15
Chấp hành nhiệm vụ do cấp trên giao phó là chức trách của một người lính đặc chủng ưu tú.
Trước khi chưa cởi bỏ quân phục, dẫu hiểu rõ con đường phía trước có khi chẳng còn lối về, Điền Chính Quốc vẫn nhất định phải cắn răng bước tiếp.
Nếu mình không đi, đồng đội cùng nằm vùng sẽ phải đi.
Đều là thân thể làm từ máu thịt, đều là những tinh anh trong tinh anh, chẳng có mạng ai quý hơn ai.
Kim Thái Hanh cũng là quân nhân, hơn nữa còn là đội trưởng của Điền Chính Quốc, bảy năm đời lính ròng rã đã khiến hai chữ “trách nhiệm” ăn sâu vào máu thịt.
Với tư cách là bộ đội đặc chủng, Kim Thái Hanh hiểu, và cũng tôn trọng Điền Chính Quốc.
Nhưng với tư cách là người yêu, đồng ý cho cậu đi chấp hành nhiệm vụ nằm vùng lần này, tự tay giao người mình yêu thương nhất cho thần chết, chính là nỗi hối hận lớn lao nhất đời hắn.
Lúc được cứu về, cả người Điền Chính Quốc lạnh toát, làn da trắng bệch không còn màu máu, đã rơi vào trạng thái sốc mất máu, dưới đất lênh láng máu đông và nước tiểu sinh lý mất tự chủ, quanh thân gãy xương đủ chỗ, ngón tay và ngón chân be bét máu thịt, thậm chí lẫn trong vết máu còn thấy rõ những vết chích điện lỗ chỗ.
Do cả vùng xương sườn lẫn xương chậu của Điền Chính Quốc đều bị tổn thương, thế nên Kim Thái Hanh không dám tự tiện di dời cậu, thậm chí chẳng dám ôm lấy đối phương, chỉ sợ xê xích một tí thì xương nhọn sẽ đâm vào nội tạng. Kim Thái Hanh chỉ có thể tận sức dùng cách ấn chặt hòng cầm máu bên ngoài, nhưng cũng không thể ngăn nổi xuất huyết liên tục do gãy xương chậu.
Lúc quân y và những đồng đội còn lại đuổi đến, Kim Thái Hanh đang quỳ rạp trong vũng máu, gần như không còn sức đứng lên. Bản thân hắn cũng bị thương, chỉ là ráng chống không ngã xuống mà thôi. Đội quân y đã làm việc ở Liệp Ưng hơn mười năm, nhìn thấy biết bao cảnh tượng bi thảm, vậy mà lúc đặt Điền Chính Quốc lên cán cứu thương, vành mắt ai nấy cũng đỏ hoe. Đội viên nhỏ tuổi nhất nghẹn ngào khóc ngay tại trận, lúc được đồng đội đỡ dậy còn nhào về phía cán cứu thương, gào lên những tiếng đứt ruột đứt gan: “Anh Điền! Anh Điền anh đừng chết!”
Kim Thái Hanh lên trực thăng với Điền Chính Quốc, quân y lẳng lặng tiến hành cầm máu và truyền dịch khẩn cấp. Nhìn thân thể ngập trong vũng máu trước mắt, môi hắn run bần bật, vành mắt nóng ran cuối cùng cũng rớt một giọt nước mắt, sau đó chẳng kiềm lại được nữa.
Quân y dặn: “Đội trưởng Kim, anh phải chuẩn bị tâm lý, tình trạng của Điền Chính Quốc có thể sẽ…”
Tai Kim Thái Hanh lập tức ù đi, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhịp tim như ngăn cách với mọi âm thanh của thế giới bên ngoài.
Điền Chính Quốc được đưa về bệnh viện quân y gần chiến khu miền Bắc nhất, Lạc Phong cũng đang ở đó, anh ta kéo Kim Thái Hanh từ cửa phòng phẫu thuật vào phòng hồi sức sát trùng, băng bó, suốt cả quá trình hắn như rơi vào trạng thái cuồng loạn, thậm chí chẳng còn hơi sức để phản kháng, chỉ ngồi đó như kẻ mất hồn, giọng nói khản đặc chẳng khác gì nuốt than.
Y tá tiêm một mũi thuốc an thần vào ống truyền dịch, Kim Thái Hanh vịn giá truyền dịch, chật vật quay về trước cửa phòng phẫu thuật, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, gần như không cảm giác được thời gian chảy trôi.
Trong lòng tự hỏi vô số lần: Tại sao người phải chịu đày đọa là Điền Chính Quốc cơ chứ?
Trước khi lên đường, Điền Chính Quốc còn cố ý tút lại kiểu tóc —— Nhờ đặc thù của nhiệm vụ, Điền Chính Quốc không cần để đầu đinh như những đội viên khác.
Kim Thái Hanh nhớ lại dáng vẻ lúc cậu xoay người, đáy mắt sáng ngời, hiên ngang oai vệ.
Cổ họng như bị một bàn tay bóp nghẹn, hơi thở càng lúc càng hỗn loạn, Kim Thái Hanh cúi đầu, thẫn thờ nhìn vết máu trên đồng phục rằn ri, chẳng rõ vết nào của mình, vết nào của Điền Chính Quốc.
Khi cả thế gian tựa như đông đặc lại, bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật, đem đến tin tức không mấy lạc quan —— Điền Chính Quốc bị mất máu nghiêm trọng, dù đã truyền máu khẩn cấp nhưng có thể sẽ kéo theo hàng loạt biến chứng gây ảnh hưởng về sau; ngoại thương vô số, chủ yếu tạo thành bởi vũ khí nhọn, điện giật, roi quất, một phần móng tay và móng chân bị rút mất; toàn thân gãy xương nhiều chỗ, bao gồm xương chậu, xương sườn, hai chân, trong đó vết thương ở xương chậu là trí mạng nhất; xét nghiệm máu có một lượng thuốc kích thích quá liều, đánh giá là bị ép hấp thụ, dự đoán rất có khả năng gây di chứng về sau.
Bàn tay đang cầm giá truyền dịch của Kim Thái Hanh run lẩy bẩy, hơi lạnh trào lên từ gang bàn chân, buốt đến nỗi tê liệt hơn nửa người. Lạc Phong gọi người qua đỡ, hắn nghẹn ngào hỏi: “Tôi có thể vào… thăm cậu ấy không?”
Bác sĩ lắc đầu: “Điền Chính Quốc vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm tính mạng.”
Trong những ngày dài dằng dặc nhất đời, Kim Thái Hanh túc trực bên ngoài phòng ICU, ngoại trừ đi vệ sinh thì gần như không rời khỏi nửa bước. Nhiều lần bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch, đội viên nhỏ khóc lóc gục dưới đất, hắn vẫn không để giọt nước mắt nào rơi.
Hắn biết, Điền Chính Quốc đang liều mạng sống sót.
Người yêu xinh đẹp của hắn còn chẳng nỡ để hắn nhăn mày, làm sao đành đoạn bỏ lại hắn một mình được.
Nửa tháng sau, tình trạng bệnh lý của cậu mới ổn định dần, Kim Thái Hanh mặc trang phục cách ly đứng bên giường. Điền Chính Quốc không thể nào cựa mình, mắt trái còn quấn băng gạc, mắt phải ngập đầy hơi nước, nước mắt chảy dài bên khóe.
Kim Thái Hanh cúi xuống, cố dằn nỗi đau chứa chan trong lòng, nghe cậu dùng giọng yếu xìu vỗ về mình: “Anh Hanh, em chống qua được rồi, anh đừng lo lắng nữa.”
Mấy ngày sau, Điền Chính Quốc và những chiến sĩ trọng thương khác được đưa về chiến khu miền Tây, tiếp tục trị liệu ở bệnh viện tốt nhất Thành Đô. Cha mẹ hai nhà Kim Điền cũng kéo đến, Kim Thái Hanh bình tĩnh mà kiên quyết thông báo cho phụ huynh hai nhà về bí mật đã giấu kín suốt bao năm.
Hắn đứng nghiêm trang, giọng không lớn, thậm chí còn có đôi phần điềm đạm, nhưng sự kiên quyết và hùng hồn trong lời nói lại khiến người khác không tài nào phản bác được.
“Tương lai ngày sau của Điền Chính Quốc, con sẽ bầu bạn đến cùng.”
Nhà họ Điền là bên thỏa hiệp đầu tiên. Con trai đã chịu hết dằn vặt, ba mẹ Điền chỉ mong cậu có thể bình an vui sống cả đời. Mẹ Kim đã nhìn Điền Chính Quốc khôn lớn, trước giờ cũng luôn tôn trọng quyết định của Kim Thái Hanh, dẫu cho tạm thời nghĩ không thông, bà cũng không nói lời khó nghe nào. Chỉ có ba Kim thể hiện thái độ cương quyết, nhưng Kim Đông Ngâm vỗ lưng ông khuyên giải: “Ba à, con trai ba giờ chẳng còn là thằng oắt để chỏm năm xưa nữa, ba cứ theo ý nó đi. Nói đi cũng phải nói lại, nhìn cái tướng của nó bây giờ, ba muốn quản cũng không quản nổi đâu.”
Điền Chính Quốc nằm ở bệnh viện Thành Đô hơn ba tháng, bệnh trạng dần dần chuyển biến tốt, nhưng cho dù cuối cùng có hồi phục hoàn toàn, cũng không thể quay về làm bộ đội đặc chủng nữa.
Lúc đó vừa đến mùa xuất ngũ cuối năm, Kim Thái Hanh gửi cho Lạc Phong hai lá đơn xin chuyển nghề.
Lạc Phong im lặng thật lâu rồi thở dài một hơi, nhận lấy hai lá đơn.
Trong đại đội Liệp Ưng không phải ai ai cũng biết quan hệ ấy, hay tin Kim Thái Hanh sắp giải ngũ, rất nhiều đội viên cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa tiếc nuối, thậm chí khó mà hiểu nổi.
Mấy tháng trước Liệu Ưng mất đi đội trưởng cũ, thiệt hại một nhóm đội viên, Kim Thái Hanh là đội phó của Trung đội Tinh Anh 1, rất được Tổng bộ tác chiến đặc chủng coi trọng, tiền đồ xán lạn, xét tình hay lý cũng không nên rời đi vào thời điểm then chốt như thế này.
Nhưng Lạc Phong lại hiểu, ngày tháo quân hàm vẫn ôm chặt hắn, giọng hiếm khi nghẹn ngào: “Sau này Điền Chính Quốc khỏe lại, cậu nhớ dẫn cậu ấy về thăm anh em, cánh cổng Liệp Ưng vĩnh viễn mở rộng với các cậu.”
Điền Chính Quốc không thể tham gia nghi thức xuất ngũ, lúc rời khỏi Thành Đô, đội viên Trung đội 1 đều tề tựu đông đủ, học trò nhỏ của cậu còn dắt theo cả Ngọc Bảo. Điền Chính Quốc ngồi xe lăn, gắng sức kìm nước mắt, lúc xoay người vẫy tay từ biệt còn nghe Ngọc Bảo mới 2 tuổi rên một tiếng não lòng.
Năm đó 18 tuổi, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc mặc quân phục lục quân quê mùa cục mịch, trước ngực cài một đóa hoa đỏ thẫm buồn cười, chen chúc trên xe chở vũ khí với một đám nhóc nhập ngũ cùng lứa, lòng đầy nhiệt huyết, tràn trề hy vọng, chòng chành xóc nảy suốt một ngày đêm mới đến được chiến khu miền Tây cách xa quê nhà.
25 tuổi, lúc Điền Chính thức được bế lên khoang hạng nhất máy bay dân dụng, sắp trở về thành phố nơi mình sinh ra và lớn lên, toàn thân đã hằn đầy thương tích, không thể nào tự chăm lo cho bản thân, còn có khả năng vĩnh viễn không hồi phục được như ban đầu.
May sao người năm đó cùng đeo hoa hồng cười ngây ngô với hắn, hôm nay vẫn còn bên cạnh hắn, nắm chặt tay hắn.
18 tuổi, 25 tuổi, và cả những tháng năm dài đằng đẵng sau này, nơi Điền Chính Quốc ngoảnh đầu, mãi có vòng tay của Kim Thái Hanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com