chap 48
---
Sau khi tỉnh dậy từ cơn hôn mê, Taehyung yếu dần, nhưng mỗi lần tỉnh lại, ánh mắt anh vẫn luôn tìm kiếm Jungkook. Hai người dành những ngày cuối cùng bên nhau, không nói nhiều, chỉ im lặng cùng nhau vượt qua những phút giây ngắn ngủi.
Mỗi tối, Jungkook ngồi bên cạnh Taehyung, cậu chăm sóc từng chút một, từ việc ăn uống đến việc đắp chăn cho anh. Nhưng dù cố gắng đến đâu, Jungkook vẫn không thể chống lại sự thật rằng thời gian của họ sắp cạn kiệt.
Một đêm, Taehyung nắm tay Jungkook, giọng anh thều thào: "Anh mệt lắm, Kookie... Mỗi ngày trôi qua anh thấy mình yếu hơn. Em không cần phải gồng gánh hết đâu..."
Jungkook lắc đầu, giọt nước mắt lặng lẽ rơi. "Em không bao giờ bỏ anh đâu, Taehyung. Dù có thế nào, em sẽ ở bên cạnh anh."
Taehyung mỉm cười yếu ớt, mắt anh lấp lánh chút ánh sáng còn sót lại. "Anh chỉ muốn nhìn thấy em cười thêm lần nữa... Em xứng đáng được hạnh phúc, Kookie."
Jungkook không đáp lại, chỉ ôm chặt lấy Taehyung. Trong lòng cậu, nỗi sợ mất anh càng lớn.
---
Những ngày sau đó, tình trạng của Taehyung tiếp tục xấu đi rõ rệt. Mỗi lần tỉnh dậy, anh chỉ còn đủ sức nói vài câu yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo Jungkook, như thể đang cố níu kéo chút hơi ấm từ cậu. Jungkook không để bất kỳ ai đến gần anh, tự mình chăm sóc từng chút một. Những đêm dài cậu không chợp mắt, chỉ ngồi bên cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đã hốc hác của Taehyung.
Taehyung mệt mỏi, cơn đau trong ngực anh dường như không còn kiểm soát được. Những cơn ho kéo dài khiến anh nhiều lần bật dậy trong đêm, cơ thể run rẩy. Jungkook phải ôm chặt anh vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng anh để giúp anh bình tĩnh. Nhưng trái tim cậu tan nát mỗi khi chứng kiến Taehyung yếu dần như thế.
Một buổi sáng, khi mặt trời vừa ló rạng, Taehyung mở mắt, đôi tay yếu ớt nắm lấy tay Jungkook. "Kookie... đến lúc rồi."
Jungkook giật mình, cảm giác như ngực mình quặn đau. "Không, đừng nói thế, Taehyung... Anh sẽ vượt qua mà." Cậu nắm chặt tay anh hơn, như muốn giữ lấy sự sống mong manh ấy.
Taehyung khẽ lắc đầu, ánh mắt anh dịu dàng nhưng đầy sự đau đớn. "Anh không muốn em phải chịu khổ thêm nữa. Anh biết thời gian của anh sắp hết rồi. Nhưng anh chỉ mong... anh có thể đi mà không để lại quá nhiều vết thương trong lòng em."
Jungkook cảm thấy như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình. Cậu nghẹn ngào không nói nên lời, đôi mắt mờ đi vì nước mắt. "Em không cần gì cả, chỉ cần anh bên em thôi... Em không cần gì khác."
Taehyung yếu ớt mỉm cười, những lời cuối cùng của anh chỉ là một hơi thở khẽ: "Anh yêu em..."
Jungkook gục ngã trên giường, ôm lấy cơ thể lạnh dần của Taehyung. "Anh đừng bỏ em mà... Taehyung... anh đừng bỏ em..." Tiếng khóc của Jungkook vang vọng trong căn phòng trống rỗng, không có ai trả lời cậu nữa.
---
Những ngày sau khi Taehyung ra đi, Jungkook không chỉ đau lòng về việc mất đi người mình yêu mà còn phải đối mặt với nỗi mất mát lớn hơn. Đứa con của họ - sinh linh mà Jungkook từng ôm ấp trong lòng và dành mọi hy vọng cho tương lai - cũng không còn nữa.
Một buổi sáng sớm, sau khi thức dậy, Jungkook cảm thấy cơ thể mình khác lạ. Cơn đau âm ỉ trong bụng khiến cậu lo lắng. Cậu ngồi xuống giường, thở dốc, tay ôm lấy bụng mình, cảm giác như có điều gì đó không ổn. Nhưng Jungkook cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ rằng mọi thứ vẫn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một chút.
Nhưng cơn đau không dừng lại. Ngày qua ngày, nó chỉ càng trở nên nặng nề hơn. Một buổi tối, khi Jungkook không chịu nổi nữa, cậu phải gọi cấp cứu. Cậu được đưa đến bệnh viện trong tình trạng khẩn cấp, nhưng khi tỉnh dậy, cậu chỉ thấy một khoảng trống lạnh lẽo trong lòng.
Bác sĩ bước vào phòng, nhìn Jungkook với ánh mắt đầy thương cảm. "Tôi rất tiếc, Jungkook-ssi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng... đứa bé không thể giữ được."
Jungkook sững sờ, cảm giác như tất cả mọi thứ xung quanh đang dần tan biến. Đứa con của cậu và Taehyung - niềm hy vọng duy nhất còn lại - cũng đã rời bỏ cậu. Cậu nằm đó, không khóc, chỉ cảm thấy một khoảng trống vô hình lan tỏa trong lồng ngực, như thể tất cả những gì còn sót lại của Taehyung đã vụt mất.
Cậu không thể nói nên lời, chỉ lặng lẽ đưa tay lên bụng, cảm nhận khoảng trống trống rỗng dưới tay mình. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cậu không thể ngăn lại. "Xin lỗi, con yêu... ba không thể giữ con lại được," cậu thì thầm, giọng run rẩy.
Những ngày sau đó, Jungkook rơi vào sự cô độc không thể thoát ra. Cậu không còn sức lực để bước tiếp, không còn lý do để cố gắng. Mọi thứ trong cuộc sống cậu dường như đã mất đi ý nghĩa khi Taehyung và đứa con cùng rời bỏ cậu.
Một buổi tối, Jungkook lại đứng trước mộ của Taehyung, tay khẽ đặt lên bia mộ. "Anh à... con của chúng ta cũng đã đi rồi. Em xin lỗi... em đã không thể bảo vệ nó. Em đã thất bại..."
Gió thổi lạnh buốt, mang theo những âm thanh mơ hồ, như tiếng thì thầm từ nơi xa xăm. Jungkook cảm nhận rõ nỗi trống trải trong tim, nhưng cậu biết rằng cậu phải tiếp tục sống, dù cho đó là cuộc sống đầy cô độc.
---
Cơn mưa rả rích, nỗi đau không bao giờ nguôi ngoai. Jungkook bước đi trong đêm tối, tay ôm chặt lấy ngực, nơi trái tim cậu vẫn còn thổn thức vì Taehyung và đứa con chưa kịp chào đời.
Dưới ánh đèn mờ ảo của con phố vắng, Jungkook nhận ra một sự thật cay đắng: dù có cố gắng thế nào, cậu không thể níu giữ những người mình yêu thương. Họ đã mãi mãi ra đi, để lại cậu một mình với nỗi đau không thể nào xóa nhòa.
---
Vài tuần sau, Jungkook vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng Taehyung đã ra đi mãi mãi. Mỗi lần cậu bước vào phòng ngủ, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như trước. Chiếc áo của Taehyung vẫn treo ở đó, gối nằm vẫn mang hơi ấm của anh, nhưng người đã không còn. Mỗi đêm, Jungkook vẫn ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm, nơi mà cậu và Taehyung từng mơ về một tương lai bên nhau. Giờ đây, chỉ còn lại bóng tối.
Một lần nữa, cậu lại đứng trước mộ Taehyung. Những bông hoa cúc trắng phủ đầy quanh bia mộ, gió thổi khẽ qua như mang theo tiếng thở dài từ xa xăm.
"Anh biết không, em đã từng nghĩ chúng ta sẽ đi cùng nhau đến cuối đời. Nhưng có lẽ... số phận đã định sẵn cho chúng ta phải chia xa." Giọng Jungkook nhẹ nhàng, nhưng trái tim cậu như vỡ vụn từng mảnh. "Nhưng dù anh có rời xa em, em vẫn luôn yêu anh, Taehyung à."
---
Tối hôm đó, Jungkook lặng lẽ bước ra khỏi nhà, trời đổ cơn mưa nhẹ. Cậu bước đi vô định trên con đường vắng, nhớ về những ngày tháng đã qua. Bỗng nhiên, một chiếc xe lao tới trong cơn mưa, ánh đèn pha chiếu rọi lên khuôn mặt ướt đẫm của Jungkook.
Tiếng phanh kít vang lên, nhưng quá muộn. Cơ thể Jungkook bị hất văng lên không trung, rồi rơi xuống mặt đất lạnh giá. Cơn đau xé toạc toàn thân, nhưng trong giây phút cuối cùng, hình ảnh của Taehyung lại hiện lên trong tâm trí cậu.
"Mình sắp được gặp lại chồng lớn và bé con rồi" Jungkook khẽ thì thầm, khóe môi cậu nở một nụ cười mệt mỏi.
Cơn mưa không ngừng rơi, bao trùm lên mọi thứ một màu xám ảm đạm. Bên dưới bầu trời mù mịt, trái tim của Jungkook cũng đã ngừng đập.
---
End....
Mng yên tâm Là còn 1 kết He nữa nhé💗💋
Mng chửi au dữ lắm nè....💔💔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com