Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

XXXIX

"Biết chơi cờ vây?" Lời của ba Kim hỏi anh bạn nhỏ đang ngồi chăm chú quan sát từ nãy đến giờ.

"Biết một chút ạ, nhưng trình độ không quá tốt" cẩn thận trả lời người đàn ông nghiêm nghị này.

"Đánh với ta vài ván"

Thạc Trân ngồi xuống vị trí của bác hai, cầm lấy quân trắng, ba Kim cầm quân đen.

Ván cờ mới bắt đầu, anh bạn nhỏ đã từng bước bị áp sát, sát phạt quyết liệt làm cậu không có đường lui. Chẳng mấy chốc trên bàn cờ quân trắng bị quân đen bao quanh, nhìn ba Kim điềm tĩnh ăn gần hết quân của mình. Thạc Trân bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn muốn chơi thêm nữa. Tính cách của cậu chính là càng thua càng hăng chơi để gỡ gạc nhưng------ kết quả thua liên tiếp năm ván, bị giết đến tơi bời hoa lá.

Thua ít thì vẫn còn chơi, ai ngờ thua quá thì

"Con chơi giúp em ấy" Thái Hanh đang ngồi nghiêm túc đột nhiên lên tiếng. Nhìn anh bạn nhỏ ban đầu còn cao hứng chơi, nhưng mà càng về sau thua đến tội. Muốn khóc tới nơi luôn rồi còn giả vờ chấn tỉnh thế kia.

Thôi thì lần sau dạy em ấy lần nữa.

"Hửm? Con cho rằng con thắng được ta"

"Dạo này kỳ nghệ con có chút lên tay có thể bồi ba"

"Vậy thì chơi thử hai ván. Nếu thua thì ngày mai cùng ta chạy hành quân mười vòng quanh tiểu khu này"

Mười vòng? Có nghe nhầm không. Tiểu khu này rộng cỡ gần nửa diện tích một sân trường rồi.

Kim tổng ngày thường ngồi văn phòng chắc không xong đâu. Thạc Trân trộm nghĩ =))

Tay len lén níu quần của Kim tổng. Ra hiệu đừng nhận lời. Để cậu thua thêm vài ván nữa là được rồi.

"Con đồng ý" chắt nịch khẳng định phớt lờ hành động gãi ngứa kia của anh bạn nhỏ. Cũng lâu rồi bản thân không có làm mấy vận động giống như vậy.

"Con chạy chung với anh ấy"

Một câu trả lời theo quán tính mà bản thân Thạc Trân cũng không ngờ tới.

Thạc Trân mi ngu rồi. Mười vòng có mà chết ấy chứ. Mi mau rút lại đi. Đóng mười bộ phim cũng không khổ cực như vậy đâu.

"Được thôi. Đã đồng lòng như vậy thì chiều tất. Mau tới"

Ba Kim tiếp tục quân cờ màu đen, Thái Hanh cờ trắng. Vừa mới bắt đầu ba Kim vẫn lối chơi áp sát, con trai Kim ban đầu một mực thối lui, sau đó đột nhiên phản công toàn diện, ăn hết một mảng lớn trên bàn cờ. Ba Kim cũng không chịu thua rất nhanh tìm lối thoát.

Một ván cờ đơn giản này lại kịch liệt như hành quân tác chiến đủ cho lính mới như Thạc Trân có chút kinh hồn.

Thật sự quá ngầu rồi. Nếu như chơi với bác hai thì ba Kim chính là nhàn nhã mà đánh, còn với Kim tổng chính là tiến quân thần tốc. Ta không chết thì chính là ngươi

Ván thứ hai lại tiếp tục hòa nhau. Lại chơi tiếp ván thứ ba, thứ tư. Cuối cùng

.

.

.

Ba Kim là người thắng trong trận chiến đầy hăng hái kia. Nói thế nào đi chăng nữa cũng lâu lắm rồi hai ba con mới có dịp ngồi lại với nhau như vậy. Ba Kim đã thắng lại còn có niềm vui nữa, ngày mai sẽ cùng con trai chạy bộ.

*

Hôm nay về nhà chính đột ngột không có chuyện gì quan trọng. Chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm sau khi ba Kim chấm dứt kỳ nghỉ phép và chuẩn bị vào quân huấn luyện.

Kim tổng chính là bị lừa mà đến, còn mang theo một con sóc căng thẳng.

Trên bàn cơm ai đó đang ngoan ngoãn gắp một con tôm hấp nước dừa, thì được nhắc đến tên.

Là bác hai

"Thạc Trân nghe bảo con vừa đóng máy một bộ phim. Có hứng thú đóng một bộ của bác hai không?"

"Dạ?" Có nghe lầm không khi đạo diễn nhận cành mai vàng hai năm trước đang mời cậu đóng phim nè.

Nhưng vẫn là thu liễm phấn khích "Con sợ là mình không đủ năng lực"

"Yên tâm, bộ phim này không hẳn là cần những diễn viên gạo cội. Mà là cần những người mới như lớp trẻ bọn con"

"Con cảm ơn bác hai. Vậy...." cẩn thận nhìn qua Kim tổng, dù gì người ta cũng là ông chủ của cậu. Tự tiện nhận lời có chút không đúng lắm

"Con nhìn nó làm gì, bộ phim này là ta cùng ta hợp tác"

"Vậy con sẽ chờ thông báo casting để tham gia ạ"

"Ừ"

Bữa cơm êm đêm trôi qua cho đến khi một cái tên được nhắc đến

"Tiểu Sơ có liên lạc với con không?" Một cái tên này nhắc đến làm một vài người trên bàn ăn khựng lại vài giây.

"Không có" Kim tổng bình tĩnh trả lời

"Nó sẽ chuyển đơn vị công tác đến thủ đô này"

"Con cũng vừa mới biết" Dạo này thời gian giành cho công việc và anh bạn nhỏ.

Không để ý mấy việc vặt vãnh kia. Chỉ nghe thoáng qua từ bọn lão Tần nhưng bây giờ nghe ba nói, thì việc này chính xác rồi. Đã lâu không gặp mong là người kia đừng có đi quá giới hạn.

Quay sang nhìn Thạc Trân đang từ tốn ngồi ăn phía đối diện, lâu lâu lại bồi bà nội ăn cơm.

Còn cái tên Trần Sơ kia, chính là không cần bận tâm.

"Hôm nay các con sẽ ở lại chứ"

"Mẹ ạ, ngày mai hai đứa nó phải chạy hành quân cùng chú út đó. Không về được đâu" bác hai nhớ lại chuyện thú vị ban nãy cười lên.

Nghe đến đây bà nội và mẹ đồng loạt bất ngờ. Thái Hanh còn có thể hiểu được tại sao nhóc kia cùng chạy là sao.

Lão Kim kia cũng quá độc ác đi. Ánh mắt không đồng tình kiếc ngay ba Kim nhưng chỉ nhận lại là ánh mắt vô tội.

Gì ai biết đâu, hai đứa nó muốn cùng chạy mà.

*

"Thạc Trân tổ tổng của tôi, quay xong một bộ phim là em chơi trò mất tích đúng không"

"Không có mà, điện thoại em hết pin mất" buổi chiều tham gia câu cá cùng mọi người nên không có mang điện thoại theo. Hậu quả là chị đại diện đã gọi hơn mười cuộc gọi nhỡ.

"Lên weibo xem xem. Fan của em lại tăng nữa rồi đấy"

"Chị cứ đùa. Phim còn chưa phát đến tập có em đâu"

"Ừ thì chưa phát. Nhưng bài post sinh thần của em lần trước, thêm cả bài phát của đoàn phim và An thiên vương thì khác rồi"

Nghe lời chị đại diện nhanh chóng đăng nhập weibo. Cậu chính là bị ám ảnh mấy loại tiếng chuông tin nhắn nên luôn thoát ra. Mãi ai nhắc mới mò lên weibo.

Chuông thông báo đồng loại vang lên. Bình luận cũng nhiều, mà số lượt theo dõi lại tăng nữa rồi. Nhanh chóng đọc, tay liên tục cảm ơn lời chúc sinh nhật.

Bất ngờ nhất là An thiên vương chuyển phát bài weibo của cậu post chứ không phải là từ đoàn phim.

Việc này vô tình kéo theo một làn sóng bất ngờ của fan lẫn người qua đường về độ thân thiết của An Thừa Lục và một vai nam thứ ba.

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com