Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

Tiếng nấc của Lee Nabi càng không dứt, người ở bên ngoài cũng có thể nghe rất rõ. Nhưng bây giờ não của Kim Taehyung đang rất phân vân, một là đưa quyết định giấu cô thì không có gì phải hối lỗi, hai là lòng tốt vẫn còn nên không nỡ để cô phải đau khổ. Cuối cùng là Taehyung quyết định đưa tay lên gõ cửa, cô ngồi phía trong nghe tiếng gõ cửa liền từ từ xoay người lại, tiếng nấc cũng dần dần tắt hẳn. Thấy bên trong không còn tiếng khóc, anh lo lắng gọi:

- "Nabi em mở cửa ra đi. Anh biết em đang buồn nhưng hãy mở ra nghe anh nói có được không?" - Tay Taehyung nắm nhẹ chỗ tay cầm của cánh cửa.

Lee Nabi bây giờ muốn nói cũng không mở nổi miệng để nói nữa rồi. Trong người cô bây giờ cảm giác vô cùng trống rỗng, nghĩ cũng chả nghĩ, nói cũng chả nói. Đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều. Hai tay lúc nãy cũng vì cố gắng kìm nén cảm xúc mà bấu chặt vào nhau đến nổi rướm cả máu.

Taehyung bên ngoài lúc này chỉ biết gõ cửa gọi tên cô, đây là lần đầu tiên Nabi cảm thấy anh gọi tên cô nhiều đến thế. Lúc trước đến nói chuyện Taehyung cũng không gọi tên cô nhiều như vậy.

"Lần này anh là thật sự lo cho em rồi đúng không? Hay chỉ là đang thương hại thôi vậy Taehyung?"

Nếu là trước khi cô biết sự thật thì Taehyung gọi chắc chắn Nabi sẽ đáp lại một cách rất là vui vẻ. Nhưng bây giờ đến cả tiếng động bên trong còn không nghe thấy thì làm sao anh nghe được lời đáp của cô chứ. Kim Taehyung đứng trước cửa phòng cô mà trông chờ vô vọng, không thể trở về phòng cũng không thể đứng đây miết được. Lee Nabi bên trong này cũng không nghe được tiếng động bên ngoài nữa, trong lòng thầm nghĩ có lẽ anh cũng không muốn giải thích hay trông chờ gì cô đâu. Tâm trạng cô càng chùn xuống hơn. Trong lòng anh thật sự là không có cô, từ đầu đến giờ chỉ toàn là cô ảo mộng mà cho rằng Kim Taehyung đã động lòng.

"Có phải là mối quan hệ này nên kết thúc rồi không?"

Lee Nabi thoáng nghĩ đến. Cô còn chưa muốn hai người phải kết thúc, Nabi cô thật sự rất yêu Taehyung. Thậm chí cô thà để bản thân mãi không biết bí mật này mà cả đời được ở bên cạnh anh. Lee Nabi cô có thể dành cả đời này để yêu thương Taehyung nhưng chắc có lẽ.. anh đã muốn kết thúc mối quan hệ chưa đầy một tháng này rồi. Lại một lần nữa, nước mắt cô lăn dài trên má. Vội vã lau đi, cô đưa tay tắt đèn. Cả căn phòng chỉ còn lại ánh đèn ngủ vàng vàng. Kéo tấm chăn lên người, Lee Nabi cô gắng nhắm mắt ngủ để quên đi cảm xúc đau buồn lúc này. Từ từ cô cũng chìm vào giấc ngủ, cứ ngỡ rằng khi ngủ sẽ không còn đau lòng nữa nhưng nước mắt của cô lại chảy dài trong vô thức.

Kim Taehyung vừa nghe được tiếng 'tách' từ âm thanh công tắt đèn trong lòng cũng đỡ phần nào lo lắng. Biết rằng cô đã ngủ nên anh cũng không muốn làm phiền, đành quay người trở về phòng. Bác Chan từ khi nào lại chứng kiến được hết mọi chuyện, chỉ có thể đứng ngay bậc thang gần đó mà im lặng. Taehyung mà bác ấy biết chưa từng trông lo lắng như thế này, mặc dù ngoài mặt không thể hiện rõ nhưng giọng nói lúc gọi tên cô thì vô cùng rõ. Một chút rồi ư? Lee Nabi đã làm Taehyung động lòng?

...

Ánh sáng chiếu le lói qua tấm rèm cửa to lớn. Lee Nabi mệt mỏi nhăn mặt, đôi mắt sưng lên do khóc nhiều từ từ mở ra. Cô ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, những gì xảy ra hôm qua làm cô đau đầu. Tay đưa lên xoa xoa thái dương, cùng lúc đó tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, giọng nói của bác Chan gọi vào:

- "Nabi, bác vào được không?"

Cô không muốn bác ấy thấy bộ dạng này của mình, càng không muốn nghe bác ấy nói giúp cho Taehyung. Lee Nabi định bụng sẽ bỏ qua lời gọi của bác Chan, ai ngờ bác ấy lại nói thêm:

- "Bác mang đồ ăn cho con thôi, dù gì con cũng không bỏ bụng từ hôm qua đến giờ rồi."

Nghe đến đây bụng cô tự dưng lại 'lên tiếng' như bảo cô ít nhiều gì cũng đừng hành hạ bản thân như thế. Lee Nabi đành chịu mà đặt chân xuống giường đi lại phía cửa. Cánh cửa vừa mở ra bác Chan có hơi giật mình, sau đấy cũng cười hiền nhìn cô, mang thức ăn vào trong đặt lên chiếc bàn tròn nhỏ nằm ở phía cửa sổ lớn, bác ấy xoay người lại cũng thấy cô tiến lại phía mình.

Nhìn đôi mắt sưng lên của cô, bác Chan lại cảm thấy tội nghiệp vô cùng. Mấy ngày trước chẳng phải còn luôn vui vẻ, trước khi bác đi khỏi cũng đã tự tin bảo là sẽ giúp bác quản lí việc ở nhà, vậy mà chỉ có mấy tiếng sau lại trở thành thế này. Bác ấy cũng cảm thấy bản thân mình có lỗi với cô, nếu bác ấy lúc trước không hỏi ý Taehyung mà dẹp mấy đồ vật đó đi có phải Nabi cũng sẽ không như hôm nay rồi không. Cũng một phần do bác mà khiến cho một cô gái luôn tươi cười trở nên im lặng và đầy đau buồn.

Ấy thế mà cô chỉ uống mỗi ly sữa trên khay thức ăn bác Chan mang vào. Thấy thế bác ấy mới lên tiếng:

- "Con không thích món này sao? Bác đổi món khác cho con. Uống mỗi sữa thế kia, sẽ không no đâu."

- "Không cần đâu bác, con uống vậy cũng no rồi." - Cô cố gắng nói chuyện, dù sao bác ấy cũng đã mang thức ăn đến tận đây, không nên thất lễ với người lớn vì những chuyện riêng này.

Lee Nabi bây giờ trong mắt bác Chan cứ như Taehyung của ngày ấy. Vì người mà mình yêu lại phải chịu tổn thương, chỉ có điều Taehyung đã mang những tổn thương ngày đó xem như là một cơn đau do bất cẩn mà ra, lại dùng những thứ mà anh cho là kỉ niệm với Hyeji để làm liều thuốc giảm đau. Nhưng cũng vì chính những kỉ niệm của anh với chị ta mà lại làm tổn thương đến cô gái nhỏ bé này.

Ban đầu bác Chan còn nghĩ cô giống như chị gái của mình, chỉ quan tâm đến địa vị và tiền bạc của Kim Taehyung, bác ấy mới luôn làm mọi thứ với một khoảng cách với cô. Ấy vậy mà cô chẳng những không né tránh bác hay bất cứ người làm nào trong nhà, ngược lại còn rất tốt bụng và quan tâm giúp đỡ. Nhìn cô đặt chiếc ly thủy tinh xuống, bác Chan không kìm lòng được mà bước đến ôm chầm lấy cô. Lee Nabi bất ngờ có nhưng cô hiểu được vì sao bác ấy lại hành động như vậy. Là hiểu được nổi buồn này của cô.

- "Nabi, bác xin lỗi vì đã để con thành ra thế này. Bác thật sự không ngờ và cũng không muốn chuyện này xảy ra. Bác biết con đang rất đau lòng, nhưng bác là người ngoài cuộc, cũng không giúp gì được cho con. Chỉ có thể ôm con như này thôi, mong con đừng chê cái ôm này của bác là được rồi." - Bác ấy vuốt lưng an ủi cô.

- "Làm sao con chê chứ! Bác Chan đã đối tốt với con rất nhiều, con mang ơn bác còn không hết. Sao có thể chê được." - Lúc bác Chan không để ý cô đã vội đưa tay nhẹ lau mi mắt.

Để cô ra, bác ấy cầm lấy hai bàn tay Nabi nâng lên một khoảng, vỗ nhẹ lên vài cái như một người mẹ an ủi tâm trạng con gái của mình, bác bảo:

- "Bác không bênh Taehyung, bác chỉ muốn con và thằng bé có một cuộc nói chuyện để ổn thoả mọi chuyện xảy ra. Bác biết, con vẫn chưa muốn nghe lời giải thích của thằng bé, nhưng hãy tin bác. Những gì bác thấy được là những gì mà bác chắc rằng giữa hai đứa vẫn có một sợi dây liên kết lại với nhau. Hãy tin ở bác.!" - Kết thúc câu nói là nụ cười mà bác ấy muốn Nabi tin rằng người hiểu rõ mọi chuyện như bác đã thấy vài điều khác lạ ở Taehyung.

Lee Nabi lúc này rời khỏi tay bác Chan, quay người nhìn vào bức tường phòng màu sữa, lòng rối rắm suy nghĩ.

Cho anh ấy một cuộc nói chuyện, cũng không mất mát gì đâu Nabi. Dù gì cũng đã biết hết mọi thứ rồi, nghe xem anh ấy có nói gì khác không?

Sau một lúc im lặng, cô mới quyết định xoay người lại. Nở một nụ cười mà vốn dĩ sẽ không nên xuất hiện vào lúc tâm trạng còn đang đau buồn như thế này, Nabi chỉ nhẹ nhàng đáp lại bác Chan:

- "Con sẽ nói chuyện với anh ấy xem sao?"

- "Vậy thì tốt rồi." - Khẽ thở nhẹ ra, bác ấy xem như đã giúp được một chút cho mối quan hệ của cả hai. Bây giờ chỉ cần Taehyung mang tâm trạng tốt nhất để có thể nói chuyện cùng cô là ổn.

- "Bác ra ngoài trước, con còn mệt nên hãy nghĩ ngơi đi. Có gì cứ gọi bác." - Cầm khay thức ăn cùng ly sữa hết sạch trên tay, bác ấy rời đi khi cô vừa gật đầu.

Cánh cửa gỗ đóng lại, mọi thứ trong phòng lại trở nên im lặng. Những suy nghĩ về cuộc nói chuyện sắp tới giữa cô và anh lại nổi lên. Mặt khác, bác Chan sau khi rời khỏi phòng đã đi đến nhấn gọi một người quen thuộc.

- "Alo, con nghe đây bác."

- "Taehyung, hôm nay con có về sớm không?"

- "Có lẽ muộn hơn thường ngày nhưng chắc chỉ khoảng ba mươi phút thôi. Có chuyện gì sao bác?"

- "À, vậy cũng được. Bác chỉ là có chút chuyện muốn nói với con thôi."

- "Vâng, thế con cúp máy trước đây. Có gì chiều về rồi tính tiếp. Tạm biệt bác."

- "Ừm, chào con."

Kết thúc cuộc gọi với Taehyung, bác ấy lại nhẹ nhõm một chút nữa. Vội vàng đi làm việc của mình. Chỉ cần đến chiều khi Taehyung về, bác ấy sẽ bảo anh đến gặp cô nói chuyện rõ ràng và tìm cách kéo giữ mối quan hệ này lại. Có như thế thì Taehyung mới nhìn ra vẫn còn có người để yêu thương và lo lắng cho anh, chấp nhận mở rộng cánh cửa trái tim để có thể cho cô được bước vào. Còn Nabi cũng sẽ không phải đau buồn mãi như thế mà thay vào đó là có được một cuộc sống hạnh phúc vốn dĩ nên có.

Nhưng đâu ai biết được chuyện tương lai, càng không thể chắc chắn mọi chuyện sẽ diễn ra như ý mình mong muốn. Cái gì cũng phải có giá của nó, chỉ là cái giá mà Lee Nabi đánh đổi để có được hạnh phúc bên Taehyung nó sẽ như thế nào mà thôi. Mọi chuyện rồi sẽ mở ra một chương mới hay sẽ là một tờ giấy ly hôn để kết thúc mối quan hệ giữa anh và cô đây?

_______

@selina


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com