2.
Em sững người lại,cố trấn an bản thân để nghe cho rõ. Ông ta nói cái mẹ gì thế? Con gái? Đón em? Mẹ em ở nhà khác? Quào!! Sự đời đúng là không ai lường trước được.
Bà Choi bên cạnh lúc này đã có phần bực tức,đan xen vào là vài giọt nước mắt chua chát:
-"Chủ tịch Park và phu nhân đây có lẽ có nhầm lẫn. Con bé mang họ Choi của tôi thì lý nào các người được phép mang nó đi? Hơn nữa lấy gì nói con bé là con của các người?"
-"Choi JungShi! Ta khuyên cô nên bớt nhu nhược mà giao con bé ra. Nó đích thị là giọt máu Park Tộc. Ta đã cho người xét nghiệm ADN rồi,cãi cũng vô ích. Ta nể mặt cháu gái mình mà rộng lượng bỏ qua cho con tiện nhân như cô là đã quá tốt rồi. Nay lại dám lên mặt,muốn ta cho 2 người rời xa nhau luôn sao?"__Bà Park gằn giọng
-"Tôi mong bà tôn trọng mẹ tôi một chút"
MinE thực sự rất khó chịu khi nghe bà ta gọi mẹ em là "Con Tiện Nhân". Em biết mẹ em không cao quý gì nhưng bà cũng là con người có lương tâm,có sự yêu thương em hết lòng. Muốn tách em và mẹ ư? Không dễ đâu!!
Bà Park nghe MinE nói vậy có phần kinh ngạc. Cô thực sự yêu thương mẹ mình,sẵn sàng bảo vệ mẹ mình dù là ai dám đụng đến. Đóa Bạch Thảo như cô cũng biết tức giận làm bà càng thấy thú vị. Park Tộc luôn là gia đình hiếu chiến,mạnh mẽ trên thương trường. Nam nhân hay Nữ nhân Park Tộc đều đéo ngáng cha con thằng nào mà!!
-"MinE! Con không nên nói vậy với bà"__Chủ tịch Park lúc này mới lên tiếng
Ông trái lại với bà Park. Ông không thích con gái mình tỏ thái độ kiểu này. Nó như thể hiện cô không được giáo dục. Vậy thì còn đâu mặt mũi Park Tộc? Tỏ sự khó chịu của bản thân,thấy MinE im lặng. Ông hài lòng dãn cơ mặt quay qua bà Choi
-"JungShi à! Đến nước này rồi thì em không nên cố chấp. Anh biết năm xưa anh là có hành động không đúng khi bỏ rơi 2 mẹ con nhưng nay anh thực sự rất muốn chịu trách nhiệm với con bé. Em biết đấy,ChangHee cô ấy không muốn em ở cùng nên anh đành phải đưa em đi nơi khác. Nhưng em thấy không? Anh đâu bạc đãi em? Có gì em không hài lòng?"__Ông ân cần nhất có thể
-"Chủ tịch Park! Ngài là người đã có vợ và 2 người con thành đạt. Lý gì mà Chủ Tịch đây lại muốn lôi bằng được con tôi về? Tôi không cần chỗ ở cao sang của Ngài. Năm xưa Ngài bỏ rơi mẹ con tôi,không sao! Tôi không trách Ngài,vì vậy không cần chịu trách nhiệm"__Bà Choi khó chịu
-"Được thôi! Em đã nói vậy thì anh cũng không muốn đôi co. Anh cho em và con 2 sự lựa chọn. Một là làm theo lời anh nói. Hai là cả nhà trọ này biến mất. Ngày mai anh sẽ đến lần nữa. Bây giờ thì 2 mẹ con nghỉ ngơi đi"__Ông ta tỏ rõ sự lạnh lùng
Bà Park cũng thế mà đáp cho Choi JungShi 1 cái cười khinh bỉ mới ra về. 2 mẹ con lại ôm nhau khóc nức nở. MinE không nghĩ rằng người ba trong mơ mà em vẫn kiếm tình lại xuất hiện vào tình huống trớ trêu như vậy.....Ông trời thật biết đùa.....
Đêm đó 2 mẹ con trân trọng từng khoảnh khắc cuối cùng. Họ gọi cả nhà trọ ra tâm sự,nhậu nhẹt như chưa có gì xảy ra. Họ muốn ở bên đại gia đình này lần cuối.....
Nửa đêm khi mọi người ra về và việc dọn dẹp cũng đã hoàn thành. Bà Choi kéo cô con gái bé nhỏ vào lòng,nghẹn ngào,nước mặt trực tuôn ra
-"MinE......Mẹ rất xin lỗi con......Là tại mẹ mà ra"
-"Đừng khóc mà mẹ. Mẹ kể con nghe chuyện gì xảy ra được không? Đến giờ phút này con muốn biết mọi chuyện....."__Em kéo mẹ ra,gạt nước mắt cho bà rồi cười nhẹ
-"Mẹ xin lỗi! Mẹ không nên giấu diếm con! Chuyện là năm xưa mẹ vốn là cô gái hiền lành,nghe theo ông ta mà lên giường khi chỉ là thiếu nữ 16 tuổi. Bước sang tuổi 17 thì lúc đó mẹ mang thai con. Mẹ ngây thơ đến gặp ông ta thì bị xua đuổi như chó vậy.....Ai cũng khinh thường mẹ. Đó cũng là lý do bà Park tỏ thái độ với mẹ. Trước lúc con về thì thái độ bà ta còn lạnh lùng hơn. Và rồi mẹ bỏ học,bà ngoại con bất lực nuôi dưỡng mẹ và đứa bé là con. 1 tuần sau thì ông ta cưới người phụ nữ giàu sang khác là Lee ChangHee. Họ có 2 người con. 1 trai 1 gái nhưng nghe nói cậu con trai không phải máu mủ của ông ta. Cho đến hôm nay ông ta xuất hiện làm mẹ rất sốc. Mục đích đưa con về thì mẹ không rõ lắm. Mẹ không nghĩ ông ta dư tình cảm đến thế!"__Bà kể trong nghẹn ngào
MinE đau lòng khi nghe mẹ em kể lại. Bà đã phải chịu đựng quá nhiều. Em ôm mẹ vào lòng mà thấy mẹ gầy quá. Bà giấu em bao năm qua vì không muốn khắc vào ký ức đóa Bạch Thảo như em 1 vết nứt rộng như giải ngân hà. Bà chịu đựng nhiều lắm....lời sỉ nhục.....khinh rẻ hay thậm chí là bị đánh đập. Bà cưới nhiều chồng cũng là vì muốn lo cho gia đình nhưng hạnh phúc lại không vẹn toàn với bà. Thanh xuân bà coi như bị phá hỏng chỉ vì mang em đến với cõi trần. Tại sao năm ấy bà không phá em? Không giết chết em? Không bỏ mặc em? Tại sao vẫn cứ yêu thương em? Em ôm mẹ chặt hơn,nước mắt em rơi rồi!!
Sau khi ôm nhau ngủ,em đã suy nghĩ rất kỹ càng. Em sẽ sống với gia đình kinh tởm đó để đổi lại cuộc sống sung sướng hơn cho mẹ. Mặc kệ họ đưa em về với mục đích gì,chỉ cần mẹ em không chịu khổ thì em sẽ chấp nhận hết. Cũng may là bà phu nhân Lee gì gì đó không cho mẹ em ở cùng,chứ sống chung nhà chắc mẹ em sẽ chẳng thể sung sướng nổi. Về đó với trí thông minh của bản thân,em sẽ thoát ra đi làm thêm rồi.....ừ thì tính sau. 😂
Sáng hôm nay,em và mẹ vẫn dậy từ 5.00am để chạy bộ. Vẫn là mùi hương sớm mai mà em yêu thích,vẫn là lời chào tiếng đáp từ mọi người,vẫn là các quán đồ ăn sớm nghi ngút hương thơm,vẫn là 2 mẹ con,vẫn là con đường ấy nhưng sao hôm nay lại thấy khác đến vậy!! Biết là quyết định này do bản thân tự nguyện,biết là muốn mẹ sống tốt nhưng sao MinE lại thấy buồn quá. Mỗi tối không được mẹ vuốt ve,không được cười đùa với các bác xóm trọ rồi lại không được gặp lũ bạn hãm lìn thì sao em chịu được? Phải chi ba em đã chết,phải chi em không ba thì tốt biết bao.....
Ăn sáng xong xuôi cũng đã 7.00am. Đồ cũng đã soạn trước từ tối qua và rồi giờ chỉ còn lại không gian im lặng chưa bao giờ có giữa 2 mẹ con. Mọi người cũng đã biết chuyện. Bọn bạn em cũng rất buồn,vài đứa trước lúc đi học có đến tạm biệt em và nói sẽ giữ liên lạc. Các bác trong xóm cũng phụ 2 người từ tối qua,tiệc chia tay cũng đã tổ chức,sáng sớm họ đã đi làm cả. MinE và bà Choi lần nữa đi nhìn lại xóm trọ lần cuối.....
-"MinE à! Sau này nhớ chăm sóc bản thân nha con. ChangHee hoặc bên đó cô có làm gì thì con cứ mạnh dạn phản bác. Ta biết con rất đanh đá. Cứ dùng hàm răng cái thụt ra cái thụt vào của con mà cắn họ như cách con cắn què chân con chó của bác chủ nhà ấy! Nghe chưa"__Bà Choi ân cần căn dặn
-"Dạ mẹ!"
MinE vừa dứt lời thì có 2 siêu xe đi đến. Chủ tịch Park xuống xe cùng bà Park. MinE đi chung với 2 người họ còn mẹ em đi xe kia và tới biệt thự tại GangNam. Em cũng đã nói rằng phải bố thí người chăm sóc mẹ thật tốt,nếu hàng tháng mẹ có vết xước nhỏ hay thụt cân thì em sẽ cùng mẹ trở về ngay tức thì. Mẹ con Park Tộc đồng ý không do dự. Vốn không phải người bạc tình bạc nghĩa nên không nhắc thì họ cũng sẽ cho Choi JungShi bà mọi thứ tốt nhất.
-"MinE. Ta đã rút học bạ cho con và chuyển đến trường Seoul danh giá. Tên con cũng đã được nhập vào hộ khẩu Park Gia. Giấy khai sinh hay họ của con đều là Park MinE rồi. Còn nữa.....3 ngày sau ta sẽ chính thức mở tiệc giới thiệu con cho toàn thể mọi người. Con vui chứ?"__Chủ tịch Park trên xe quay qua cô con gái của mình
-"Công nhận nhà giàu làm gì cũng nhanh gọn nhẹ"__Em thờ ơ
-"MinE. Cháu nên tập chấp nhận cháu mang họ Park. Ta biết làm vậy có hơi đột ngột nhưng cháu là giọt máu Park Tộc. Đừng cứng đầu quá"__Bà Park nghiêm giọng
-"Được"
-"Hãy thay đổi cách xưng hô và dùng kính ngữ sao cho như một gia đình"__Bà ta lại nghiêm giọng
-"Cháu.....biết rồi......thưa bà nội"___Em cắn răng mà nói ra lí nhí từng chữ
-"Còn người bên cạnh?"__Bà liếc sang chủ tịch Park
-"B....Ba"__Em nghẹn ngào
Lúc này cơ mặt họ mới dãn ra. Xoa đầu khen em ngoan. Em thì ghét cái sự ép buộc này. Bao lâu rồi em không gọi ba và bà nội? Em vẫn còn biết đọc nó ư? Kỳ tích thật. Nhưng em lại cảm nhận được sự ấm áp mà em đã hằng ao ước......đến từ ba. Em lại rung động rồi ư?......
------------End Chap-----------
Thực sự chap này nó vẫn thiếu muối😂thông cảm dùm mình nha. Chap sau Ụp Pa mới xuất hiện nhen~~ cmt cho mình biết ý kiến của bạn nha😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com