến cho ngài, Hyeri ta thấy cô ấy xứng với ngài lắm...
- Ta đã nói rồi, ta không lấy thêm ai cả!
- Như vậy mới tốt cho ngài!
- Thế nào là tốt cho ta?
- Cô ấy vừa giỏi giang, xinh đẹp, có thể giúp ngài nhiều việc hơn ta.
- Ta nói là ta không cần! Trước đây họ tiếp cận ta vì muốn chiếm Tagus mà thôi, khi bị ta phát hiện thì ta đã đuổi đi rồi, nhưng giờ lại xuất hiện.
- Ngài cứ từ từ mà suy nghĩ.
- Beomgyu, ta không muốn dính líu với cô ta nữa. Khuya rồi em về phòng nghỉ ngơi đi.
Không đợi em đồng ý hắn đã tự lôi em về phòng an toàn rồi mới trở lại phòng mình.
************
Hết chap 23.
Thật ra hnay tui học xong sớm nè nên đăng cho mấy bà xem luôn, chứ cũng oải quá. Còn ai nhớ nội dung fic không chứ tui là sắp quên rồi (╥﹏╥)
Nào rảnh thì tui đăng tiếp chớ t7 là tui ktra hai môn nữa ròi 😢
Trời ơi tui tranh thủ lắm rồi mà cũng hỏng có thời gian ಥ_ಥ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com