Chương 8
Mọi người đều bất ngờ đôi mắt mở to nhìn con người đang phát hoả đằng sau Taehyung. Anh cả của họ, Kim SeokJin đã trở về rồi, duy nhất chỉ một người nhìn anh bằng ánh mắt hơi hoảng hốt như vừa làm điều gì sai trái rồi lại ánh lên một tia đau xót. Cảm xúc lẫn lộn làm cậu chỉ biết nhìn trân trân nhìn anh, người cậu ngày đêm mong nhớ đang đứng ngay trước mặt cậu, anh về rồi...
Chưa kịp lên tiếng thì mọi người lại nghe thấy anh quát:
"Kim Taehyung!!! Em là đang muốn tìm người mới, chỉ có 5 tháng mà em đã không đợi được nóng lòng muốn tìm người khác rồi hay sao? Được, tôi thành toàn cho em"
Nói xong anh giận dữ bỏ vào phòng để lại những ánh nhìn ngơ ngác nhìn theo.
"Taehyung cậu còn ngơ ra đó làm gì vào trong với Jin hyung đi"
Jimin lên tiếng làm thức tỉnh mọi người đặc biệt là Taehyung, cậu nhanh chóng bước vào phòng cùng anh, cậu không thể để mất anh lần nữa được.
Mở cửa phòng bước vào cậu đã thấy một thân hình đang dọn dẹp quần áo vào vali, mặt mũi tèm nhem nước mắt. Cậu hoảng hốt bước tới kéo anh ghì chặt vào trong lòng, ngồi xuống giường để anh ngồi trên đùi mình hai chân vòng ra sau. Đưa tay lên lau nước mắt cho anh cậu vội nói:
"Anh...bình tĩnh nghe em nói này, mọi chuyện không như anh nhìn thấy đâu"
"Lại còn không như anh nhìn thấy đâu, anh đang lừa con nít lên 3 đấy à, chính mắt tôi thấy cố ấy chuẩn bị dựa vào vai em mà em còn không có một biêtr cảm tránh né nào cả...vậy mà em vẫn còn bảo...ưm...ư..."
Để ngăn anh bình tĩnh lại cậu mạnh bạo ghì cổ anh xuống, hôn lên bờ môi dâu tây của anh mà cậu ngày nhớ đêm mong, đưa chiếc lưỡi vào khám phá tư vị mật ngọt mà 5 tháng qua không được nếm. Anh bị cậu hôn đến đầu óc mộng mị, tay chân mềm nhũn, vụng về mà đáp trả lại cậu.
Anh nhớ...nhớ lắm cái cảm giác này, được cậu ôm vào lòng, được cậu trao những nụ hôn sâu....dần dần hết dưỡng khí anh mới vỗ nhẹ vai cậu, dứt khỏi nụ hôn anh thở gấp mặt hơi ửng đỏ tay bám vào cổ cậu tìm điểm tựa.
"Hyung..."
Anh nhìn cậu không đáp, thấy vậy cậu nói tiếp:
"Cô ấy là staff mới, hoà đồng, thân thiện do vừa kết thúc lịch trình dày đặc nên hôm nay mọi người mới tụ tập ăn uống 1 bữa. Em không phải không cản cô ấy dựa vào em mà chưa kịp đẩy thì anh đã giúp em trước rồi. Hyung!!! Anh phải tin em, 5 năm qua không ngày nào là em không nhớ tới anh cả"
Cậu cầm tay anh đặt lên tim mình.
"Ở đây, không thể chứa thêm bất kì ai ngoài anh cả. Em đã rất đau khỏ, rằn vặt bản thân. Có phải vì em không đủ để anh tin tưởng dựa vào, có phải em không cho anh cảm giác an toàn nên anh mới rời đi không?"
Hốc mắt cậu dần dần xuất hiện những tơ máu đỏ theo từng lời nói của mình.
"Anh rời đi, đúng gần ngày mình họp báo công khai. Anh ác lắm, anh có biết em đau như nào, em nổi điên khi khồn thể nào tìm được một ít tin tức nào của anh cả. Thời gian anh không ở đây anh có biết bao đêm em phải ôm gối của anh thì mới có thể ngủ được, có những hôm thức trắng vì nhớ anh. Em từng nghĩ không cần phải làm idol toàn cầu cái gì nữa, tìm được anh nhất định em sẽ nhốt anh lại, không cho anh ra khỏi phòng, không cho anh tự do, chỉ để anh bên em, là của một mình em thôi.."
"Em..."
"Vậy mà anh đi không nói một lời, về cũng không đánh động một tiếng, đã vậy còn quát em, còn định dọn hết đồ rời đi. Anh không nghĩ đến cảm nhận của em chút nào sao? Anh không nghĩ tới cảm xúc của em hay là mọi người sao? Mọi người anh cũng rất lo lắng cho anh, ngày đêm tìm kiếm thông tin của anh...rồi tất cả đều vô vọng...sao anh lại bỏ đi chứ"
"Anh....sợ....s...ợ..."
"Anh sợ gì chứ? Không phải em hứa sẽ luôn bảo vệ anh, luôn bên anh hay sao? Là anh không tin tưởng em, em không đáng để anh tin tưởng như vậy sao?"
Anh lặng im nghe cậu chất vấn, không phải anh không tin tưởng cậu, anh là sợ sau chuyện này liệu lâu dần tình cảm cậu trao cho anh có thể sẽ nhạt dần đi hay không...
Thấy anh không trả lời chỉ mím môi cúi mặt xuống cậu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đẫm nước của anh lên, gạt đi nhưng giọt nước mắt trên má, ánh mắt ôn nhu nhìn anh gọi:
"Bé!!!"
Ảnh ngẩn người nhìn cậu, rất lâu rồi...đã rất lâu rồi anh không được nghe cậu gọi mình như vậy. Như tức nước vỡ bờ anh khóc to hơn ôm chặt lấy cổ cậu mà khóc. Cậu cũng vuốt tầm lưng anh, để cho anh khóc thoả thích, anh vừa nấc vừa nói:
"Hức...anh tin tưởng em mà...hức...anh sợ...sợ em sau việc này...đ..ả kích lớn như vậy...liệu tình cảm của em dành cho anh có bỉ giảm đi không? Lo lắng lúc em mệt mỏi em...không nói với anh mà lại tìm tới người khác...rồi...nhỡ đâu...em đi mất...anh phải làm sao...huhu...hức..."
"Anh vì vậy nên mới bỏ đi?"
"Đúng...vậy...hức... anh muốn để một khoảng thời gian coi như suy nghĩ, lúc quay về cho dù em bên người khác, chỉ cần em hạnh phúc là được, nhưng...lúc thấy cô gái kia chuẩn bị tựa vào em anh lại....hức...không chịu được...hức...em...em chỉ được là của anh thôi...được không?"
Anh ngước đôi mắt ngập nước của mình nhìn cậu, chiếc mũi ửng hồng vì khóc, nhìn chỉ muốn cắn cho phát. Cậu lắc đầu cười dịu dàng lại lau nước mắt cho anh, thật may anh đi không phải do không tin tưởng cậu, cũng thật bất lực khi Sóc nhỏ của mình lại nghĩ mấy điều đó.
"Ngoan! Bé đừng khóc nữa, em sẽ chỉ luôn yêu mình bé thôi, đừng bỏ em đi nữa nhé"
"Thật...hức...thật chứ? Em hứa đi, hứa chỉ là của một mình bé thôi"
"Em hứa! Dù bao nhiêu kiếp em cũng chỉ là của một mình bé thôi"
Anh nghe cậu nói xong liền thoả mãn đưa tay lau lau nước mắt nhoẻn miệng cười tươi.
"Em hứa rồi đấy, nếu em nuốt lời thì biết tay anh"
"Nhưng em cũng có một điểu kiện"
"Điều kiện?"
"Bây giờ không phải chúng ta công khai rồi sao? Ai cũng biết tới mối quan hệ của chúng ta rồi, em muốn gọi bé là 'bé' chứ không phải gọi hyung như thường ngày nữa. Em là của bé thì bé cũng chính là của một mình em, từ giờ bé không được để ai động chạm quá mức với bé, không được cười với ai ngoài em, không được thân mật với ai cả, đi đâu bé cũng phải nói với em một tiếng, bé không được tránh né những cử chỉ yêu thương của em khi ở ngoài nữa....chắc là sẽ còn nữa em nhất thời chưa nhớ ra hết, khi nào nhớ em sẽ nói lại với bé tiếp"
"Em...em không thế độc chiếm như vậy chứ? Còn mọi trong nhóm"
"Chỉ cần bé chừng mực là được mà, tất nhiên bé cũng có thể áp dụng những điều đó với em"
Anh chỉ đành bất lực gật đầu, anh yêu cậu...chỉ muốn cậu là của mình mà cũng muốn mình là của riêng cậu, muốn là người đặc biệt trong lòng cậu.
"Còn bây giờ bé phải bù đắp lại cho ek những ngày tháng qua...bé em không chắc mai bé đi lại được đâu"
"A...anh mệt lắm...không muốn"
"Không muốn? Đây là trừng phạt em dành cho bé vì dám đột nhiên rời đi hại em đau khổ như vậy"
"A...ưm...ư...Tae..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com