Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Ngày hôm sau thức dậy cậu thấy bên cạnh đã không còn hơi ấm của anh, ngổi dậy trên giường thất thần, tự cười nhạo bản thân mình vì nhớ anh quá mà sinh ra ảo giác tới trân thật như vậy. Mệt mỏi đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân, mở cửa phòng bước ra là 5 con người đang đứng úp mặt vào tường, trên ghê sofa là con người mà cậu nghĩ rằng hôm qua chỉ là ảo giác. Sóc nhỏ của cậu thật sự đã trở về rồi!

Cậu định tới để ôm ôm anh thì anh đã lên tiếng trước:

"Dậy rồi sao? Anh chuẩn bị thảm matxa rồi đi tới đó quỳ xuống!"

"Anh...."

"Mau lên!!!"

Cậu ngơ ngác chưa hiểu gì cũng chỉ dám làm theo lời anh lấy thảm matxa quỳ xuống, trong lòng 5 con người đang úp mặt vào tường kia thầm cầu nguyện cho đôi chân của cậu.

"Em đã biết mình sai ở đâu chưa?"

"Em...em có làm gì đâu?" Cậu khó hiểu hỏi lại anh.

"Lại còn có làm gì đâu? Thế hôm qua là như thế nào? Tôi đi có 5 tháng mà đã muốn có người khác rồi sao? Hay là cảm thấy hối hận rồi? Muốn yêu...."

Nói tới đoạn anh chợt dùng, không nói tiếp nữa, viền mắt đỏ ửng, cậu hông biết qua mình làm gì khiến anh nghĩ như vậy, nhưng cậu biết là giờ phải dỗ chú sóc nhỏ của mình rồi. Cậu hơi nghiêng người một chút đạp nhẹ vào chân NamJoon ra hiệu. Anh em sống chung lâu này, chỉ cần vậy thì ai cũng hiểu ra nên phải làm gì, NamJoon quay lại nói:

"Jin Huyng! Hai người có thể từ từ giải quyết, anh không thể để 5 đứa bọn em chịu phạt cùng Taehyung chứ, bọn em vô tội mà, 15 phút nữa bọn em còn phải đi gặp quản lý nói rõ và bàn về việc anh đã về....nên...."

SeokJin nghe vậy cũng không làm khó mấy đứa nữa, chỉ là sáng ra anh hỏi tội sương sương bọn họ vài chuyện thôi.

"Được rồi, vậy mấy đứa về phòng chuẩn bị rồi đi đi."

Cả 5 nhìn nhau, trao đổi ánh mắt ai cũng hiểu nên phải làm gì, quay về phòng chỉ thay cái áo và cầm túi rồi cả 5 đều đi ra ngoài luôn, không nên ở nhà lúc này, gia đình này uýnh nhau sẽ vị vạ lây thành bia đỡ đạn mất.

"Yahhh! Mọi người em nghĩ là hôm nay chúng ta không thể về phòng được rồi, chúng ta nên đi đâu đây?" JungKook hứng khởi hỏi mọi người.

"Còn đi đâu nữa đi quẩy thôi!" Jimin cũng hồ hởi theo.

"Trước tiên tới công ty một lát rồi quẩy sau" 

Vậy là cả bọn theo lời NamJoon đến ông ty sau đó liền đi quẩy hẹn ăn sập mấy quán ăn mà lâu lắm rồi họ chưa tới.

Về phía Taehyung vẫn quỳ trên thảm nhìn bảo bối của mình nhắm mắt ngồi đối diện không nói gì, cậu đành tìm cớ để đứng lên:

"Jinie..."

"Đừng gọi tôi như vậy! Tôi rõ ràng lớn tuổi hơn cậu đấy"

Lắc đầu cười khổ với sóc nhỏ.

"Anh à! Chân em hôm kia lúc biểu diễn có bị va phải bục ở gần sân khấu, đến bây giờ vẫn còn rất đau, anh bắt em quỳ vậy...có phải muốn em không nên nhảy nữa hay không?"

Anh nghe cậu nói vậy hơi hốt hoảng mở mắt, đúng là anh có nghe nói cậu bị thương ở chân, không biết nặng hay nhẹ mà vì giận quá liền quên mất chuyện này, trong lòng đã lo lắng đến sốt ruột nhưng ngoài mặt anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

"Được rồi, em đứng lên đi."

Cậu biết rằng anh sẽ không nỡ để cậu đau chân mà phải quỳ đâu, câu va chạm nhẹ nên đến bây giờ đã không còn đau chỉ là vết bần chưa tan mà thôi. Đứng dậy cậu liền đi tới ngồi xuống ôm chặt anh vào lòng, anh hơi cựa quậy người muốn thoát ra khỏi cái ôm thì cậu ôm càng chặt hơn nhẹ giọng nói.

"Anh xem, vế bầm này đến bây giờ chưa tan, vẫn còn rất đau nha, vậy mà nãy bị phạt quỳ..."

Anh theo chiều giơ chân của cậu, nhìn thấy một vết bầm lớn thì không khỏi đau lòng đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa vết bầm.

"Đau lắm sao?"

"Rất đau!"

Cậu nói vậy, anh định đứng dậy lấy thuốc bôi cho cậu thì bị ôm cứng ngắt.

"Anh định đi đâu?"

"Anh đi lấy thuốc bôi cho em, không nên để như vậy"

"Không cần! Để em ôm anh như vậy, một lúc sẽ hết đau!"

Cậu nhấc người anh lên, đặt anh ngồi trên đùi mình, hai chân anh vòng ngang thắt lưng cậu, mặt hai người đối diện nhau, khoảng cách rất gần đến cả hai đều nghe được nhịp tim đang đạp của nhau. Hôn lên chóp mũi anh một cái nhẹ giọng nói:

"Bé đừng có nghĩ linh tinh nữa, em không biết qua đã xảy ra chuyện gì để anh bé của em nghĩ là em sẽ bỏ anh, nếu em muốn bỏ anh thì ngay từ đầu anh bỏ đi thì em đã bên người khác rồi, đâu phải đợi lúc anh trở về mới để anh nhìn thấy?"

"Anh đã trải qua những gì để rồi bây giờ bị thiếu niềm tin ở em như vậy? Là vì trước giờ em không đủ tin tưởng? Anh bên em không thấy anh toàn sao?

Anh lắc đầu, ôm chặt cổ cậu vùi đầu vào hõm vai cậu, thời gian 5 tháng không có cậu bên cạnh anh thật sự rất đau khổ, cuối cùng anh cũng được ôm cậu rồi.

"Vậy là vì sao?"

"Vì anh sợ! Anh tự dưng bỏ đi 5 tháng làm em buồn như vậy, sợ em sẽ ghét anh, không yêu anh nữa, rồi qua thấy em và mọi người cười nói vui vẻ với cô gái kia, nên....nên...."

Nói tới đoạn anh không kìm được mà khóc to:

"Nên sợ em không cần anh nữa...hức...em sẽ đi tìm người khác...tốt hơn...không làm em phiền lòng...không khiến em đau khổ....hức...oa oa....ai cho em bỏ anh...hức...anh chưa cho phép mà...sao em lại dám khôgn cần anh nữa chứ....huhu"

Cậu cười khổ vè bảo bối nhà mình, cũng rất vui vì cũng gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng bấy lâu, một tay xoa đầu, một tay vỗ lưng anh, đến khi thấy tiếng khóc nhỏ dần mới hơi đẩy người anh ra, nâng khuôn mặt ướt đẫm nước của anh nhẹ dàng lau đi những giọng nước mắt. Hôm lên khóe mắt anh:

"Ngốc ạ! Em làm sao lại không cần anh nữa, em là sợ anh không cần em nữa thôi! Anh xinh đẹp như vậy, nỡ đâu ra ngoài thằng khác nói bắt mất của em thì sao? Nên bây giờ trở về rồi, đừng biến mất nữa nhé. Em cũng rất sợ khi không thể tìm được anh!"

Anh gật đầu, cậu kéo anh vào một nụ hôn sâu, khi cả hai dần mất dưỡng khí mới buông ra, anh mặt đỏ bừng vì khóc và hạnh phúc nhưng vẫn giở giọng đe dọa cậu:

"Nếu em là dám không cần anh nữa, thì anh sẽ cắt đi cái đó của em, để em khônag làm được với ai nữa luôn, nhớ đấy"

"Cắt rồi thì bé lấy gì dùng đây? Hửm?"

"Không thèm..."

"Thật không?"

"Thật!"

"Vậy thì làm sao nhỉ? Bảo bối, em đoán chắc rằng hôm nay mọi người sẽ không quay về đâu. vì vậy....."

Cậu bế thốc anh lên, vì hơi bất ngờ anh bám chặt vào cổ cậu.

"Này! Em làm cái gì đấy?"

"Em làm cho bé không thể không cần nó..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com