thần chú thứ 12
☆ Đó là dòng máu đáng quý chứ không có bùn với đất gì ở đây hết ☆
...
Choi Yeonjun không phải là một phù thủy thuần chủng, mẹ em chỉ là một cô gái Muggle sinh sống tại một thị trấn ven biển yên bình và vô tình rơi vào lưới tình với ba em - một phù thủy đang làm việc trong Ủy ban giải thích Hiện tượng Ma thuật cho Dân Muggle.
Bọn họ gặp nhau lần đầu trong lần ông Hajun đang làm nhiệm vụ tại ngôi làng của mẹ Choi. Theo lời ba kể, lúc ấy ông đã bị cô gái tên Chohee - tức là mẹ em, hớp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đó là một chiều tà bên bãi biển, gió biển lồng lộng thổi bay chiếc khăn turban thơm mùi oải hương đến bên ông Hajun và cũng vô tình mang định mệnh của ông đến bên đời.
Cho đến tận bây giờ, ông Hajun vẫn thường hay bông đùa rằng sao lại có thứ tình dược mạnh mẽ như mùi oải hương của bà. Những lúc đó bà Chohee vẫn thẹn thùng đánh nhẹ vai chồng và họ lại nói cười ríu rít như đôi chim ri mới cưới.
Yeonjun rất ngưỡng mộ tình yêu của ba mẹ, đối với em tình yêu của họ thật thiêng liêng và đáng quý. Thế nhưng kể từ lúc em bắt đầu biết nhận thức, em đã nghe người ta bàn tán nhiều về họ, nào là không tương xứng, không môn đăng hộ đối, họ trề môi bêu rếu mẹ em yếu ớt và vô dụng, họ lắc đầu tiếc nuối cho ba em khi một vị phù thủy mạnh mẽ như ông lại quá mù quáng.
Những lúc ấy Yeonjun đều cãi lại, mẹ luôn mắng em mỗi khi em như thế, bà Chohee dạy em làm vậy là hỗn láo nhưng em mặc kệ. Em chẳng cần biết hỗn với láo là gì, em chỉ biết bọn họ đang nói xấu ba mẹ em, chà đạp lên thứ tình yêu em hết lòng ngưỡng mộ.
Cứ thế 14 năm trời em sống với những lời đàm tếu khó nghe, đến khi em nhập học Hogwarts thì lại càng khủng khiếp hơn khi tên mình bị gắn mắc với hai từ "máu bùn" bẩn thỉu. Với lòng tự tôn của bản thân, Yeonjun không ít lần chống đối và cãi cự, suốt năm học đầu tiên số lần tay em dính máu không thể đếm xuể.
"Mẹ tao là Muggle thì sao chứ? Bà ấy rất xinh đẹp và hiền lành. Chúng bây có biết đến thứ được gọi là 'kiên cường' không? Đó là thứ mà người dân Muggle đã dạy cho tao, sự kiên cường ngàn đời chảy trong huyết mạch họ, truyền từ đời này sang đời khác. Đó là dòng máu đáng quý chứ không có bùn với đất gì ở đây hết. Bùn với đất chính là những lời thốt ra mõm chó của chúng mày đấy lũ khốn." - Đây là câu nói em đã nhiều lần hét thẳng vào bản mặt của bọn bắt nạt.
Em hét nhiều, đâm ra lại đau họng, đến lúc đó mới bàng hoàng nhận ra mọi thứ vẫn như vậy, những câu từ xúc phạm vẫn hàng ngày bủa vây lấy em như đám rắn độc, cứ bám riết không buông.
Họng em rát buốt nhưng mọi thứ vẫn tiếp diễn, thế thì tội gì cứ phải hét lên như thế?
Dần dà Yeonjun học được cách phớt lờ, em làm ngơ mọi thứ và không còn dễ kích động như trước, nghĩ lại thì những lúc em la hét hay vẫy vùng thì chỉ như con kiến trong biển lửa, trông thật ngu ngốc và thảm hại làm sao.
Thay vào đó Choi Yeonjun chọn nụ cười để đáp trả. Khi em cười thì bọn bắt nạt sẽ bị chọc tức đến đỏ mặt, đó cũng là một cách thể hiện sự khinh bỉ của em với bọn chúng.
Khi em cười thì người ngoài sẽ không cảm thấy thương hại em, em ghét việc bị người khác đối xử tốt hơn chỉ vì rủ lòng nhân từ, em không cần.
Hơn hết, khi em cười thì sẽ không ai biết được em đang vỡ vụn như thế nào.
Yeonjun gọi đó là "chai sần".
.
.
.
- Nào nào quên bọn khốn đó đi, tớ đói bụng rồi chúng mình đến nhà ăn nha.
Yeonjun chạy lên trước kéo cả ba người còn lại đi khiến họ cũng chẳng thể làm gì hơn được nữa.
Đến nhà ăn, không khí đã khá hơn, hơi ấm bốc lên từ những cốc trà thơm mùi thảo mộc cùng vị ngọt từ bánh bí đỏ thành công giúp tâm trạng cả đám được cải thiện hơn rất nhiều.
Choi Yeonjun thật sự vô cùng dễ gần, có lẽ đôi mắt cáo cùng nụ cười mỏng của em đã đánh lừa cảm nhận của đối phương, nếu chỉ vô tình lướt qua thì chẳng có ai nghĩ em là một người hòa đồng cả.
Vốn đã có một Choi Beomgyu năng động và một Huening Kai sẵn sàng hùa theo cốt ruột, giờ đây ta lại có thêm một Choi Yeonjun rất biết cách nói đùa như một chất xúc tác khiến không khí bùng nổ. Cũng may là Kang Taehyun - lí trí cuối cùng ngồi chung.
- Chà, kiếm được bạn mới rồi hả mày? Trông cũng thân thiết ghê ha.
Có lẽ sự nhộn nhịp của cả đám đã vô tình thu hút một số thành phần rãnh rỗi.
Chulmo đưa mắt sang nhìn Taehyun, đôi mắt hí của nó hơi nở ra vì ngạc nhiên.
- Gì đây? Thằng Tầm thủ nổi tiếng của Gryffindor và sau lưng nó là một thằng Ravenclaw nữa. Ôi trời, bây thấy gì không?
Đám bắt nạt đồng loạt phá lên cười, con nhỏ tóc xanh - đàn em của Chulmo, nói với tông giọng chanh chua của nhỏ.
- Nhìn chúng nó cứ như nồi lẩu thập cẩm ấy, thiếu mỗi cái màu vàng chói mắt của bọn Hufflerpuff nữa thôi là đủ bộ rồi.
- Có vẻ Yeonjun thích hòa trộn nhỉ? Hèn chi người mày cũng trộn giữa phù thủy và Muggle thấp hèn. Đúng là máu bùn mà. Thấp hèn thì chỉ hợp chơi với thấp hèn thôi.
Bọn chúng kẻ tung người hứng, đem người khác ra làm trò đùa rồi cười rách cả miệng mà không hề để ý đến ánh mắt nóng như lửa đốt của nạn nhân.
Yeonjun căm phẫn nhìn bọn chúng. Thường ngày chúng chỉ xúc phạm em, em có thể nhịn nhưng hôm nay đã động đến bạn của em THÌ KHÔNG.
Nhanh như cắt, Yeonjun rút đũa phép ra. Cả ba người còn lại đều nhìn thấy và đều biết rõ em làm vậy là phạm luật nhưng cuối cùng vẫn chọn không ngăn cản em. Tụi này cũng ngứa gan lắm rồi.
- Wingardium Leviosa (1)
(1): bùa bay lên
Câu thần chú nhắm thẳng vào tên Chulmo, Yeonjun đưa đầu đũa lên trên cao và nó cũng theo đó mà lơ lửng trên không trung, còn suýt đâm vào trần nhà. Chulmo xanh tái mặt, nó kêu cứu khản cả cổ nhưng Yeonjun vẫn không hề có ý định dừng lại.
Cảnh tượng kinh hoàng này thành công làm nhà ăn Hogwarts trở nên náo loạn, đám phù thủy nhỏ còn lại phấn khích reo lên, vài đứa thì lẳng lặng rời đi trước khi bị liên lụy vào cuộc ẩu đả.
Hai tên đàn em của Chulmo lần đầu thấy Yeonjun phản kháng dữ dội như thế liền bắt đầu biết sợ, hơn nữa tên cầm đầu còn đang bị Yeonjun cho bay vòng vòng trên cao như lá cuối mùa thì tụi nó chính thức như rắn mất đầu, lập tức đánh bài chuồn.
- Tới bến đi Yeonjun. - Kai cười toe toét, đương định rút đũa ra chung vui thì lập tức khựng lại khi chất giọng cứng rắn vang lên sau lưng.
Rồi xong.
- Vui nhỉ?
Soobin cười cười, đưa tay hạ nhẹ đầu đũa của Kai xuống đất làm nhóc Gryffin tắt ngúm nụ cười.
- Đi lẹ đi, thầy Snape sắp đến đây rồi. - anh thì thầm.
- Ơ, hyung tha cho em á?
Vừa nhận được cái gật đầu xác nhận của Soobin, Kai mừng húp liền nhanh chân chạy đi mà không thèm thắc mắc thêm. Đến lúc này nhóc mới nhận ra hai đứa còn lại đã mất tăm mất tích từ lúc nào.
Bên kia, Yeonjun vẫn vô cùng tận hưởng tràng la hét thất thanh của Chulmo mỗi khi em cho mặt nó song song với với bầu trời, hoàn toàn không để tâm đến sự việc xung quanh. Yeonjun hả dạ cực kì, dù cho hậu quả cho hành động này của em có nặng đến đâu thì em nghĩ mình cũng chẳng hề hối hận.
Huynh trưởng nhà Raven hôm nay bỗng khác lạ, không chỉ tha cho Kai mà còn im lặng để Yeonjun muốn làm gì thì làm. Chỉ đến khi nhìn thấy bóng dáng giáo sư Snape đã đến gần thì anh mới nhắc nhở.
Soobin ho nhẹ, thành công gây được sự chú ý của em. Vừa thấy anh, Yeonjun liền biết điều mà dừng tay. Chulmo đáp đất, cơ miệng đã chuẩn bị hoạt động hết công suất nhưng cơn buồn nôn bỗng ập đến khiến đầu óc nó quay mòng mòng.
- Cái thằng... mày, ọe, coi chừng, ọe...
Cuối cùng, nó vẫn phải chạy đi lo cho thân mình trước khi chửi hết câu.
Yeonjun chứng kiến màn này thì thích thú không thôi, cười híp cả mắt, còn ba gai lè lưỡi trêu chọc Chulmo khiến mặt nó đỏ bừng vì cay.
Nhưng có thứ còn đỏ hơn mặt nó cơ.
- Hyung bị sốt ạ?
Yeonjun để ý đến vành tai đỏ ửng của Soobin - người từ nãy đến giờ vẫn im lặng đứng kế bên.
Cả hai chưa được tính là thân thiết nhưng dù sao sáng nay anh cũng đã giúp cậu nên Yeonjun nghĩ mình cần quan tâm đến anh. Hơn nữa, anh còn bao che cho em mà, trong đầu em lúc này đã có biết bao suy nghĩ tốt về anh rồi.
- Không... - Soobin ngại ngùng nhìn em - Choi Yeonjun đúng không? Em bị phạt, bây giờ thì đi theo tôi.
HẢ?
Yeonjun ngơ ngác nhìn anh, cái bộ dạng rụt rè của Soobin lúc này thật sự chẳng ăn nhập gì với lời anh vừa nói cả. Cảm giác như một bé cún con mềm xèo nhưng lại ra tay cắn người vậy.
Nhưng Yeonjun biết mình sai mà, nên cũng chẳng ý kiến gì, thế là em vẫn lủi thủi theo anh đi chịu phạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com