Chapter 40
Một ngày nào đó ông trời sẽ cho em gặp được một người như vậy...
Người mà sẵn sàng chịu đựng những ồn ào nơi em, cưng chiều em, nắm tay em đi qua giông bão của cuộc đời.
~Sưu tầm~
------------------
Taehyung nhớ, có ai đó từng nói với anh rằng bình yên trên thế gian này không tồn tại mãi, tất cả chỉ là tạm bợ. Nhưng lại không ai nói với anh rằng một khi đã tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình thì mọi khó khăn, đau khổ trên đời đều không hề chi, kể cả là những cái tạm bợ kia.
Anh tìm thấy cô, cùng nhau đi qua bao những ngày tháng đen tối nhất, cùng nhau mang trong mình những kí ức xót xa nhất, để rồi đến cuối cùng thì hai người cùng tìm thấy được bình yên. Kết quả cuối cùng này, Taehyung cũng không còn gì để phàn nàn cả.
Một buổi sáng đẹp trời của Soeul tám năm sau. Những tia nắng vàng óng nhảy nhót trên đường phố như một hàng vũ công xinh đẹp. Bầu trời trong vắt như một tấm gương vừa được ai đó gột rửa thật sạch sẽ. Thời tiết dễ chịu như thế này thật khiến người ta muốn ra đường, tay trong tay với người mình yêu thương nhất, cùng nhau tận hưởng khí trời mát mẻ và những âm thanh tuyệt diệu của sự ồn ào phố thị.
Taehyung khoác lên mình một bộ vest đen lịch lãm, lái xe tới nhà thờ. Anh đã phải chạy đôn chạy đáo vì cái ngày này, cuối cùng thì hôm nay nó cũng đến rồi. Bước vào trong nhà thờ, nhìn mọi thứ được trang hoàng lộng lẫy, Taehyung mỉm cười vì phần nào công sức của mình đã giúp nơi này trở nên tuyệt vời biết bao.
Anh bước vào phòng chờ của chú rể, các thành viên đều đã đứng ở trong. Namjoon nhìn thấy anh ngay lập tức liền than phiền:
- Taehyung, sao có thể đến muộn vào một ngày trọng đại như thế này hả?
Taehyung cười nhẹ, gãi gãi đầu mà trả lời:
- Không phải em tới muộn, mà em muốn tới khi mọi thứ đều đã hoàn thiện rồi.
Jungkook nghe thấy bật cười, kéo tay Seokjin ý muốn nhờ chỉnh lại cà vạt cho mình:
- Taehyung, anh thử nhìn em xem hôm nay có đẹp trai hơn chú rể hay không?
Hoseok bật cười, vỗ vào vai Jungkook làm đứa em giật bắn mình:
- Em không biết Taehyung nó chờ ngày này bao lâu rồi à? Hôm nay đương nhiên Taehyung phải đẹp trai nhất rồi.
Tất cả mọi người đều đồng thanh cười. Taehyung cũng cười, anh gạt đi mấy lời nói bông đùa của các thành viên:
- Thôi, tới giờ rồi. Các chàng phù rể của tôi, chuẩn bị đi nào.
Jimin đá một cái vào mông anh, đuổi đi:
- Cái tên này, cậu phải đi thì phù rể mới có thể đi đấy.
Taehyung cười khì khì rồi rời khỏi phòng chờ. Anh đi ra lễ đường vì đã tới giờ rồi. Anh đưa mắt nhìn vào phòng chờ của cô dâu, người con gái đứng trong ấy thật đẹp.
Chiếc váy cưới đuôi cá trễ vai đính kim sa lộng lẫy lại càng trở nên long lanh dưới ánh đèn chiếu vào. Cô đội một chiếc khăn voan mỏng trên đầu, rủ xuống hai vai thật duyên dáng. Chiếc vòng cổ bằng kim cương tinh tế trên chiếc xương quai xanh. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, nhưng lại vô cũng xinh đẹp. Tay cô cầm một bó hoa màu hồng nhạt lại càng khiến mọi thứ hoàn hảo hơn đến muôn phần.
Taehyung cười mỉm, thầm nghĩ đến khi Soeun mặc váy cưới, thật xinh đẹp biết nhường nào. Anh rời mắt khỏi cô, bước vào lễ đường trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người. Anh đứng ở đó, tim đập như muốn nổ tung, cái thời khắc quan trọng này anh không muốn làm hỏng nó. Mọi thứ giống như một câu chuyện cổ tích, nếu như anh và Soeun cùng nhau bước vào thì càng tuyệt vời hơn, nhỉ?
Hít một hơi thật sâu, Taehyung mời chú rể tiến vào lễ đường. Nhìn Jimin từng bước đi đến, anh mới càng cảm thấy chua xót hơn. Giá mà người đàn ông của ngày hôm nay là anh, và người phụ nữ của ngày hôm nay là Ju Soeun.
Jimin nhìn anh, cười thật tươi. Tự tin quay lại đón người con gái của mình đang tiến vào trong. Nắm tay Ahn Hajoon, chậm rãi buông từng lời hứa hẹn sẽ bên nhau tới hết cuộc đời, trao cho nhau chiếc nhẫn cưới long lanh nơi ngón tay rồi nhẹ nhàng đặt lên môi nửa kia của mình một nụ hôn không thể ngọt ngào hơn. Thời khắc này, với tư cách là người chủ hôn, Taehyung sẽ khắc ghi nó để anh có thể nói lại cho Soeun nghe, rằng hai người kia đã hạnh phúc biết nhường nào, rằng anh cũng khao khát thứ hạnh phúc nhỏ bé ấy xiết bao.
Taehyung chưa bao giờ mưu cầu một hạnh phúc nào đó quá lớn cho bản thân, anh đã từng nói trong một cuộc phỏng vấn rằng nếu không làm idol thì có lẽ anh cũng chỉ làm một người nông dân bình dị, và anh cũng từng nói trong một cuộc phỏng vấn khác rằng đến năm bốn mươi tuổi, khi cả sự nghiệp ca hát và diễn xuất của mình đều đã đạt được những thành tựu nhất định, anh sẽ gác lại cuộc sống bề bộn ấy, giao phó phần còn lại của cuộc đời mình cho người phụ nữ anh trân quý nhất. Hạnh phúc của Kim Taehyung anh chưa bao giờ là danh vọng, tiền bạc, mà đơn giản chỉ là niềm vui của những người anh yêu quý, là fan của anh, và cả Ju Soeun.
Fan thì đúng, nhưng có lẽ anh chưa từng khiến Ju Soeun yên lòng.
Tám năm vừa qua là tám năm anh sống trong sự dằn vặt và đau khổ, cũng là tám năm mà Soeun vĩnh viễn rời khỏi thế gian này vì lỗi lầm mà anh phạm phải. Sau khi Soeun hiến tim cho chị gái của Hwanhee, Taehyung đã sụp đổ. Anh không ốm, thậm chí vẫn rất khoẻ mạnh dù cho hai ngày trời chỉ ngồi bên cạnh xác của Soeun để chờ cô được hoả táng. Tưởng chừng như chàng trai ấy mạnh mẽ đến vậy khi nhìn người con gái mình yêu nằm bất động trên chiếc giường lạnh lẽo mà chẳng hề rơi lệ, nhưng cho đến khi ba mẹ của Soeun từ Việt Nam sang để nhận xác, Taehyung mới bật khóc.
Hoá ra anh lại là một thằng tồi như vậy. Nào, hãy nhìn xem anh đã gây ra tội lỗi lớn tới nhường nào đi. Một người con gái xinh đẹp, tài năng, tương lai đang rộng mở nhưng chỉ vì gặp anh, mến anh, thương anh mà lại rời xa thế giới này sớm tới như vậy. Đôi lúc Kim Taehyung anh cũng tự hỏi, rằng nếu họ chưa từng gặp mặt, lại chưa từng yêu nhau, liệu có phải cả hai sẽ không đau khổ tới nhường này?
Rời khỏi nhà thờ nơi Jimin và Hajoon tổ chức lễ cưới, Taehyung lái xe trở về căn nhà ở ngoại ô thủ đô Seoul của mình. Sau khi đơn phương chấm dứt hợp đồng với Bighit và giải nghệ, anh đã mua căn nhà này và chuyển về đây sống. Tận hưởng những tháng ngày yên bình đúng nghĩa, chỉ là không có người ấy ở bên.
Đặt bó hoa ly trắng lên trước bài vị của người con gái mình yêu nhất, Taehyung đưa tay vuốt ve khung ảnh chẳng có chút hơi ấm nào, phủi đi lớp bụi mờ bám trên tấm kính, nhẹ giọng nói:
- Soeun à, hôm nay Jimin và Hajoon đã làm đám cưới rồi. Hajoon mặc váy cưới rất đẹp.
Rồi giọng anh như trầm xuống:
- Nếu em ở đây, anh nhất định sẽ đưa em tới tiệm váy cưới nổi tiếng nhất, cho em khoác lên mình bộ váy lộng lẫy nhất.
Không ai đáp lại lời anh nói, chỉ có tiềng xì xào của lá cây, hay có chăng là tiếng líu lo từ đằng xa của đàn chim sẻ nhỏ. Taehyung thở dài:
- Hôm nay thời tiết rất đẹp, Soeun à.
Chỉ là, không còn có em.
- Soeun à, anh định chuyển tới Busan, em thấy sao? Bãi biển mà em thích ở đó đang rao bán vài căn hộ vì không còn hút khách nữa. Anh cùng em về đó sống nhé.
Taehyung vẫn cứ thao thao bất tuyệt về bãi biển đó với Soeun mặc dù cho chẳng nhận được một lời hồi đáp. Ít nhất thì trong kí ức của anh, đó là điều duy nhất còn trọn vẹn giữa cả hai người. Những mảnh vỡ tình cảm đã hằn sâu lên da thịt của Soeun dù cho nó đã mục rữa qua năm tháng ở một đất nước cách xa anh cả chục giờ bay. Những tận cùng của sự đau đớn cũng khảm sâu vào tâm trí Taehyung dù cho anh đã vô số lần muốn gạt bỏ nhưng không thành. Tất cả những gì Taehyung có thể làm, là ngày đêm nhung nhớ về cô và về hồi ức mà anh ích kỷ cho là tươi đẹp giữa hai người họ.
Đó đều là những điều đã chết từ lâu.
Còn bãi biển ở Busan kia, nó trọn vẹn bởi vì nó không biến mất. Nước, sóng và cát vẫn luôn ở đó, hàng ngày vỗ về nhau theo từng nhịp thở, cùng nhau chiêm ngưỡng sự biến chuyển của thế giới con người.
Soeun đã từng nghĩ rằng, tình cảm của con người nếu có thể dài lâu như biển và cát thì tốt biết nhường nào. Lúc những dòng suy nghĩ ấy chảy qua trí óc non nớt của Soeun, hẳn là cô cũng chỉ đơn giản muốn cuộc đời này được nắm tay người con trai cô yêu nhất, an yên đi hết quãng đường còn lại. Cô nào biết rằng trước khi ánh mặt trời kịp loé lên ở đường chân trời thì cô đã phải rời xa thế giới này. Và cô cũng nào biết rằng, người con trai cô yêu nhất rồi cũng sẽ có kết cục giống như vậy.
.
Đúng như lời nói với Soeun, Taehyung đã chuyển đến ở một căn hộ bên bãi biển thơ mộng vắng người tại Busan.
Trồng một khóm cúc trắng ở sân vườn, Taehyung mang đặt tấm ảnh người con gái xinh đẹp ấy trên một gò đất chỉ cao khoảng 20cm mà anh vừa tự vun lên. Kể từ ngày cô qua đời, ba mẹ mang cô về Việt Nam an táng, Taehyung chưa từng gặp lại Soeun. Không phải là không muốn, mà là không có khả năng. Anh biết ba mẹ Soeun hận mình. Cũng phải thôi, ai lại đi yêu quý một thằng đàn ông tệ bạc đã gián tiếp hại chết con gái mình ở nơi đất khách quê người kia chứ? Ba mẹ Soeun chưa từng nói những lời khó nghe với Taehyung, nhưng nhìn vào đôi mắt miễn cưỡng lại chứa đầy đau khổ của họ anh cũng tự cố gắng hiểu. Chính vì thế, Taehyung chỉ có một tấm ảnh và ngôi mộ tạm bợ trong sân nhà để nhớ về Soeun trong suốt tám năm qua.
Đặt di ảnh ngay ngắn, Taehyung trìu mến nói:
- Em cười rất đẹp, có biết không, So?
Rồi Taehyung bật khóc. Câu "Người tình trong mắt hoá Tây Thi" là như vậy sao? Là khi điên cuồng yêu một người, thì dù cho người ấy có ở trong dáng vẻ nào cũng thật lộng lẫy. Giống như Soeun của anh bây giờ, người phụ nữ chỉ còn là đống tro tàn, chỉ còn là làn gió thoảng, tâm can anh cũng giằng xé vì yêu, vì hận.
Yêu là yêu cô đến chết đi sống lại.
Hận là hận anh không thể đem tới cho cô một đời hạnh phúc.
Taehyung từng hỏi, liệu rằng khi Soeun rời đi, cô có nghĩ tới anh sẽ đau khổ nhường nào khi ở lại hay không? Taehyung cũng từng nghĩ, liệu rằng một mình rời xa thế gian, Soeun có đơn độc hay không? Kim Taehyung anh không ít hơn một lần có ý định theo cô bước sang thế giới bên kia, chỉ là anh có nhiều điều chưa yên lòng. Anh chưa thấy Hwanhee và chị gái thằng bé sống vui vẻ, cũng chưa thấy Hajoon và Jimin có một đám cưới hoàn mỹ. Nhưng giờ, sau hơn tám năm trời mòn mỏi, tưởng như đã sức cùng lực kiệt, thì mọi thứ dường như trở về với quỹ đạo của nó. Taehyung gạt đi những giọt nước mắt vô thức chảy dài trên khuôn mặt, miệng cười chua xót nói:
- Anh giỏi đúng không Soeun? Anh đã đợi được tới hôm nay. Đã tám năm So à..
Tiếng nấc ngắt lời Taehyung, nhưng rất nhanh anh lại nói tiếp:
- Chị của Hwanhee rất khoẻ, thằng bé giờ cũng lớn rồi. Còn Jimin và Hajoon chắc sắp tặng em một đứa cháu đấy.
Taehyung nhìn tấm ảnh của Soeun, đưa tay lên vuốt ve. Cơ hồ như cảm nhận được sự mềm mại từ làn tóc của người con gái ấy, cảm nhận được mùi hương cam chanh tươi mát từ cơ thể người anh yêu. Taehyung mơ màng nhắm mắt, giả vờ như Soeun đang cạnh bên.
Không, không phải giả vờ.
Soeun à, em không cần đợi anh thêm nữa.
Vì anh đang tới.
.
.
"Busan, ngày xx tháng xx năm 20xx.
Cựu thành viên nhóm nhạc nam toàn cầu BTS - Kim Taehyung được phát hiện đã qua đời tại nhà riêng..."
Vậy là Soeun à, anh và em cũng có một đại kết cục.
Ju Soeun, em dành cả thanh xuân để chờ đợi và hy sinh vì một người như anh.
Kim Taehyung, anh dành cả cuộc đời để đón nhận và đền đáp tình yêu cao cả nơi em.
.
.
.
»--(¯' Hết '¯)--»
.
.
Thật sự đã quá lâu rồi mình mới quay lại đây, có lẽ là hơn 2 năm. Mình đã định drop đứa con đầu lòng này của mình, vì mình bận, thực sự rất bận.
Mãi cho tới thời gian gần đây mình mới tải lại Wattpad và mình thật sự bất ngờ vì cho tới giờ vẫn còn nhận được nhiều thông báo tới vậy. Mọi người vẫn quan tâm tới fic của mình, vẫn thêm nó vào danh sách đọc, những điều ấy làm mình thấy xấu hổ vô cùng. Mình đã nghĩ tại sao mình lại có thể dễ dàng buông bỏ tình cảm và sự đón nhận của mọi người như thế.
Chính vì vậy, dù muộn nhưng mình vẫn muốn có một kết thúc trọn vẹn cho fanfic này. Rất cảm ơn mọi người thời gian qua, cảm ơn mọi người vì đã theo dõi và ủng hộ mình. Cũng rất xin lỗi mọi người vì phải chờ đợi một author vô trách nhiệm như mình.
Cảm ơn và xin lỗi rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com