Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31

Qua ngày hôm sau em đang nằm trong phòng thẫn thờ tìm đủ mọi cách lại nghe đến tiếng gõ cửa phòng, lật đật ngồi dậy mở cửa liền bắt gặp khuôn mặt khó chịu của hắn.

- Ngài sao vậy? Giờ này còn đến, đã trễ rồi mà?

- Người hầu nói lúc sáng BeomHa đến đây, để làm gì?

- À....t-ta...không biết...

- Em đang nói dối!

- Không......

- BeomHa cậu ta vào phòng em đã lấy gì rồi? Tại sao lại không nói gì với ta?

- Không có mà...

- Đừng giả vờ nữa Beomgyu! Em muốn nói dối đến khi nào?

Hắn đưa mắt nhìn em một lượt lại phát hiện ra đằng sau cái áo ngủ mỏng là một cổ tay trống không.

- Vòng tay ta tặng em đâu? Em không thích sao?

- Không p-phải ạ....ta để vào hộp rồi...

- Sao lại không mang mà để vào hộp?

- À...ta...ta sợ nó....sợ chiếc vòng bị...

- Choi Beomgyu! Ta muốn chính miệng em nói thật cho ta biết, em đừng nghĩ em sẽ gạt được ta!

- Ta không gạt ngài...

- Vậy thế nào là không gạt ta? Em có đang nghĩ là mình đang nói thật không? Hửm? Beomgyu?

Em im lặng không nói gì vì biết mình càng nói hắn sẽ càng làm khó em...em thật không có gan để nói sự thật.

- Ta cho một cơ hội để em nói thật nếu không đừng trách ta làm khó em!

Beomgyu cứ ngập ngừng mãi chẳng thể thốt lên lời nào sợ rằng hắn biết sẽ làm khó BeomHa, nếu không nói hắn cũng sẽ biết lúc đó bản thân mình còn thê thảm huống hồ BeomHa và cha.

Cứ mãi đắn đo suy nghĩ em quên rằng hắn đang chờ, không gian phủ một màu đen chỉ còn chiếc đèn phòng chớp nhoáng loe sáng, bên ngoài chỉ nghe tiếng gió thổi từng cơn và tiếng mưa rơi nhỏ giọt. Hắn đợi em, hắn muốn em nói sự thật cho hắn biết, không phải hắn ngốc là BeomHa đã đến lấy gì. Hôm qua hắn rất rõ việc cậu ta đi theo mình đến đây nhưng chỉ vờ làm ngơ để xem cậu ta muốn làm gì.

- BeomHa...đã lấy chiếc vòng tay ngài tặng ta...x-xin lỗi.

Tưởng hắn sẽ quát em một trận nhưng không ngờ hắn lại bắt lấy cổ tay em rồi kéo đi. Beomgyu bất giác chưa kịp định hình liền bị lôi đến trước cửa phòng BeomHa.

..

Cốc...cốc...cốc...

- À, là ngài Taehyun đó sao? Giờ này ngài đến tìm BeomHa có việc gì vậy ạ?

Chẳng là hắn bực tức đến nỗi liền đi đến phòng cậu ta lấy lại công bằng cho em.

- Vậy ngươi nghĩ ta dẫn theo đế hậu đến đây để làm gì?

Cậu ta trong lòng dâng lên sự lo lắng nhưng bản tính ganh đua đố kị cho dù bị hắn phát hiện cũng sẽ bảo vệ cái mình muốn.

- Hay là... buồn chán nên muốn tìm ta?

- Ngươi nghĩ ngươi thật sự tốt để ta tìm đến sao? Việc ngươi làm với Beomgyu chắc ngươi là người biết rõ nhất nhỉ?

- T-ta chẳng làm gì cả, chẳng lấy gì của anh ta cả!

- Ta nói ngươi lấy gì à? Ta còn chưa nói rõ là ngươi làm gì Beomgyu hết, chắc là có tật giật mình?

- K-không có...ngài đừng hiểu lầm ta!

- Đừng hiểu lầm sao? Vậy ngươi vào phòng đế hậu ta lấy gì rồi?

Người hầu bu xung quanh chứng kiến cuộc đối thoại làm cậu ta sợ hãi, sợ mất mặt trước mọi người nên quát lớn.

- Ta đã bảo không có!! Ngài đừng nghĩ ta là người như vậy!

- Nếu đã không nói thì để ta nói nhé, cái lắc tay ta chỉ vừa tặng đế hậu của ta nhưng sáng hôm sau ngươi lại lén lén lút lút vào phòng Beomgyu, vậy lắc tay biết mọc chân chạy nhỉ?

- N-ngài không được đổ oan cho ta!

- Mau đưa ra đây hoặc là đừng trách!

- Ta đã bảo là không có!

- Có chuyện gì vậy? Đã muộn rồi sao mọi người lại ở đây thế này?

- Cha, ngài ấy và Beomgyu vu oan cho con đấy hức nói con lấy cắp đồ của anh ta.

- À ngài Kang à có gì từ từ nói đừng đổ oan cho thằng bé, BeomHa còn nhỏ chưa hiểu chuyện, có gì ngài cứ nói với ta.

- Chưa hiểu chuyện mà lại biết đi lấy cắp đồ rồi à?

- Chắc có hiểu lầm gì ở đây rồi thì phải, BeomHa chắc chắn không có như thế đâu thưa ngài, xin ngài nể mặt ta đừng làm khó thằng bé.

- Được, ta nể mặt ngài không gây khó dễ nữa. Người đâu, mau vào phòng cậu ta khám xét cho ta!

- Vâng!

- S-sao lại, sao ngài lại làm vậy? Ngài vốn không tin tưởng ta!

- Nên nhớ kĩ ta không bao giờ tin tưởng những người có tâm địa xấu xa cả!

- Ngài.

- Thưa hoàng đế đã tìm thấy lắc tay của đế hậu rồi ạ!

Người hầu đem đến trước mặt mọi người là một cái hộp sang trọng bên trong là cái lắc tay mà hắn đã tặng cho em.

- Ngài Kang xin cho t....

- Không cần giải thích, ta biết ngươi nói gì.

- Ngài đừng làm khó họ nữa, về đi mà...

Em lí nhí nói, sợ hắn vì em mà làm khó họ nên em cũng không muốn hai bên tại em mà xảy ra chuyện.

- BeomHa ngươi mau xin lỗi Beomgyu đi rồi ta sẽ bỏ qua nếu không thì đừng trách hai người có thể ở đây.

- Ngài là muốn ta bị mất mặt trước mặt tất cả mọi người đúng không!?

- BeomHa! Con đã làm sai mà dám lớn tiếng nữa sao? Mau xin lỗi Beomgyu đi!

Ông muốn bênh vực nhưng trong tình thế như vậy nếu không chịu nghe theo hắn chắc chắn phần thiệt sẽ về mình.

- Con....

- Không cần đâu, đã trễ lắm rồi mọi người về nghỉ ngơi đi được không...

- Em không cần nhưng ta cần!

- Con mau xin lỗi đi BeomHa!

- X-xin lỗi.

- Không nghe thấy.

- Ta xin lỗi Beomgyu! Hãy bỏ qua cho ta lần này, xin lỗi.

- Được rồi, cậu ấy cũng đã xin lỗi ta rồi ngài đừng làm khó họ nữa.

- Choi BeomHa ngươi nên biết mình là ai, đừng suốt ngày vì đố kị mà như thế. Ta nhắc lại một lần nữa cho ngươi nhớ là Beomgyu là đế hậu của ta, ngươi có làm mọi cách thì việc đó mãi không thay đổi!

Hắn lôi em về trong ánh mắt ngưỡng mộ của người hầu nhưng trong mắt của cha con Choi lại vô cùng tức giận, vừa bị hắn làm cho mất mặt vừa bị hắn khước từ tình cảm thẳng thắn, hắn làm cho cậu không dám ngước đầu nhìn ai, người hầu lại đi bàn tán xôn xao làm thế nào cậu có thể ở đây?

- Cút! Cút hết cho ta!

- BeomHa bình tĩnh lại đi con, đừng nóng giận.

- Cha ơi hức con muốn về Kesa.

- Được được mai cha lập tức đưa con về, đừng khóc nữa.

- Ngài ấy tại sao lại đối xử hức như vậy với con, tại Beomgyu đúng không cha, con ghét anh ta lắm.

- Được được cha biết rồi, con nghỉ ngơi đi mai cha đưa con về.

..

- Ngài không nên làm vậy...

Hắn vừa kéo em về đến phòng lại nghe người phía sau lí nhí nói.

- Vậy phải làm sao?

- Nhiều người đến xem như thế BeomHa sẽ rất mất mặt...

- Em còn biết lo cho người khác sao? Bản thân em tại sao lại không nghĩ đến? Em còn đang mang thai con ta, em nghĩ xem dạo này em đã ăn ngủ đủ tốt cho cả hai chưa? Việc cậu ta lén vào phòng em thì em cũng chẳng nói, em hỏi vì sao ta lại không làm như thế.

Em nhất thời im lặng vì chẳng biết đáp gì, vì dại này em ăn uống ngủ nghỉ cũng chẳng đầy đủ, mọi việc cũng không nói với hắn...

- Đây là lắc tay của em, em muốn đeo thì đeo không đeo thì thôi, ta không ép. Giờ đã trễ rồi em nghỉ ngơi đi.

Thấy hắn chuẩn bị rời đi em đành lấy hết can đảm níu lại.

- N-ngài đừng giận, ta không có ý đó...

- Ngủ đi.

Hắn cuối cùng cũng đi, em mệt mỏi nằm mãi trên giường trằn trọc mãi mà không thể ngủ được.

Beomgyu vừa xoa bụng vừa nói.

- Bé con à hôm nay con phải chịu khổ cùng ta nữa rồi...ta không thể chợp mắt...

************
Hết chap 31.

Mai sẽ ra tiếp nha (⁠ ⁠◜⁠‿⁠◝⁠ ⁠)⁠♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com