16
Taehyun gọi cho mẹ xong, đang chuẩn bị chạy ra chỗ Beomgyu thì phát hiện đã có người khác làm hộ điều ấy. Một cô bé xinh đẹp mặc bộ đồng phục trung học, trên vai còn đeo cặp sách chắc mới đi học thêm về. Cô nàng ngại ngùng đứng trước mặt Beomgyu, đôi tay nhỏ vén mái tóc dài qua tai. Chẳng cần nói cũng biết cô nàng định làm gì, Taehyun không chờ thêm một giây đã chạy lại nói với cô nàng:
"Anh trai này có người yêu rồi, không có thêm phương thức liên lạc gì hết nhé."
Hắn nói, tay còn khoác qua vai Beomgyu muốn cho cô nàng hiểu đây là người của ai. Và trước ánh mắt phán xét của anh và gương mặt đầy hỏi chấm của cô nàng, hắn thản nhiên nói tiếp:
"Còn nhỏ thì nên chăm chỉ học hành, có yêu đương cũng nên chọn người nào phù hợp đi. Anh trai này, nhóc không có cơ hội đâu."
Taehyun đắc ý như vừa nói một triết lý gì sâu xa lắm. Cô nàng hình như đã hiểu ra gì đó, bật cười thành tiếng rồi nói với hắn:
"Xin lỗi đã làm anh hiểu lầm nhé. Em thấy còn một ghế trống nên muốn hỏi anh trai này để xin ngồi bên ghế còn lại thôi. Công viên này hết chỗ rồi. Bạn trai em ở đằng kia, cũng đang mua kem chuẩn bị mang tới."
"..."
Beomgyu lúc này nhìn không nổi, anh gạt tay hắn ra khỏi người mình, lườm hắn.
"Không nói thì có ai bảo cậu bị câm đâu, mất mặt chết đi được. Mà tôi là người yêu của Soobin, chứ có phải cậu đâu mà bày đặt?"
Rồi anh quay sang nhìn cô nàng vẫn còn đứng cười, gương mặt anh cũng vui vẻ trở lại.
"Em có thể ngồi bên cạnh nhé, bọn anh cũng sắp trở về nhà rồi. Chúc em đi chơi vui vẻ."
....
Beomgyu kéo cái người còn đang đứng đơ ở đó rời đi trước khi bạn trai của người ta tới lại quê thêm nữa. Mà từ lúc rời khỏi đó trông Taehyun có vẻ lạ lắm. Hắn im lặng không nói gì, để mặc cho anh kéo đi đâu thì kéo. Nhưng gương mặt không phải cái vẻ lạnh lùng bất cần thường ngày. Hắn đang giận, gương mặt đấy đang làm ra vẻ phụng phịu, chính xác là như vậy.
Beomgyu không kéo Taehyun nữa, anh dừng lại, quay mặt đối diện hắn hỏi:
"Này! Cậu bị cái gì thế? Nói gì đi xem nào?"
Bỗng nhiên mắt Taehyun sáng lên hẳn, tuy mặt vẫn mang cái vẻ phụng phịu đó.
"Anh đang quan tâm em đúng không?"
Có ai bảo với hắn nếu không phải Beomgyu thì đừng có làm cái mặt đó chưa? Nãy giờ anh nhìn cái mặt đấy buồn nôn muốn chết nên mới hỏi thăm thôi, không có ý gì với hắn đâu nhé.
"Cứ cho là vậy đi...Thế nào? Vẫn còn hiệu ứng người nhà quê từ vừa nãy à?"
"Không có! Mấy chuyện ý rất là bình thường luôn đấy!"
"Vậy thì cái bản mặt đó của cậu là sao?"
"Tại anh đấy..."
"Tôi?"
Taehyun nhìn Beomgyu gật gật cái đầu. Anh thì hoang mang tự chỉ vào bản thân mình rồi nghiêng đầu hỏi. Nhìn cảnh này đâu ai biết là sếp với nhân viên đang nói chuyện đâu.
Thật ra ban nãy Taehyun cũng thấy hơi quê đó, nhưng hắn thấy giận nhiều hơn. Chỉ vì anh bảo anh là người yêu của Soobin.
"Là cậu tự nói với người ta mà? Tôi có làm gì đâu trời?"
"Anh là người yêu của ai?"
"Choi Soobin"
"Không phải! Trước đây em đã nói với anh rồi, chúng mình là vợ chồng!"
"Lại lên cơn rồi đấy. Nợ thì sau này có đủ tiền tôi khác trả, đừng có mà gạt tôi nữa."
Còn nhớ tuần đầu tiên sau khi anh ra viện, Taehyun cũng đến làm phiền anh mãi. Cũng nói mấy câu tương tự, nhưng từ lúc đi làm hầu như không nhắc đến nữa. Tưởng hắn đã thôi rồi, ai ngờ lại lợi dụng lúc cả hai đi riêng để nói tiếp.
"Em không lừa anh, cũng không có đòi nợ gì hết. Anh xem, chúng ta vẫn còn đeo nhẫn cưới!"
Taehyun nói rồi đưa tay ra, trên ngón áp út là chiếc nhẫn y hệt chiếc trên ngón áp út của Beomgyu.
"Soobin nói đây là hàng đại trà mua ngoài chợ, chỉ là trùng hợp thôi."
"Vâng, hàng đại trà này được thiết kế riêng ở chợ tận bên nước M. Em đã đặt nó còn phải chờ 3 tháng mới tới tay, anh xem trên nhẫn của anh còn khắc tên em đấy."
Beomgyu nghe xong cũng giật mình dơ tay lên nhìn, đúng là ở chỗ không mấy dễ thấy, có cái tên "Kang Taehyun". Bất cẩn quá, từ lúc tỉnh lại tới giờ anh chưa có nhìn kỹ cái nhẫn này. Chỉ biết là não bộ bảo anh không được tháo ra. Mà cái tên Taehyun này, sao mấy lần trước hắn không nói? Giờ đứng đây làm anh khó xử chết đi được.
"Không phải...Soobin ăn trộm của cậu rồi cho tôi đấy chứ?"
Taehyun bất lực, cho đến giờ phút này mà anh vẫn chọn tin Soobin thay vì hắn. Vốn dĩ định để từ từ, nếu anh đã quên thì làm cho anh nhớ lại nhưng hắn không chờ nổi nữa. Thứ nhất, mẹ hắn sắp đi công tác về rồi. Và thứ hai, nếu cứ để anh mang cái danh người yêu Choi Soobin thì bao giờ hắn mới có cơ hội đây?
"Nếu anh không tin thì em đưa anh về nhà. Ở đó có ảnh cưới, có cả giấy đăng ký kết hôn của chúng ta."
"Ai...ai...mà biết về đó rồi cậu sẽ là gì tui? Không về đâu..."
Nhìn cũng biết Beomgyu đang khó xử tới mức nào, dù có ngốc đến đâu thì anh cũng là người trưởng thành 25 tuổi rồi đấy. Đúng là mất trí xong thì không có gì là chắc chắn cả, ai cũng có thể lợi dụng cơ hội này để lừa anh.
"Đưa tui về với Soobin đi, chuyện ban nãy bao giờ tui nhớ lại thì nói với cậu sau..."
Beomgyu đổi cách xưng hô từ "tôi" thành "tui", mong rằng dễ thương một chút thì Taehyun sẽ bỏ qua cho mình. Chứ cái mặt hắn nãy giờ hết phụng phịu thì lại nghiêm túc sợ chết khiếp.
"Mong là anh sẽ sớm nhớ lại."
Nói rồi hắn dẫn anh ra xe, thế mà cũng thành thật đưa anh về nhà trọ với Soobin.
_____________________
Cái xích đu.
Thông tin về chiếc nhẫn cưới nếu ai không nhớ có thể đọc lại chương 7 nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com