Chapter 29
Thích một người bao giờ cũng vậy, không thể nói rốt cuộc là thích điểm nào nhưng vẫn cứ thích, chỉ nhìn thấy người ta là đã vui rồi.
~ Đũa lệch dễ thương ~
-------------------
Hôm nay là ngày mà hai người phải rời khỏi Busan và trở về Seoul. Seoun đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng và cả đồ ăn nhẹ để đi đường. Mặt trời thì sắp lên tới đỉnh đầu rồi mà Taehyung vẫn chưa ra khỏi phòng. Vì hơi sốt ruột nên Soeun mới vào phòng tìm anh. Ai ngờ đâu, anh còn chưa mở mắt. Đúng hơn là còn chưa biết là trời đã sáng lâu rồi. Soeun thở dài, nhanh chóng đi đến gọi anh:
- Taehyung à, mau dậy đi! Hôm nay phải về rồi.
Anh nhắm nghiền mắt, vờ như không nghe thấy. Soeun lại tiếp tục:
- Em đã nấu đồ ăn sáng rồi. Anh mau dậy đi!
Taehyung xoay người, đáp lại cô bằng chất giọng còn ngái ngủ cực kì đáng yêu:
- Mai hãy về, có được không em?
Soeun đi đến bên tủ quần áo, tìm cho anh một bộ đồ thoải mái, vừa làm vừa nói:
- Hai hôm nữa là em có lịch trình rồi. Mình phải về thôi anh.
Taehyung nũng nịu:
- Aaaaaaaaaa anh không biết, không biết gì hết. Anh chỉ muốn ở cùng em thôi.
Lấy được bộ đồ ưng ý, Soeun quay trở lại giường, tiện tay kéo tấm chăn ra khỏi người anh:
- Taehyung à, đừng làm biếng nữa. Cẩn thận em bỏ anh ở lại đấy!
Anh đột nhiên phải rời xa tấm chăn ấm áp, liền kêu lên:
- A! Ju Soeun! Sao em dám làm thế hả? Ngộ nhỡ... ngộ nhỡ anh... anh không mặc gì thì...
Thấy anh đỏ mặt, Soeun không kiềm chế được mà cong môi cười lớn. Taehyung nhăn mặt, kéo Soeun vào lòng:
- Có phải em được anh chiều thành hư rồi không?
Soeun áp má vào bờ ngực săn chắc của anh, hờ hững đáp lại:
- Phải đấy, anh chiều em thành hư rồi.
Taehyung bật cười, cô gái của anh quả nhiên luôn khiến anh hạnh phúc. Nhìn thấy hình ảnh người con gái mình yêu đang nằm gọn trong vòng tay lúc này, Taehyung không thể không nghĩ tới những ngày tháng trước đây.
Anh của khoảng thời gian ấy luôn tự giấu mình trong vỏ bọc của sự mạnh mẽ. Lúc người bà đáng mến của anh qua đời, anh thực sự rất suy sụp. Người đã 14 năm nuôi nấng anh, người không khác gì cha mẹ anh đã bỏ anh mà ra đi. Anh còn không thể gặp bà mà nói một lời từ biệt. Các thành viên trong nhóm, các nhân viên trong công ty an ủi anh rất nhiều, fans cũng đồng cảm với nỗi buồn của anh, mọi người đều nhìn thấy anh đang buồn. Chỉ là không ai rõ anh đau khổ tới mức nào. Họ chỉ biết nói với anh rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng mà nào ai biết, trong lòng anh, vì chuyện đó mà hình thành một vết thương vô cùng lớn. Sợ rằng sẽ chẳng bao giờ có thể lành lại thành sẹo được.
Taehyung từng nghĩ, rằng cuộc đời của anh như vậy là quá đủ rồi, rằng ông trời sẽ không còn dằn vặt anh nữa. Anh cũng đã tự an ủi mình, rằng sau này sẽ chỉ còn những điều tốt đẹp thôi, rằng người bà của anh sẽ luôn theo sát mà bảo vệ anh. Nhưng Taehyung không còn là một đứa cháu nhỏ luôn chạy theo bà đòi kẹo nữa. Anh đã trưởng thành, đã sớm rời xa khỏi sự che trở và bao bọc của bà rồi. Anh đã là một người đàn ông, phải tự lo cho cuộc sống của mình, phải tự chăm sóc mình và phải biết nhẫn nhịn, kìm nén cảm xúc của bản thân.
Anh gặp lại Soeun không lâu sau đó. Anh thấy cô, như thấy một vị thiên sứ, trắng trong không vương chút dơ bẩn. Cô giống anh, chẳng còn là người cũ trong trí nhớ của đối phương nữa. Taehyung lại một lần nữa, một lần nữa lạc vào mê cung hỗn lọan trong đôi mắt người con gái kia. Anh say rồi, say trong tình yêu dành cho cô. Nhưng anh biết cô sẽ không chấp nhận anh. Cô giống anh, chỉ biết mang trên mình một chiếc mặt nạ đau khổ, chẳng thể sống đúng với cảm giác của mình.
Anh mất đi người thương anh vô bờ, cô mất đi người cô yêu bằng cả sự chân thành. Hai kẻ cô đơn tình cờ gặp nhau, liệu có thể đem đến cho nhau hạnh phúc?
Câu trả lời của anh là có. Anh và cô bây giờ, chẳng phải là rất hạnh phúc sao?
Đúng, anh và cô, quả thật đang hạnh phúc.
Soeun đẩy Taehyung ra, giục anh:
- Anh mau thay đồ đi. Sắp sang ngày hôm sau rồi đấy!
Taehyung đón lấy bộ quần áo cô vừa chọn, hôn lên trán cô rồi nhanh chóng thay đồ. Nhanh lên nào, anh còn phải đưa người con gái của mình trở về Seoul nữa.
.
Taehyung đưa Soeun trở về kí túc xá. Sau nhiều ngày nghỉ ngơi, tâm trạng của Soeun rất thoải mái, cảm thấy cuộc đời tươi đẹp vô cùng, nhìn đâu cũng thấy toàn màu hồng thôi. Mà cũng nhờ khoảng thời gian này, Soeun mới có thể gần Taehyung tới vậy. Làm sao cô có thể nghĩ mình sẽ cùng anh làm bao nhiêu việc như vậy cơ chứ? Không nghĩ đến thì thôi, càng nghĩ đến Soeun càng thấy hạnh phúc, khóe môi không tự chủ mà cong lên.
Vừa bước vào phòng khách, Soeun đã thấy tất cả mọi người ngồi đó: M.O.D, anh quản lý, và cả trợ lý của chủ tịch Park nữa. Hơi bất ngờ, Soeun dừng lại hồi lâu rồi mới bước tiếp.
Không để Soeun nói một câu chào mọi người, ông trợ lý đã nói:
- Cuối cùng cũng chịu về rồi sao?
Soeun thầm than khổ. Cả JYP này không ai là không biết đến người trợ lý Lee Jaehyun này. Nổi tiếng vì sự khó tính, hay săm soi nhân viên của công ty nhưng lại là người làm việc rất thận trọng, biết suy nghĩ tính toán trước sau nên được Park Jinyoung rất coi trọng. Nói gì thì nói, ông ta cũng là người có tần ảnh hưởng, tốt nhất là không nên thất lễ.
Soeun hít một hơi thật sâu, bày ra gương mặt tươi tỉnh trả lời:
- Vâng ạ.
Ông ta chỉ tay xuống ghế, lạnh nhạt nói:
- Ngồi đi.
Nuốt cục tức xuống bụng, Soeun đi đến ngồi cạnh Jiso. Trưởng nhóm liền quay sang nhắc nhở:
- Lát nữa chị sẽ nói mọi chuyện sau. Bây giờ thì cứ nhắm mắt bịt tai lại mà nghe nhá!
Soeun thở dài. Lại gì nữa đây? Chẳng lẽ cô mới đi nghỉ ngơi có vài ngày mà đã bị khiển trách hay sao? Mà cô cũng có phải trốn đi hay giấu giếm gì cho cam, cô là đường đường chính chính được chủ tịch Park cho đi cơ mà.
Đúng như Jiso cảnh báo, trợ lý Lee ngay sau đó liền giáo dục Soeun một bài. Cô thì không sao, sinh viên Luật nghe những thứ dài dòng khó hiểu cũng như cơm bữa thôi. Nhưng ở đây còn có các thành viên khác và anh quản lý nữa, họ làm sao mà có thể chịu nổi cái tên nhiều chuyện này cơ chứ.
Thật ra thì Soeun cũng chẳng để tâm vào những lời trợ lý Lee nói cho lắm. Lâu rồi chưa vào thăm Sohee, lúc đi nghỉ lại chẳng bao giờ chịu động vào điện thoại, không rõ tình hình cô bé ra sao nên Soeun cũng hơi thắc mắc. Tâm trí lúc này đều gửi hết tới bệnh viện Sohee nằm.
Sau cùng, ông trợ lý để lên bàn một cái máy tính bảng, nói với Soeun:
- Mau xem đi. Mấy ngày đi nghỉ thoải mái lắm, xem xem người ở nhà chịu đựng như thế nào.
Soeun lén nhìn anh quản lý, đợi anh gật đầu rồi mới dám cầm lên xem.
Máy tính bảng đã mở sẵn một video, Soeun cũng không ngại ngần gì mà bấm chạy video. Đoạn video đó dài hơn 2 phút, khung hình chỉ có duy nhất hai người đang ngồi nói chuyện với nhau trong một quán cà phê vắng khách. Trong số đó có một cô gái trẻ, chắc cũng chỉ tầm tuổi Soeun, người còn lại thì mặc quần áo đen, đội mũ lưỡi trai che đi gần nửa khuôn mặt, cô cũng chẳng rõ là nam hay nữ.
Xem qua video cho có, Soeun đặt máy tính bảng xuống bàn, giọng có phần hơi chán nản:
- Em đã xem xong rồi ạ.
"Em"?! Soeun còn chẳng thể tin được câu chữ này thoát ra từ miệng của mình. Lee Jaehyun chắc cũng tầm tuổi mẹ cô, vậy mà từ đầu tới cuối công ty đều bắt mọi ca sĩ, thực tập sinh rồi cả nhân viên gọi mình bằng "oppa". Ôi trời! Với tính cách của ông ta, ở ngoài xã hội thì cô còn chưa chắc đã muốn dùng kính ngữ. Vậy mà đây lại còn phải một câu Jaehyun oppa, hai câu Jaehyun oppa, thật là khiến người khác buồn nôn mà!
Lee Jaehyun thấy Soeun trả lời như vậy thì có phần bất lực. Cầm lấy chiếc máy tính bảng rồi lập tức bỏ đi. Tất cả vừa trút được gánh nặng trên vai, thả lỏng người tựa vào ghế một cái, ông ta đột nhiên quay lại làm cả bọn giật mình. Tất cả chẳng ai bảo ai đều ngồi thẳng dậy, mỉm cười thân thiện.
Ông ta nghiến răng, nói với Soeun:
- Ju Soeun, cứ cẩn thận đấy!
Soeun ngơ ngác không hiểu gì. Tại sao ngày hôm nay cô cứ bị lôi ra làm bia đỡ đạn như vậy chứ? Hết bắt cô xem cái video ngớ ngẩn chẳng liên quan, giờ lại tức giận với cô. Chẹp miệng, Soeun thầm nghĩ, chắc sau này sẽ chẳng dám đi nghỉ một mình như vậy nữa.
Anh quản lý đợi xe của Lee Jaehyun rời đi mới nhanh chóng ra khóa trái cửa lại, rồi hỏi Soeun:
- Soeun à, dạo này em và Taehyung có gặp nhau không?
Soeun có phần hơi chột dạ, không hiểu sao anh ấy tự nhiên lại hỏi vậy. Cô đáp lại một cách dè chừng:
- Sao anh lại hỏi thế? Có chuyện gì ạ?
Anh quản lý vò đầu, tự đấu tranh tư tưởng một lúc lâu rồi mới nói:
- Jiso, Hana, Hajoon, Sekyung. Mấy đứa nói chuyện với Soeun đi.
Soeun quay sang nhìn bốn người chị, miệng bật khẩu hình:
- Chuyện gì thế?
Hana đột nhiên nói một câu cực kì phi logic:
- Vì em đi nghỉ nên không ai báo cho em. Thế nhá, chị đi lên phòng đây.
Xong rồi Hana chạy tót lên gác, để cho bốn người còn lại ngơ ngác nhìn. Soeun hỏi:
- Chị Jiso, chị Hajoon, chị Sekyung, mau nói cho em xem chuyện gì xảy ra đi!
Hajoon nhìn cô, mắt có phần u buồn:
- Soeun, em phải bình tĩnh nhé!
Cô lưỡng lự giây lát rồi gặt đầu thật mạnh. Hajoon và Jiso từ đấy mới an tâm giải thích cho cô.
Đại khái chuyện là như thế này. Trong những ngày cô đi nghỉ ở Busan, trên mạng xã hội đột nhiên lan truyền cái video mà Lee Jaehyun vừa cho Soeun xem. Người con gái trong đó chính là Kwon Seyoon, cô ta đến gặp người kia để bàn bạc về vụ việc lùm xùm với Taehyung. Trong video, người áo đen kia đã đưa cho Seyoon một phong bì trắng và một tấm ảnh. Sau khi video được phát ra, Kwon Seyoon đã ngay lập tức lên tiếng khẳng định, chuyện cô ta lợi dụng Kim Taehyung đều là do nhận lệnh từ người khác, cô ta chỉ là một con rối bị người ngoài điều khiển. Kwon Seyoon khi ấy vì đang cần tiền chữa trị cho mẹ mà ngậm đắng nuốt cay nhận tiền từ người khác để lợi dụng Taehyung.
Soeun thật sự cảm thấy đây là chuyện khó tin, lập tức nói bằng giọng đầy ức chế:
- Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Người khác chưa bị cô ta lợi dụng thì thôi, chả cớ gì mà cô ta phải nghe lời ai cả. Gia đình đó em đều biết cả. Bố ruột cô ta đã qua đời từ ba năm trước rồi. Mẹ cô ta cũng đã đi tiếp bước nữa. Giờ đang sống cùng chồng ở Seoul này chứ nào có thấy bệnh tật gì.
Sekyung thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Em không thắc mắc người đứng sau cô ta là ai sao?
Soeun nhìn hết nhìn Sekyung đến Jiso rồi lại nhìn Hajoon, vẻ mặt cả hai người không được thoải mái cho lắm. Anh quản lý thì cứ hơi tí là lại cầm cốc nước lên uống, giống như là đang lo lắng điều gì đó vậy. Lại thêm cả phản ứng ban nãy của Hana nữa. Chị ấy vốn là một người sôi nổi, lúc nào cũng muốn cùng Hajoon bày trò vậy mà giờ lại muốn trốn tránh trò vui ngồi kể xấu Kwon Seyoon sao? Cả câu hỏi ban nãy của anh quản lý nữa, đột nhiên lại nhắc tới mối quan hệ của cô và Taehyung là có ý gì? Dường như chẳng thể cắt nghĩa được những giả thiết rối rắm như mớ bòng bong ở trong đầu, Soeun đành hỏi:
- Vậy rốt cuộc thì người đó là ai đây?
Anh quản lý đặt uống một hơi hết cốc nước rồi xuống bàn, nhìn Soeun bằng con mắt khó hiểu:
- Em thật sự là không biết chuyện gì sao?
- Em có thể biết được cái gì đây? Mấy ngày nay đều ở Busan ăn chơi, thậm chí còn không thèm động vào điện thoại, tình hình Sohee thế nào em cũng chẳng rõ nữa là mấy chuyện của Kwon Seyoon.
Sekyung lên tiếng, nghe giống như là đang an ủi vậy:
- Soeun à, những thứ đó giờ không còn quan trọng nữa đâu. Thực tế mới là điều đáng lo.
Soeun chẹp miệng:
- Đối với em thì chẳng còn thứ gì đáng lo hơn sức khỏe của Sohee hiện giờ cả.
Hajoon nghe em út nói vậy liền tức giận, đập tay xuống bàn mà nói lớn:
- Ju Soeun, tất cả mọi người đều lo lắng cho em mà em tại sao cứ nghĩ đi đâu thế?
Jiso vội vàng kéo Hajoon ngồi xuống, vuốt vuốt sống lưng cô, nói:
- Chuyện này đúng là không hề đơn giản đâu Soeun à.
- Rốt cuộc thì có chuyện gì cơ chứ? Kwon Seyoon bị ai lợi dụng?
Anh quản lý trút một hơi thở nặng nề vô cùng, đáp lại cô bằng giọng nói thều thào, tựa hồ như cả cơ thể chẳng hề còn tí sinh khí nào:
- Là em.
.
.
Tôi giống như ánh mặt trời lúc ba giờ chiều vậy.
Muốn làm gì đó nhưng sợ không đủ thời gian.
Nhưng nếu không làm gì cả, thì cảm thấy thời gian dài đằng đẵng và cuộc sống cũng thật khó khăn.
.
.
»--(¯' Hết Chapter 29 '¯)--»
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com