Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04

Chuyện hỏi cưới cũng đã thu xếp ổn thỏa, trước ngày lên Hà Nội, cụ Khương gặp cụ lý để nói chuyện. Trong nhà không ai biết hai cụ đã nói chuyện gì, mà khi trở ra, cụ lý khó chịu ra mặt. Tối hôm ấy, trong nhà cụ lý náo loạn một phen...

Thoa không biết làm sao, mà tối trước khi lên Hà Nội lại bỗng dưng nôn thốc nôn tháo khiến cả nhà hoảng hốt. Cụ lý sa sầm mặt mày đứng trước cửa phòng của con gái, hàng lông mày của cụ chau lại như đăm chiêu lắm, gậy cụ liên tục va xuống đất khiến người ta khó chịu. Thằng Tèo đứng bên ngoài, nhìn đám người chạy qua chạy lại mà người nó cứ nhộn nhạo hết cả lên. Nó đưa mắt, len lén nhìn cụ lý đang dần mất kiên nhẫn, lòng sợ hãi. Chuyện nó với cô Tâm bàn nhau giả ốm, nếu như để cụ lý biết được là chết. Tèo chỉ mong nhà cụ Khương lên Hà Nội muộn một tí, cho nó còn lựa thời cơ, xin cụ Khương cho nó theo cùng. Nó chỉ mong có vậy. Có vậy thôi!

Đến canh ba, Thoa đã mê man ngủ, không còn nôn nữa. Cụ lý ngồi bên ngoài hiên nhà, mắt đăm đăm nhìn về phía trước. Cụ nghĩ đến những lời cụ Khương đã nói với mình hôm qua...

___

"Không biết tôi hỏi ông câu này có được không?" cụ Khương ngồi đối diện với cụ lý, tay cầm chén trà đưa lên miệng thưởng thức.

"Ông cứ nói!"

"Chẳng mấy khi về đây, tôi lại đang muốn tìm người làm cho cô em gái trên Hà Nội, cô nó mới mở hiệu thuốc, còn đang thiếu người. Ông xem thử, tôi muốn lấy một đứa nhà ông lên Hà Nội giúp cô nó!" cụ bỏ chén trà xuống, nhìn cụ lý mỉm cười "đương nhiên chuyện này có qua có lại, ông giúp tôi người, tôi giúp chuyện con ông!"

Cụ lý đăm chiêu một hồi, ngẫm lại thì âu cũng lợi cả đôi bên. Cụ gật gù đồng ý:

"Thế...ông ngắm được đứa nào nhà tôi chưa? Hay để tôi cho thằng Tí nó theo ông...nó cũng được việc lắm!"

"Ấy không!" cụ Khương cười xòa "tôi nhìn thằng bé Khuê rất được! cho nó lên Hà Nội với tôi, tôi sẽ chăm nó!"

Cụ lý như nghe sét đánh ngang tai, vội vàng buông chén trà mới nhấc lên được một nửa xuống, cụ hỏi lại như chưa dám tin vào tai mình:

"Ông nói là ai cơ?..."

"Tôi nói là thằng bé Khuê nhà ông rất được! Ông đưa nó cho tôi, tôi cho nó lên Hà Nội giúp việc cho cô nó!...Mà này! Nó còn bé nhưng nhanh nhẹn, cho nó lên đấy, được ối việc đấy ông lý ạ!"

Lần này cụ lý không còn nói gì được. Bản thân vừa mới đồng ý với người ta, bây giờ mà từ chối, khéo khi chuyện con Thoa sau này lại khó.

Thế là cụ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, đồng ý để cụ Khương đưa Khuê đi Hà Nội...

___

Chuyện Thoa bị ốm làm cho chuyến đi lên Hà Nội bị trì hoãn. Cụ lý bây giờ chỉ chăm chăm xem làm sao có thể khiến cụ Khương không mang Khuê theo. Thế nhưng mọi tình toán trong đầu cụ lại đổ bể ngay khi cụ nhìn thấy ông Hòa, con trai cụ Khương, bế Khuê trong tay. Bây giờ không chỉ có cụ Khương, mà cả con trai cụ, cháu trai thứ của cụ để ý đến Khuê, chuyện giữ lại thằng bé coi như thành công cốc. Cả việc cụ luôn tính toán trong đầu mấy năm qua cũng vì thế mà đổ xuống sông xuống biển. Trong lòng cụ tức anh ách. Cụ muốn có một nơi để đi, để giải tỏa cái nỗi tức ấy của cụ. Nhưng đi đâu bây giờ? Ở cái làng này, ngoài nhà cụ ra, còn nơi nào để cụ giải tỏa cái cơn ham muốn tột cùng của cụ đâu?

Khương Thái Hiền biết chuyện ông nội nói với cụ lý, cho Khuê lên Hà Nội, trong lòng vui vui thấy lạ. Rõ ràng cũng chỉ là một đứa trẻ con, cũng giống như bao đứa khác, nhưng chỉ có Khuê là khiến y phải bận tâm đến vậy. Sau này lên Hà Nội rồi, chỉ mong em sẽ có cuộc sống thoải mái hơn. Nhìn đứa trẻ tội nghiệp ấy, trong lòng y vẫn luôn có một cảm giác canh cánh khó tả. Liệu rằng đó có phải tình thương cho một kiếp người? Hay phải chăng, trong tình thương ấy, đang có một hạt mầm giấu kín?

Chuyện Khuê rất được lòng nhà cụ Khương, còn sắp được đi Hà Nội khiến mọi người trong nhà ngạc nhiên quá đỗi. Cũng chẳng phải lạ, ai trong nhà nhìn cũng rõ, ý tứ của cụ lý với Khuê. Chỉ là họ không ngờ tới, dục vọng của một con cáo già tinh ranh lại có thể bị dập tắt một cách dễ dàng như vậy được...

___

Khuê cùng với chị Tâm ngồi chuẩn bị đồ đạc. Gương mặt ngây ngô của em hiện lên dưới ánh đèn cầy. Tâm nhìn em háo hức mà lòng như nghẹn lại. Chị hiểu rằng em đang vui mừng vì điều gì. Nhưng rồi chị lại chợt thấy xa lạ. Cái cảm giác ấy nó bao lấy người chị khi chị nhìn đứa trẻ mà mình coi như em ruột sắp phải xa rời mình. Tâm giơ tay ra, chị chạm lên gò má hồng hào của Khuê, âu yếm nhìn em, nghèn nghẹn nói:

"Khuê lên Hà Nội rồi, thế có nhớ chị không?"

Đôi bàn tay Khuê khi nãy còn đang thoăn thoắt gấp đồ, nhưng khi nghe chị hỏi vậy, em cũng ngơ ra. Ừ nhỉ! Lên Hà Nội rồi, chị Tâm còn ở cạnh em nữa đâu? Em nhìn chị, gương mặt háo hức khi nãy, bây giờ đã có vài giọt nước mắt. Em chồm tới ôm lấy chị, cả người run lên:

"T-Tâm không đi với em à?"

"Sao mà đi được? Có Khuê đi thôi! Chị mà đi, cụ lý đánh chết!"

Khuê ôm Tâm, lắc đầu nguây nguẩy, em khóc nấc lên, hai tay ôm cổ chị cứ vậy siết vào:

"Không! Tâm phải đi với em chứ! Không cho Tâm ở đây nữa! Không cho!..."

Tâm lặng lẽ gạt nước mắt, chị đẩy Khuê đang ôm chặt cứng người chị ra, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt mèm của em, chị dặn:

"Chị biết là Khuê thương chị, nhưng Khuê cũng phải ngoan! Bây giờ Khuê lên Hà Nội với cụ Khương, với cậu Hiền, sau này chị sẽ tìm cách lên thăm Khuê. Ngoan! Nín đi! Khuê mà khóc là chị buồn, chị không lên Hà Nội thăm Khuê nữa đâu!"

Nghe Tâm nói vậy, Khuê nín hẳn. Em gật đầu rồi ngồi im bên cạnh chị, nhìn chị sắp đồ cho em mang đi...

___

Khương Thái Hiền đi đến căn chòi của Khuê. Y thấy ánh đèn tỏa ra từ phía căn chòi, chắc mẩm Khuê vẫn đang dọn đồ cho ngày đi Hà Nội nên đến xem thử. Vừa đến nơi, thấy Tâm đang đặt Khuê xuống dưới chiếu manh, dỗ cho em ngủ, Khương Thái Hiền không vào trong nữa. Y vừa định quay người đi về phòng, thì đột nhiên Tâm bước ra. Chị nhìn y rồi khẽ cúi đầu:

"C-Cảm ơn cậu...vì đã giúp Khuê...tôi...tôi..."

"Nào có đâu! Tôi không phải người giúp Khuê!" Khương Thái Hiền cười nói "nếu chị muốn cảm ơn, phải cảm ơn ông nội tôi kìa. Ông nói chuyện với cụ lý rồi, hình như là cho cả chị đi theo nữa đấy! Ông bảo cho chị đi theo còn có người chăm Khuê..."

Tâm giống như nghe không rõ, đôi mắt chị mở to. Chị vừa nghe thấy gì vậy? Đôi môi chị mấp máy, mãi không nói nên lời. Khương Thái Hiền nhìn thấy vậy bật cười. Y ngẩng đầu lên nhìn trời. Trong vắt không một gợn mây. Phía xa xa là đốm sáng li ti phát ra từ những ngôi sao trên trời. Trong lòng y bây giờ cảm thấy thật khác lạ. Y cảm nhận được sự thay đổi trong mình. Là do y đã giúp đỡ được người khác, hay chỉ đơn giản là nhìn được nụ cười trên môi những con người bị xã hội chèo kéo, đưa đẩy? Y không biết, cũng không giải thích được. Nhưng hơn ai hết, Khương Thái Hiền hiểu rằng, bản thân y luôn mong mỏi một điều gì đó, và điều ấy sắp được y tìm ra.

Khương Thái Hiền quay người bước đi sau khi chào Tâm. Để lại cô gái nhỏ với những suy nghĩ miên man về chuyện may mắn mình có được. Tâm vội vàng bước vào trong chõng, ngồi bên cạnh Khuê đã say giấc nồng. Chưa bao giờ chị lại mong cô Thoa nhà mình mau chóng khỏi ốm như vậy. Bởi vì cô Thoa khỏi, cũng là lúc cuộc đời chị và Khuê được bước sang một trang mới. Chị không thể ngăn nổi những giọt nước mắt hạnh phúc trên đôi gò má của mình. Chỉ cần đợi một chút, một chút nữa thôi!...

___

Thông báo: Truyện sẽ cập nhật song song trên wattpad và wordpress, nếu không muốn đọc bị gián đoạn, mn có thể vào wordpress nhé! Đặc biệt là trên WordPress mình sẽ có cả phần plot truyện cho mn thỏa sức đọc và tưởng tượng nữa đó! ✨

Link WP: https://pluviophilehomes.wordpress.com/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com