Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

"Thạc Trân, mặt mi như cơm cháy ngâm nước vậy" ngồi vào bàn ăn tranh thủ lắm mới chiếm được, lại nhìn thấy gương mặt khó chịu kia lại mắc cười.

"Top 1 mà phải vui chứ" cậu bạn kia vẫn không buông bỏ chuyện vừa rồi.

"Đừng có nói thách, ông đây top 1 vẫn phải vui. Nhưng vẫn bực cái tên kia" Nhớ lại nụ cười của tên kia mà ngứa mắt. Đâm đâm miếng thịt cho vào miệng.

"Uầy, lúc đó anh đã nhắc nhở chú rồi, mà cứ ume vào"

"Nói tóm lại thì vẫn là do tên kia. Thái cái gì đó"

"Là Thái Hanh, tên người ta hay thế mà lại quên"

"Tên của tui mới đẹp. Này nha Thạc có nghĩa là to lớn, Trân có nghĩa là vật báu, vật quý giá. Đây là tên do ông nội tui đặt, có ý nghĩa trở thành bảo vật trân quý nhất"

Rồi rồi, Minh Minh gật gù, cái vấn đề này mấy mươi lần rồi.

Nhớ lại lần đầu gặp trên lớp. Thạc Trân cũng đề cao tên của bản thân. Khiến cả lớp khắc ghi không quên.

*

Căn tin trường Nhất Thanh này khá rộng, đồ ăn luôn phong phú mỗi ngày là điều học sinh yêu thích nhất. Chỉ cần làm phiếu cơm là có thể ăn cả một học kì.

Đông là như vậy nhưng Thạc Trân vẫn nhìn được bóng dáng của người đáng ghét kia. Có cần phải gây chú ý vậy không. Ngày đầu tiên đi học biết bao nhiêu người nhìn. Định tranh giành sự đẹp trai với tui à. Mơ đi.

"Thạc Trân mặt cậu bây giờ cứ như tức phụ nhìn kẻ thù vậy"

"Đúng đó, tui đây là đang nhìn một tên đáng ghét"

"Là Thái Hanh ấy hả. Không hóng được tin tức gì, chỉ biết là có quen biết với thầy hiệu trưởng. Hình nhưng gia thế cũng không vừa. Ngầu quá"

"Không ngầu bằng Thạc Trân đây" Thạc Trân vẫn không buông bỏ hơn thua với cậu tên Thái Hanh kia.

"Vậy chiều nay có chơi bóng rổ không?" Chiêu Chiêu tập trung chuyên môn ăn uống bây giờ mới lên tiếng.

"Đợi tiểu Minh Minh của chúng ta học thêm ra rồi chơi"

"Okey~~"

Bạn học Minh Minh nhìn Thái Hanh không tìm được chỗ ngồi, nên tốt bụng huơ tay gọi người "Bạn học Thái Hanh nơi đây còn chỗ nè"

Minh Minh mi bị điên à. Thạc Trân lườm tên bạn thân của mình.

*

Còn phần Thái Hanh chuyển đến nơi này, cảm thấy khác biệt so với khi còn học ở trường tư thục. Học sinh ở đây rất thú vị, đã chơi game trong lớp lại còn hét to. Ngốc thật.

Căn tin trường tuy nhỏ hơn trường cũ và chỉ có một tầng nhưng đồ ăn nhìn tạm chấp nhận. Chỉ có điều phải làm phiếu cơm. Không có quẹt thẻ. Lại còn đông muốn chết. Tìm hoài không thấy chỗ ngồi.

"Bạn học Thái Hanh nơi đây còn chỗ nè"

Hình như có ai đang gọi, chà, không phải là ba bạn ngồi bàn gần cuối sao. Nhìn mặt bạn chơi game kia có vẻ không vui lắm. Nhưng mà cũng không liên quan đến bản thân Thái Hanh. Có chỗ ngồi là ngon rồi. Quan tâm làm chi :))

"Xin chào. Cảm ơn vì đã gọi" Thái Hanh lịch sự chào hỏi, ngồi phía đối diện anh bạn kia.

Minh Minh phất tay cười haha, bỏ qua khuôn mặt cơm nguội của Thạc Trân, nồng nhiệt bắt chuyện với bạn mới.

"Thái Hanh hình như cậu không ở vùng này"

"Ừm đúng vậy, mình từ vùng khác đến do công việc của gia đình. Hân hạnh giúp đỡ nha"

"Ây do, tất nhiên rồi. Tui là Lý Minh, đây là Hoàng Chiêu, người này là Thạc Trân. Có gì thắc mắc cứ hỏi Thạc Trân, cậu ấy là nắm trùm khu này đó" Vẫn  không quên cợt nhã, ý vị nhìn qua Thạc Trân.

"Minh Minh mi bị điên rồi" Thạc Trân chọt chọt khay cơm, tự dưng bị lôi vào. Ông đây còn dự định dạy tên kia một bài học mà.

"Ba tụi tui là bạn từ thời tắm mưa nhi đồng đó" Minh Minh và Chiêu Chiêu vẫn cứ thao thao về chuyện của cả ba hồi nhỏ.

Nhanh như vậy đã làm thân với nhau rồi. Còn dự định sẽ cùng nhau chơi bóng rổ vào chiều nay nữa. Hừm.

Thạc Trân bực rồi nha.

*

"Alo mẹ, con tan học rồi. Không cần chú Lý đón. Chiều nay con sẽ mua xe đạp. Cứ đón như vậy rất phô trương"

"Trường mới rất thú vị. Đồ ăn con ăn được. Mẹ không cần lo lắng. Vâng. Tạm biệt mẹ"

Gác máy với mẹ, Thái Hanh ngồi trên ghế sofa lật lật vài trang bài tập. Nhìn chung cũng dễ đi. Không khó.

*

Thạc Trân quay trở về nhà, càng đi gần sẽ nghe âm thanh đấm đá, tiếng hô vang ồn ào của nhiều người. Thở dài mở cổng.

"Chân nâng lên, cái tay sai rồi"

"Đứng tấn cái kiểu gì vậy"

....

Đúng vậy, nhà Thạc Trân mở võ quán. Nếu không biết sẽ nghĩ nhà cậu đang tranh cãi, đánh nhau. Haizzz.

"Tiểu Trân hôm nay đi học có ngoan không?" Một giọng nói hào sảng đang chỉnh cho học trò, nhìn sang con trai cưng đã đi học về rồi.

"Ngoan, con ngoan mà" Ai đó chột dạ nhớ lại việc ban sáng, may là thầy chủ nhiệm không có gọi cho mẹ.

"Baba đang nấu cơm, nhiều món con thích lắm đó. Ăn xong lo mà làm bài tập biết không" Đúng rồi, mẹ của Thạc Trân chính là võ sư từng tham gia nhiều giải đấu khi còn trẻ. Bây giờ mở võ quán, đã đào tạo nhiều nhân tài cho thành phố, có cả đại diện đất nước thi đấu nước.

"Vâng, con biết rồi" Nếu không nghe lời, có lẽ sẽ ăn vài hình phạt của mẹ.

*

Nói sao nhỉ, hẹn nhau bốn giờ ra sân bóng gần công viên. Vậy mà bây giờ chỉ có lèo tèo hai người. Thạc Trân và cái cậu Thái Hanh kia.

Nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Cũng ra dáng dân thể thao đó. Cứ tưởng công tử bột nhà nào cơ.

Hai người cứ yên lặng mỗi người một góc, không trò chuyện gì cả. Biết làm sao được, Thái Hanh trước giờ chỉ có người ta bắt chuyện trước thôi, có bao giờ mở lời trước đâu :))

Còn Thạc Trân nhìn mặt của người kia phởn phơ nên chỉ muốn đánh người thôi, ở đó mà trò chuyện.

"Mi tới chưa" Là Minh Minh gọi đến.

"...."

"Ông đây đứng đợi mi từ trưa rồi đó"

"...."

"Mua mua, trà sữa socola"

Bỗng nhiên Thạc Trân quay qua nhìn Thái Hanh, khiến người kia giật mình "Này, cậu có muốn uống gì không. Minh Minh mua để tạ tội"

"Ừm, nước lọc được rồi"

"Bạn phải tranh thủ đi, Minh Minh nó keo lắm, hiếm lắm mới được nó bao thầu" Thạc Trân môi chu chu giảng giải cho cái người không biết tranh thủ này.

"Thì tôi chọn nước lọc rồi đó"

"...."

Ngốc













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com