Chap 1
~Thế kỉ XVIII~
Nam Triều Tiên thời bấy giờ đứng trước nguy cơ bị Nhật Bản xâm lược và thống trị khiến cho tình hình đất nước trở nên loạn lạc cộng với bộ máy nhà nước thối nát làm nhân dân chìm trong cảnh "nước mất nhà tan". Cùng thời điểm đó, hoàng đế Kim Jae Joong đột ngột qua đời vì bị ám sát, tình hình đất nước dần trở nên cực kì nghiêm trọng. Nhưng sau khi người con trai duy nhất của ông thay thế ngôi vương, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi. Nhờ những suy luận và kế sách của ngài, quân xâm lược bị đánh bại, đất nước được khôi phục lại và trên đà phát triển lớn mạnh. Tất cả người dân đều kính trọng và yêu mến ngài, ngài cũng vậy. Mặc dù còn trẻ nhưng ngài rất giống cha mình, có một tinh thần yêu nước mãnh liệt và sẵn sàng hy sinh cho Tổ quốc. Vị hoàng đế ấy tên là Kim Taehyung.
Hoàng đế cứ tưởng rằng trái tim này chỉ hết lòng vì đất nước và nhân dân nhưng ngài làm sao biết được đến một ngày trái tim của ngài chỉ có thể dành riêng cho một người mà thôi. Ngài gặp em khi đang đi dạo trong hoàng cung, em là phụ bếp mới được tuyển, em nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, em cười tít mắt khi thấy ngài, vội vã cúi đầu chào ngài một cách lúng túng và ngay từ giây phút ấy, ngài mới hiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên là như thế nào. Hoàng đế yêu say đắm đôi mắt biếc to tròn long lanh đó, ngài không dám nhìn thẳng vào nó vì ngài sợ rằng mình sẽ chết đuối trong đôi mắt ấy mất. Hoàng đế yêu đôi môi đỏ hồng, dày mọng, mỗi khi hờn dỗi, cái miệng ấy cứ chu ra trông rất đáng yêu. Hoàng đế yêu cái cách mà em tất bật trong gian bếp, chú tâm vào những món ăn bằng tình yêu và sự nhiệt huyết và nụ cười mãn nguyện khi thấy ngài ngấu nghiến nó một cách ngon lành. Hoàng đế yêu tất cả mọi thứ thuộc về em, kể cả việc em là...con trai, hoàng đế cũng chẳng bận tâm. Hoàng đế bỏ ngoài tai những lời khuyên can, đe dọa từ các quan đại thần, ngài quyết định cùng em tổ chức hôn lễ, phong cho em làm nam Hoàng hậu. Nhưng những ngày tháng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài bao lâu, hoàng đế phải cùng binh linh đi sang nước ngoài bàn chuyện chính trị. Trước khi đi, em tặng cho hoàng đế một cái khăn tay thêu hình đôi chim bồ câu quấn quýt đang cùng nhau bay trên bầu trời. Hoàng đề để em dựa vào lòng hỏi ý nghĩa của nó, em cười bảo ngài ngốc, chim bồ câu tượng trưng cho sự chung thủy và tình yêu lâu dài, đôi chim cùng bay trên bầu trời có nghĩa rằng em và ngài sẽ sống với nhau hạnh phúc đến răng long đầu bạc. Cả hai cứ thế âu yếm nhau, cười khúc khích cho đến khi binh lính bẩm báo chuẩn bị lên đường.
Em đứng ngay trước cổng thành đợi bóng ngài khuất dần phía cuối chân trời mới lủi thủi bước vào trong nhưng vừa đến phòng đã bị binh lính đến bắt đi giam vào ngục tối. Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra, la hét, gào thét trong vô vọng. Bọn chúng chỉ cho em ăn cơm với nước lã, bọn chúng còn chửi rủa và lăng mạ, thậm chí đánh đập em. Đến khuya, em chỉ biết khóc, em nhớ hoàng đế, nếu như hoàng đế có ở đây có lẽ ngài sẽ ôm em vào lòng và an ủi, em nhớ mùi hương gỗ thông ấm áp, nhẹ nhàng của hoàng đế, nhớ cái ôm dịu dàng và nụ cười của ngài. Em tự hỏi bây giờ hoàng đế có khỏe không, đã ăn uống gì chưa và có nhớ em không.
Những ngày xa vắng hoàng hậu, hoàng đế bỗng dưng có linh cảm chuyện không tốt đang xảy ra. Ngài cực kì lo sợ nên dù có bất kính với nước bạn, hoàng đế đã về sớm hơn dự kiến. Và đương nhiên điều hoàng đế lo lắng không hề sai, thậm chí còn xảy ra nhanh hơn tưởng tượng.
Mặt trời vừa ló dạng, bọn lính đã đem em ra giữa cổng thành, người dân tập trung ở đó rất đông, họ nhìn em với ánh mắt căm ghét và khinh thường. Bọn chúng lăng mạ, mắng chửi em là quái vật, là súc vật dám dùng bùa ngải cướp hoàng đế của bọn chúng, những thứ bần cùng nhất mà họ có thể nghĩ ra để chì chiết em. Em chỉ biết gục mặt mà khóc, rốt cuộc em đã làm gì sai? Bọn họ sau đó không ai nói gì ném đá vào em, ai cũng hô hào, hứng khởi mà ném như chơi trò chơi, họ như đang được thỏa mãn và vô cùng thích thú. Một tràng "mưa đá" kéo đến bất ngờ làm chàng choáng váng, những cơn đau ập đến làm nước mắt không ngừng tuôn rơi, em đau đớn cầu xin nhưng chẳng một ai quan tâm, trận "mưa đá" càng lúc càng dày đặc và không có dấu hiệu dừng. Rồi em nằm xuống giữa vũng đỏ tươi cùng những giọt nước mắt đau thương trong tiếng cười vô tâm và ghê rợn của những người xung quanh.
"DỪNG TAY!!!!!"
Không gian chợt im ắng, tất cả đều đứng hình trước giọng nói uy lực vừa vang lên, bọn họ lập tức quỳ xuống đầu dập xuống đất thể hiện sự kính trọng với vị hoàng đế.
Ngài bàng hoàng với mọi thứ diễn ra một cách đột ngột trước mắt mình, ngài vội vàng đến bên em, ôm em vào lòng. Lúc này cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, dùng hết sức lực của mình mà hé mắt, nhìn thấy hình ảnh người em nhung nhớ, em rất hạnh phúc.
"Ngài về rồi...em nhớ ngài...ngài đi lâu lắm đấy có biết không?"
Hoàng đế bật khóc, ngài nắm chặt lấy tay em, hôn lên những ngón tay cong cong rồi khẽ thi thầm vào tai em.
"Ta xin lỗi, ta sẽ không bao giờ rời xa em, làm ơn đừng rời bỏ ta, ta xin em"
"Em yêu ngài..."
Hơi thở em tan dần trong không khí, đôi bàn tay càng trở nên lạnh lẽo và buông lơi khỏi cái nắm tay chặt chẽ của hoàng đế, chỉ có nụ cười của em vẫn nguyên vẹn, em thực sự rất đẹp nhưng số phận lại quá nghiệt ngã với em. Bầu trời chuyển sang một gam màu u tối, ảm đạm, mây đen giăng kín rồi từng hạt mưa thi nhau rơi xuống, chẳng lẽ ông trời cũng thấy xót thương cho em?
Sau khi em mất, hoàng đế trở thành một người hoàn toàn khác. Ngài truy sát tất cả những ai có mặt ở đó, từ các quan đại thần, binh lính đến nhân dân, đều giết sạch. Ngài cứ chìm vào những cơn say triền miền, trong cơn mơ ngài thấy em, em đang khóc, em hỏi ngài vì sao ngài làm thế, ngài lau những giọt nước mắt của em chỉ nhẹ nhàng nói đợi ngài một chút nữa thôi, ngài sẽ đến bên em.
Không ngày nào mà không có người chết, xác người trong thành ngày càng chất thành đống và bây giờ không còn có ai, chỉ có xác người nằm la liệt. Ngài đứng từ trên nhìn xuống, nở nụ cười quỷ dị và lạnh lẽo. Ngài đến bên mộ em không quên cầm theo một đóa hoa cúc trắng. Đó là loài hoa em rất thích và nó cũng giống em, nó mang một vẻ đẹp tinh khôi và thuần khiết hòa lẫn sự ngây thơ, mộc mạc khiến người ta muốn dang tay che chở. Ngài ngồi nhìn mộ em rất lâu, ngài biết bản thân đã gây ra quá nhiều tội lỗi nhưng vì em ngài chẳng bận tâm. Em cho ngài tất cả hương vị của tình yêu, em là lí do duy nhất để ngài tồn tại trên cuộc đời này.
Một vết cắt dứt khoát ngay cổ, máu cứ tuôn ra không ngừng, ngài ngã xuống ngay trên mộ em, nở nụ cười mãn nguyện. Trên tay ngài nắm chặt chiếc khăn tay em tặng.
Kiếp này ngài yêu em, kiếp sau, kiếp sau nữa ngài vẫn yêu em....
.
.
.
Seok Jin bừng tỉnh giấc, em quệt những vệt nước còn chưa khô trên má. Đây không phải lần đầu tiên em gặp giấc mơ này, mỗi năm đúng vào ngày hôm nay nó đều xuất hiện. Em uể oải lết thân hình gầy gò đến nhà vệ sinh, đứng trước gương, em chợt nhìn xuống một vết đỏ bầm tím ngắt trên cổ mình, em bất giác đưa tay lên chạm vào nó, cái này đã xuất hiện từ 3 ngày trước. Bất chợt, em cảm nhận có một vòng tay ôm chầm lấy em, cảm nhận được sự va chạm xác thịt vào nhau, cảm nhận được sự khoái lạc chạy dọc trong cơ thể mình, em ngước nhìn trong gương, phía sau em là vị hoàng đế trong giấc mơ. Đó là một linh hồn không thể siêu thoát.
Từ ngày còn bé, Seok Jin luôn cảm nhận được có người đi phía sau em nhưng khi quay lại chẳng thấy ai. Em đã nói với ba mẹ mình nhưng họ không tin, khi em ở trường, linh hồn đó xuất hiện và luôn nhìn về phía em, em cũng đã hỏi bạn bè của mình nhưng họ bảo em điên, một kẻ bất thường và không một ai muốn chơi với em. Lúc đó Seok Jin mới nhận ra chỉ có một mình em thấy được.
Trong suốt quãng thời gian đi học, Seok Jin luôn bị coi là kẻ lập dị, bị tách biệt với mọi người xung quanh, ba mẹ em từ lâu cũng chẳng xem em là con của hai người. Em rất cô đơn và đã khóc rất nhiều, lúc ấy có một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu em, em ngước lên, là linh hồn đó nhưng bây giờ em mới có thể nhìn rõ, không như những hồn ma mà em từng biết trong phim, hắn có khuôn mặt cực kì sắc xảo, diện mạo thu hút và nụ cười ôn nhu luôn hướng về phía em. Hắn dịu dàng an ủi em, lúc đó em chẳng quan tâm gì cả, chỉ biết yếu đuối dựa vào lòng hắn. Em cảm nhận được mùi hương và sự ấm áp này rất quen thuộc, nó khiến em dễ chịu.
Hắn hỏi Seok Jin rằng em có muốn một cuộc sống tốt không, em nhẹ nhàng gật đầu. Hắn thì thầm vào tai em, giọng nói trầm ấm của hắn làm em đê mê và cũng là lí do khiến em sa ngã. Hắn sẽ cho em tất cả những gì em muốn, từ tiền bạc, danh vọng,... Nhưng đổi lại, hắn muốn em, em chỉ có thể là của một mình hắn. Nếu em làm sai giao ước, không chỉ em, những người thân xung quanh em cũng sẽ không còn mạng.
Seok Jin chẳng suy nghĩ gì nhiều mà đồng ý, hắn hỏi em đã suy nghĩ kĩ chưa, một khi đã chấp nhận thì không thể thay đổi. Em chỉ có một mình, em không còn là thành viên trong gia đình mà em từng có khoảng thời gian chẳng mấy êm đẹp. Hắn hài lòng, nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi đã từ lâu lắm rồi hắn thầm thương nhớ. Hắn mân mê khắp cơ thể em, từ từ chiếm đoạt lấy nó.
Kim Seok Jin đã bán linh hồn của mình cho quỷ dữ
Vì em biết mình chẳng còn đường lui rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com