Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

Mọi người đang dùng bữa bỗng ngài Kang lên tiếng.

- Taehyun con gắp đồ ăn cho Beomgyu đi, chẳng tinh tế gì cả!

- Tự con gắp được rồi ạ, như vậy thì rất phiền ạ.

- Beomgyu có tay cần gì con phải gắp, cứ ăn đi ăn no rồi về!

- Cái thằng này đúng là hết nói nổi. Con thấy Beomgyu sao?

- Chẳng sao cả.

- Đừng suy nghĩ đến cô ta nữa, chuyện đó lâu rồi, bây giờ con nên ở bên Beomgyu dù hiện tại hay sau này.

- Cha đừng nhắc về chuyện đó nữa!

- Được, nếu con không thích thì thôi vậy.

- Nếu năm đó không có sự việc đó chắc giờ mẹ cũng đã cho hai đứa thành hôn.

- Sau này mong hai người đừng nhắc tới chuyện này nữa. Con xin phép đi trước!

Taehyun đứng bật dậy rồi nhanh chóng quay lưng ra về, còn Beomgyu từ đầu đến cuối chẳng hiểu gì, em ngơ ngác rồi cũng đứng dậy xin phép đi về, nhìn sự khó chịu của hắn em biết chuyện này không phải là lời dễ nói.

Em chạy theo sau hắn, nhưng hắn đi rất nhanh, đi thì lại không theo kịp em cứ chạy từng bước nhỏ sợ rằng đi lạc rồi lại rất phiền, em muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng thì cũng chẳng chạy nổi nữa đành sợ sệt mà lên tiếng.

- Ngài...ngài đ-đi chậm một chút được không?

Bỗng hắn đứng lại quay ra sau nhìn em, hai tay lại đút túi quần, em thì sợ hãi mà cúi gầm mặt, chẳng dám nhìn hắn một cái vì mùi pheromone của hắn từ nãy giờ đang rất khó chịu cứ như con người hắn vậy.

- Đuổi không kịp?

Cái đầu nhỏ của em đành gật nhẹ.

- Nếu đuổi không kịp thì kêu người hầu đưa ngươi về đi, hoặc tự mà về đừng theo ta nữa!

- Ta....ta không nhớ đường...

- Ta mặc kệ ngươi, bây giờ ta đến phòng làm việc, còn ngươi tự mà tìm đường về!

Nói rồi hắn lại quay lưng đi, bước đi cũng chẳng chậm hơn xíu nào ngược lại còn nhanh hơn lúc nãy, Beomgyu thể trạng từ nhỏ đã không được tốt nên sức cũng đã đuối, em cũng chẳng thể chạy nữa, mặc cho hắn ở phía trước càng đi càng xa, em cảm thấy mình đứng sắp không vững nữa rồi, vịn tay vào tường mà thở gấp, trời lại bắt đầu đổ cơn mưa.

Em sợ lắm, ở đây chỉ có một mình chẳng có mẹ, em lại cực kỳ sợ sấm chớp, ở Kesa mỗi khi mưa em lại chạy lại nằm cùng mẹ, nhưng ở đây lại khác, rất cô đơn, em cũng chẳng có tiếng nói, cho nên dù sợ đến thế nào em cũng chỉ dám cam chịu chứ chẳng kêu la.

Em co ro ngồi bó gối trước mái hiên, em lạnh lắm cũng chẳng biết đường về, người hầu cũng chẳng thấy đâu, chỗ này cũng ít ai qua lại, em lại chẳng biết đường về...

Từ nhỏ em đã có nhiều kí ức không đẹp liên quan đến trời mưa nên một khi có mưa em lại tự tìm một chỗ nào thật kín để trốn tránh...

Chẳng biết qua bao lâu bỗng một tiếng sấm thật to em hốt hoảng mắt nhắm nghiền hai tay vội bịch tai lại, em bật dậy định chạy nhưng lại đúng trúng một người nào đó làm em mém ngã hên là người đó kịp nắm tay em kéo lại, em không dám mở mắt cơ thể cứ run lên liên hồi. Lại thêm một tiếng sấm thật lớn vang lên, em sợ đến nỗi chẳng quan tâm người trước mặt là ai nhào ngay đến ôm người kia cứng ngắc mà run rẩy, em chẳng thể khống chế pheromone mình lại được vì đang quá sợ hãi.

Bầu trời dần tạnh mưa những tiếng sấm theo đó mà không còn vang lên nữa. Em từ từ mở mắt mới chợt nhận ra người mình ôm chẳng buông sớm giờ là cái người mình chẳng khi nào dám lại gần... Thật ra do vì quá sợ hãi nên có ngửi được pheromone em cũng chẳng thể nghĩ đến ai nữa.

- N-ngài...Tae....ta-a xin lỗi....

- Biết điều thì mau buông ra!

Giờ em mới nhớ mình còn đang ôm người kia, nghe hắn nói thế em liền sợ hãi mà lùi mấy bước đầu nhỏ cứ nhìn xuống mũi giày.

- Ta...ta không cố ý... thật sự xin lỗi.

- Ta không đến thì định ngủ đây đúng không? Hay là muốn ta đi tìm?

- Ta không có, ngài đừng nghĩ ta như vậy.

- Không có? Vậy không biết đi tìm người hầu đưa về à?

- Ta...

- Đúng là chẳng ra gì! Đồ phiền phức!

Nói rồi hắn chợt bỏ đi, mấy câu nói chẳng hay ho em nghe quen rồi nên cũng đành lủi thủi đi theo hắn, lần nay hắn chẳng đi chậm hơn là bao nhưng em vẫn theo kịp. Trời vẫn mưa lất phất về đến phòng đồ trên người em cũng đã ướt nên đành lật đật vào thay. Sau khi tắm xong em lại đi đến bên cửa sổ nhìn về hướng của vương quốc Kesa, chẳng biết mẹ em sao rồi, chưa bao giờ em ở xa mẹ đến thế...

Thêm một tuần trôi qua, em mãi canh cánh trong lòng về việc hắn vì việc nước của em mà lại vô cùng bận rộn, thêm cả nước của hắn lại vô cùng lớn thì việc cai quản thật sự rất khó, nên mỗi ngày hắn cứ vùi đầu vào công việc chẳng mảy may quan tâm đến ai. Em suy nghĩ rất nhiều nên mới quyết định đến gặp hắn bàn chút chuyện.

- Đế hậu Beomgyu!

- Ta muốn gặp hoàng đế.

- Ngài ấy đang ở trong phòng, mong người đợi một lát tôi vào hỏi ngài ấy rồi ra ngay.

Vừa đợi em vừa nhìn xung quanh quả thật nơi làm việc của hắn vô cùng tĩnh lặng một con ruồi bay qua còn có thể nghe thấy.

- Mời người vào!

- Cảm ơn ngươi.

Cốc cốc cốc.

- Vào đi.

Em mở cửa từ từ bước vào nhưng hắn chẳng thèm liếc nhìn em lấy một cái, trên bàn toàn là sổ sách làm hắn xem mãi vẫn chẳng hết. Đang đứng suy nghĩ mà vẫn chưa lên tiếng khiến hắn ngước lên cau mài tra hỏi.

- Việc gì?

- Ta muốn thương lượng với ngài một chút.

- Thương lượng? Cậu có tư cách đó sao? Không thấy ta đang rất bận hay sao mà còn đến đây nói những lời lẽ dư thừa như vậy?

- Ta... không có, ta nói thật.

Soobin từ đâu bước tới gật đầu chào hỏi.

- Người là đế hậu Beomgyu đúng chứ?

- Ừm..là ta.

- Tôi có nghe Yeonjun nói, vậy hôm nay người đến đây là muốn thương lượng về việc gì?

- Ta muốn giúp hoàng đế xem xét sổ sách.

- Chuyện này không phải việc giỡn, nên mong người xem xét kĩ.

- Ta nói rồi, ta cũng quyết định kĩ, vì Kesa mà ngài lại bận rộn gấp mấy lần nữa nên ta thật sự muốn giúp một số chuyện, ta có thể hiểu rõ về Kesa hơn nên ngài có thể cho ta giúp ngài được chứ?

- Ta nói không thì sao?

- Nhưng ta...

- Về đi! Ta rất bận!

- Đế hậu à người về đi nhé, tâm trạng của hoàng đế đang không được tốt._Soobin thì thầm.

- Được rồi! Ta xin lỗi...

Em lặng lẽ cúi đầu chào cả hai rồi lại quay đi.

- Beomgyu chỉ có ý tốt nên mới muốn giúp cậu thôi mà, sao lại lạnh lùng đuổi người ta đi thế kia chứ?

Cả hai bằng tuổi, cũng thân từ nhỏ nên hắn rất xem trọng y, cho dù hiện tại hắn đã là hoàng đế nhưng cách xưng hô vẫn không thay đổi.

- Ta mới không cần! Phiền phức!

- Cậu bây giờ nhiều việc như thế, có người làm tiếp rất tốt mà, huống hồ Beomgyu cũng rất hiểu biết về việc này mà.

- Cậu đừng ở đó lãi nhãi nữa, còn một sắp việc cho cậu làm kia kìa.

- Biết rồi biết rồi, đã bảo cho đế hậu làm tiếp đi không nghe, cứ thích ôm thêm một đống công việc về mình.

- Cậu còn nói nữa thì hôm nay đừng hòng về với Yeonjun!

Người nào đó nghe không được về với vợ của mình liền lật đật đi làm việc....

***********
Hết chap 8.

mọi người có nghe vụ một fic nào đấy giống với fic "Thiên Chương" của bạn au allbouttg chưa ạ?

Ẻm buồn hiu luôn rồi quý vị ơi (⁠〒⁠﹏⁠〒⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com