Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 36

Anh có thể không bảo vệ em, nhưng nhất định đừng làm tổn thương em.

Những năm qua, em sống đủ khổ rồi...

~Sưu tầm~

-----------------

Soeun ngồi trong buồng tạm giam, gặm nhấm cái lạnh của Seoul lúc về đêm. Thời tiết bây giờ đối với nhiều người không hẳn là quá xấu, chỉ là đối với Ju Soeun, một mình trải qua thời điểm này quả là thê thảm.

Người bên công ty đã đến nói chuyện riêng với phía cảnh sát, để họ sắp xếp Soeun sang một buồng giam riêng. Nhưng một mình một nơi như thế này còn khiến cô khó chịu hơn. Thà rằng cứ để cô ngồi chung với những người khác, để họ lăng mạ sỉ nhục cô tùy ý, như vậy ít ra cô còn có cảm giác mọi người vẫn còn ở xung quanh mình. Còn ở trong phòng giam này, có hét lên thì cũng chỉ là trong vô vọng, bốn bức tường kín như bưng, đè nén lên trái tim vốn đã nặng trĩu của cô.

Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn, Soeun cũng không biết thời gian đã trôi đi nhanh chậm ra sao. Chỉ biết là ánh mặt trời đã bắt đầu le lói qua song sắt của chiếc cửa sổ bé tẹo. Cô nheo mắt nhìn, ánh nắng ấy thật đẹp. Chúng chui qua song sắt đi vào phòng, nhảy nhót trên chiếc giường đầy bụi mà Soeun đang ngồi, mơn man trên mu bàn tay lạnh buốt của cô, nhẹ nhàng sưởi ấm mọi vật.

Soeun cố gắng lắng nghe.

Lắng nghe tiếng nắng nhảy nhót, lắng nghe tiếng chim lúc gần lúc xa bên ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng người nói bên kia bức tường, lắng nghe tất cả những thanh âm mà cô có thể nghe. Và cô đã nghe thấy, cả nhịp đập của trái tim mình.

Soeun bất giác đặt tay lên lồng ngực trái. Ở đây, vẫn còn đập sao? Cô đã tưởng, đã tưởng thứ nhỏ bé ở bên trong ấy đã chết lâu rồi, đã tưởng giờ cô chỉ còn là một cái xác không hồn gặm nhấm từng mảng kí ức tươi đẹp để sống qua ngày. Cô mỉm cười, một nụ cười nhẹ vô cùng. Nụ cười ấy lặng lẽ tỏa sáng như những tia nắng kia, nhưng dường như nó không đủ để khiến một trái tim vui vẻ trở lại. Soeun biết, cô đang rất nhớ anh.

Không biết bao lâu rồi, Taehyung không tới tìm Soeun. À không, là bao lâu rồi cô không nhìn thấy anh. Cho dù biết rằng người mà anh chọn không phải mình, người anh tin tưởng không phải mình, người anh vẫn hằng nhớ đến không phải mình. Cho dù biết rằng cô không là một phần quan trọng trong anh nữa, nhưng Soeun vẫn luôn hy vọng, rằng Taehyung sẽ đến. Tuy đó chỉ là một hành động nhỏ của Taehyung nhưng nó đủ khiến Soeun thấy thế giới này tươi đẹp hơn nhiều.

Nhưng không, bầu trời ngoài kia vẫn xám xịt lại.

Anh ơi, thế giới này thật buồn, anh nhỉ?

Tiếng nói của một nữ cảnh sát kéo Soeun ra khỏi cơn mộng mị:

- Cô Ju Soeun, có người tới thăm.

Đôi mắt Soeun sáng bừng lên. Là anh phải không? Có phải ông trời đã nghe thấu lòng cô mà để anh tới không? Tự nhiên, cô lại muốn hát một bài là thế nào nhỉ.

Soeun đi theo cô cảnh sát tới một căn phòng dành cho phạm nhân và người thân gặp nhau mà cô chỉ từng thấy trên tivi, cô lặng lẽ kéo chiếc ghế của mình ra, bình thản ngồi xuống.

Đôi môi khô nứt nẻ mím chặt lại, hai tay nắm chặt lấy gấu áo, ánh mắt không thể giấu nổi những tia hy vọng ngổn ngang. Bộ dạng này của Soeun thật khiến người ta muốn ôm vào lòng mà che chở, vỗ về.

- Dạo này em ổn chứ?

Những tia hy vọng trong ánh mắt kia xô nhau rơi xuống đất, vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Có phải cô nghe nhầm không? Có phải vì lâu rồi không được ai quan tâm khiến tâm trạng cô rồi bời mà bị ảo tưởng không? Anh đến mà, Taehyung đến không phải sao?

Soeun từ từ nâng khuôn mặt mình lên, đôi mắt không biết từ bao giờ đã ngập nước. Người trước mặt, không phải là người cô chờ đợi. Cô không cần, không cần Jimin đến.

Thấy cô im lặng hồi lâu, Jimin lên tiếng:

- Anh và Hajoon cùng đến, nhưng em ấy không dám vào gặp em, vì em ấy đau lòng quá.

- Anh nói với chị ấy là em không sao, sống rất tốt.

Jimin như nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Soeun. Bản thân cậu cũng biết, người nên đến gặp cô không phải cậu mà là Kim Taehyung kia. Nhưng ngặt nỗi cái tên khốn ấy, cái tên không ra gì ấy đã khiến Soeun phải rơi vào cảnh ngộ này đây. Sợ rằng có đến cũng sẽ không dám gặp. Ngập ngừng một lúc rồi Jimin nói:

- Hajoon, em ấy rất lo...

- Em nhờ anh một chuyện.

Soeun đột nhiên ngắt lời Jimin làm cậu hơi bất ngờ. Jimin lắp bắp:

- À.. ừ... có chuyện gì sao?

- Lần sau anh bảo Hajoon vào thăm em nhé, em có chuyện cần nói.

Jimin lặng người. Cậu đã tưởng rằng Soeun sẽ hỏi về Taehyung, sẽ hỏi rằng dạo này anh ấy sống ra sao, ăn ngủ liệu có đầy đủ không, và rồi hỏi không biết anh ấy có bao giờ nhắc đến em? Jimin đã lường trước những câu hỏi ấy mà mặc định sẵn câu trả lời trong đầu mình nhưng Soeun lại chẳng hề nhắc tới Taehyung, dù chỉ một lần.

Có phải cô đã hết yêu anh rồi?

Không, suy cho cùng tất cả chỉ là vì cuộc sống này quá khắc nghiệt, lòng người thì vẫn cô quạnh và lạnh lẽo như thế. Chỉ cần bị bỏ rơi một chút, bị ai đó mà mình vô cùng yêu thương làm lơ đi vài ngày, hay lại để ai đó tự nhiên làm tổn thương mình, chỉ vài điều ấy thôi cũng đã khiến chúng ta cảm thấy bất cần như thế. Không cần tình cảm, không cần hơi ấm, không cần vài lời quan tâm thoáng qua, hay là không cần những lời hỏi thăm nồng nặc mùi thương hại. Lúc ấy, mọi thứ đều thật ghê tởm, ngay cả khi đó là thứ tình cảm thật lòng nhất, xuất phát từ chính những trái tim muốn trở thành thứ bao bọc và che chở người khác.

Jimin không biết chuyện Soeun cần nói cho Hajoon là gì, anh muốn hỏi nhưng rồi lại thôi. Nhìn nét mặt của Soeun lúc ấy, chẳng ai nỡ để cô phát ra thêm một âm thanh nào cả.

Khuôn mặt xanh xao, hai má gầy hóp lại, đôi môi tím ngắt nứt nẻ, đôi mắt vô hồn chảng hề xác định được tầm nhìn và mái tóc buộc hờ hững bằng một sợi dây chun mảnh, tất cả đều khiến Soeun trở nên thật thảm hại.

Trên tivi, trong những bộ phim tình cảm lãng mạn, nếu có nhân vật nữ chính nào bị vào trại tạm giam, hay là vào tù thật đi chăng nữa, thì họ vẫn ăn vận thật gọn gàng, khuôn mặt vẫn đầy đặn và đôi môi thì hồng hào như cũ. Nhưng đó chỉ là những trò lừa bịp trên phim ảnh thôi, một bề ngoài hoàng nhoáng cho cái chỗ tối tăm bẩn thỉu là nhà tù ấy. Cứ nhìn Soeun bây giờ, ai có thể tin đó là một idol của JYP cơ chứ, ai có thể tin đó là người mà thần tượng hàng đầu Kpop Kim Taehyung vô cùng yêu cơ chứ?

Soeun muốn đợi Jimin trả lời, muốn dành chút thời gian nữa để cố chấp quan tâm tới Taehyung nhưng dường như lại sợ. Cô sợ rằng Jimin sẽ nói rằng anh ấy vẫn ăn đủ ngủ đủ, anh ấy đang hạnh phúc bên một người con gái khác, sợ rằng Jimin sẽ nói rằng Taehyung không hề quan tâm cô. Những nỗi sợ vô hình và phi lí ấy cứ hình thành trong Soeun ngày này qua ngày khác. Cô không biết làm thế nào để rũ bỏ nó, cũng không có đủ can đảm để làm việc ấy. Nếu như cô không còn sợ nữa, không còn để ý tới anh nữa, có phải là cô sẽ hết yêu anh không, có phải là cô sẽ hết nhớ thương anh không?

Không, đúng chứ? Đã từ rất lâu rồi, Soeun lấy Taehyung làm động lực để cố gắng, làm nguồn sống để trải qua cuộc đời tẻ nhạt. Sẽ chẳng thể nào một con người lại tự tay gạt đi những điều đó, cũng như cô sẽ chẳng thể nào quên Taehyung, bởi vì cô đã lỡ yêu anh quá nhiều rồi. Dấn thân vào cuộc tình ấy như một con thiêu thân, rồi cuối cùng chẳng thể tìm thấy đường ra.

Có những mối quan hệ, tưởng chừng như vẫn còn tồn tại, tưởng chừng như chẳng thể nào cắt đứt, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, trong lòng họ vẫn tồn tại một vết thương lớn, đang ngày ngày ăn mòn cơ thể họ. Họ kể cho nhau nghe về niềm vui và cả những nỗi buồn. Tuy nhiên, niềm vui của người này, người kia chẳng thể cảm nhận được, còn nỗi buồn của người kia, người này cũng chẳng cách nào thấu được. Trong lòng mỗi người đều có một nỗi bận tâm khác nhau, bản thân mình lo còn chưa nổi, lấy đâu ra thì giờ để lo cho người khác.

Ấy vậy mà họ không xa nhau, tình cảm giữa họ cũng không chết đi. Cuộc tình ấy chỉ là nguội lạnh đi sau bao nhiêu cố gắng tự ấp ủ, sau bao nhiêu công sức chờ đợi một hơi ấm vô hình sẽ quay trở lại.

Thế nên, có những người vẫn ở lại, vẫn giữ mối quan hệ ấy như một thói quen. Có thể họ không hết yêu, nhưng trái tim họ giờ đã như là ngôi nhà không cửa, cứ thế mặc cho gió lùa qua.

Soeun cũng thế, cô không hết yêu, chỉ là cô hết sức rồi, nên không cố gắng vì bất cứ thứ gì nữa.

Dừng lại thôi, anh nhỉ?

Ngày mai em đi rồi, mong rằng anh vẫn còn nhớ đến em!

.

.

»--(¯' Hết Chapter 36 '¯)--»

hic :'( mình đã trở lại rồi đây :(

xin lỗi tất cả mọi người vì trong thời gian vừa qua đã bỏ bê That Love cũng như là Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh :(

thực sự khoảng thời gian này mình rất bận, cực kì bận và cũng vô cùng mệt mỏi nữa. sau khi trải qua kì thi học sinh giỏi, rồi thi học kì, rồi lại thi chọn học sinh giỏi, mình như bị vắt kiệt sức luôn. bài tập ở lớp, bài tập đội tuyển, bài tập lớp học thêm dường như khiến mình chẳng có thời gian để nghĩ tới việc gì nữa. cho tới khi người bạn thân nhất của mình nhắc mình rằng, đã hơn một tháng rồi mình không quay lại đây :( mình mới nhận ra là đã để các bạn chờ quá lâu rồi.

mình cũng rất cảm ơn sự quan tâm của các bạn, những lời khen ngợi động viên, cả những lời giục mình ra chap mới nữa. điều đó cho mình thấy rằng các bạn vẫn còn chờ mình, và quả thực mình rất hạnh phúc!
đây là một chapter không dài, và dường như nó cũng không giải quyết được những nút thắt của câu chuyện, cũng như không khiến mọi người hài lòng về việc chờ đợi mình lâu như thế. mình thực sự rất xin lỗi các bạn :( để mọi người chờ lâu như vậy mà lại chẳng làm cho mọi người vui :(

mình thực sự rất cảm ơn và rất xin lỗi các bạn :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com