33. Tạm biệt (1/2)
...
Chuyện gì sẽ xảy ra vào lúc 8 giờ tối nay? Kim Taehyung biết câu trả lời rồi cũng xuất hiện sớm thôi, vì hiện tại đã là 5 giờ chiều ngày 28 tháng 8.
Hắn ở nhà ông bà của Jungkook suốt ngày nay, từ hơn 8 giờ sáng đã có mặt tại đây. Như thường lệ, sau khi Taehyung cùng gia đình họ dùng bữa, hắn chơi cờ tướng với ông ngoại của Jungkook và liên tục thua năm hay sáu ván gì đó chỉ trong vòng một tiếng rưỡi đồng hồ.
Trong khi ấy, Jeon Jungkook ngồi bên cạnh đang dán mắt vào ti-vi, chăm chú lắng nghe người biên tập viên đọc rành mạch thông tin về một trận động đất đã từng xảy ra tại Daegu vào đúng ngày hôm nay của 70 năm trước, cơn địa chấn làm sập đổ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới một số công trình dân dụng và phải mất kha khá thời gian để hồi phục nguyên trạng. Nó được xem là một sự kiện thiên nhiên hầu như chưa từng có trong suốt hơn nhiều thập kỷ trở lại đây.
Taehyung nhíu mày, hắn không chắc cậu có thật sự lắng nghe không hay chỉ giả vờ như mình đang bận rộn. Bỗng lồng ngực Taehyung đánh thót một tiếng, hắn mơ hồ dấy lên suy nghĩ rằng liệu trận động đất năm xưa có liên quan gì tới lời dặn dò trong bức thư của ông cố không.
"Nhìn cháu cứ như người trên mây ấy?" Ông ngoại Jungkook tặc lưỡi. "Bộ có chuyện gì khiến cháu bận tâm à?"
Hắn nhún vai. "Cháu chỉ đang nghĩ vài thứ linh tinh thôi ạ." Kim Taehyung quyết định lơ đi ý tưởng vừa rồi, có thể là trùng hợp thôi, hoặc hắn đang cố tự thuyết phục bản thân và để cho cái cảm giác bất an nhanh chóng trôi qua thay vì cứ tập trung vào nó rồi giày vò tâm tư của chính mình mà chẳng bởi điều gì.
Ngay lúc này đây, Taehyung không biết phải làm gì hơn ngoài chờ đợi buổi đêm hôm nay nhanh chóng qua đi. Hắn không có cách nào ngăn cản Jungkook, mọi suy nghĩ trong đầu chỉ dừng lại ở cấp độ giả thuyết, nó không đủ sức thuyết phục khiến cậu thay đổi quyết định của mình.
"Ông đoán là hôm nay không thích hợp để chơi cờ rồi, cứ thắng mãi cũng chán." Ông bật cười lớn.
Jeon Jungkook ngồi bên cạnh đột nhiên hướng mắt về phía hắn, chờ đợi chút phản ứng gì đó từ người nhỏ tuổi hơn.
"Có lẽ là vậy thật." Hắn cười khẽ. "Ông vào trong nhà nghỉ ngơi đi, để cháu dọn dẹp chỗ này cho."
Sau khi ông rời đi, Taehyung tập trung sắp xếp gọn lại các quân cờ vào hộp đựng và cẩn thận đặt nó tại một góc trên kệ sách trong nhà.
"Này, em ổn chứ?" Jungkook vẫn chăm chú nhìn hắn, ánh mắt mang theo chút lo lắng.
"Thành thật thì... không." Taehyung nhếch môi. "Em đang bồn chồn đến phát điên đây."
Tất nhiên Jungkook biết lý do vì sao hắn lại cảm thấy như vậy, ngày hôm nay thật sự là một ngày quan trọng của cậu, đồng thời cũng là nguyên nhân dẫn đến cuộc nói chuyện vô cùng nghiêm túc lần trước của hai đứa.
"Đâu có gì đâu." Jeon Jungkook cười nhẹ. "Anh chỉ muốn xác nhận vài thứ thôi."
"Vài thứ đó mới là chuyện đáng nói đấy ạ." Kim Taehyung nhướng mày, hắn không thích cái cách cậu cứ liên tục lờ đi hoặc giả vờ như hôm nay chẳng có gì đặc biệt. "Em quyết định rồi, em sẽ đi cùng anh tới chỗ ấy."
Jungkook ngạc nhiên nhìn hắn, gương mặt hiện lên chút lúng túng.
"Không cần đâu... Anh có thể..."
"Em đã quyết rồi." Taehyung cắt ngang lời cậu. "Cứ làm vậy đi."
Phần lớn thời gian trong ngày hai đứa đều dùng cho việc trông nom cửa hàng đồ cổ vắng khách. Bọn họ tán gẫu những chuyện mà đôi lúc nó còn chẳng có chủ đề nhất định, hoặc ăn vặt trong khi cùng nhau chơi vài ván game.
---
Vừa đúng 7 giờ 15 phút tối, sau khi phụ giúp bà ngoại dọn dẹp mớ chén đĩa vừa mới được trưng dụng cho bữa ăn, Jeon Jungkook lấy cớ muốn đi dạo loanh quanh để xin phép ông bà được ra ngoài một chút.
Ra đến cổng, cậu đã lập tức trông thấy Taehyung đứng đợi, lưng hắn dựa vào vách tường bên ngoài, ánh mắt đăm chiêu nhìn đâu đó xa xăm. Jungkook khẽ hắng giọng, thông báo sự có mặt của mình cho người nọ biết.
"Em đến đây lúc nào vậy? Sao không vào nhà?"
"Ăn tối xong là em chạy một mạch tới đây luôn đó, em chỉ vừa đợi hơn 5 phút thôi."
Jungkook gật gù, cậu chẳng biết phải nói gì tiếp theo trong bầu không khí có phần ngượng ngùng này. Cậu lơ đãng phóng tầm mắt ra xa một chút, giả vờ như đang chìm đắm ở một thế giới riêng nào đó.
"Bọn mình đi đạo một lát chứ nhỉ?" Kim Taehyung gợi ý.
Hai đứa cùng thả bộ trên con đường hướng đến ngôi biệt thự cổ, suốt hành trình, cả hai chẳng nói với nhau thêm câu nào. Tình trạng bối rối này kéo dài tới khi Jungkook không thể ngăn được cơn hắt xì bởi cái se lạnh của tiết trời đang dần chuyển giao từ hạ sang thu.
"Anh có sao không?" Taehyung quay mặt sang nhìn cậu. "Anh bị cảm lạnh hả?"
"À không, anh không sao." Jungkook cười nhẹ.
"Nếu cảm thấy không ổn thì phải đi uống thuốc cảm vào ngay đấy." Hắn nhún vai, ánh mắt lại quay về phía con đường lớn đằng trước. "Anh có biết con dốc hướng từ nhà ông nội em đổ lên không? Anh có bao giờ đi sâu đến đó chưa?"
Jungkook lắc đầu. "Sao vậy? Bộ chỗ đó có gì hả?"
"Em nghe anh Jimin nói, có một khoảng đất trống bên cạnh khu vườn, một nơi rất thích hợp để đi dạo và ngắm sao."
"Ô, thế mà anh chẳng bao giờ nghe tới chỗ đó luôn ấy." Cậu nói trong lúc giơ tay chỉnh lại phần tóc mái lòa xòa trước trán. "Sao anh lại có thể bỏ qua một nơi tuyệt vời như vậy chứ."
"Cũng chưa quá muộn mà." Taehyung nhếch môi. "Bọn mình có thể tới đó vào ngày mai, nếu anh có tâm trạng. Ừm... anh hiểu ý em chứ?"
Jungkook bật cười khúc khích. "Gì chứ? Anh không hiểu đâu."
"Đồ ngốc."
Quãng đường bỗng chốc trở nên ngắn hơn sau cuộc nói chuyện phiếm, hoặc ít nhất là Taehyung cảm thấy như thế. Cơn bồn chồn lại bắt đầu trào dâng trong dạ dày, hắn thừa nhận rằng mình vẫn chưa thể nào vượt qua được nỗi ám ảnh tâm lý đè nặng kể từ lần bày tỏ thẳng thắn cùng Jungkook vào ngày hôm trước, Taehyung khó chịu và vô cùng bất an, đặc biệt là khi chính thức đối mặt với tòa biệt thự ấy.
Trông nó vẫn cũ kĩ và ảm đạm như cái lần đầu tiên hắn nhìn thấy, Taehyung thề rằng có vẻ như Jungkook đã cố tình trang hoàng nó lại một chút trong bức vẽ của cậu, khiến nó nên thơ và đẹp đẽ hơn bất chấp sự thật nó chỉ là một tòa nhà bỏ hoang từ bao đời nay. Tầm mắt Taehyung dịch qua hồ nước bên cạnh biệt thự cùng một cây anh đào cổ thụ sừng sững.
Taehyung liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, đã là 7 giờ 50 phút tối rồi. Hắn lại lo lắng hướng ánh mắt sang người bên cạnh, chờ đợi một chút phản ứng gì đó từ cậu.
Đáp lại là nụ cười nhỏ trên môi Jungkook, cậu chớp mắt nhìn Taehyung. "Sao vậy?"
"Ờ thì..." Kim Taehyung đảo mắt. "Em hơi hồi hộp một chút."
Jungkook gật đầu, chính bản thân cậu cũng đang vô cùng lo lắng. Cậu bối rối cho tay vào túi áo khoác, khẽ nắm lấy chiếc huy hiệu cậu mang theo bên mình.
"Không biết là điều gì sẽ xảy ra." Jeon Jungkook nói bâng quơ, cố gắng tự trấn an bản thân.
Lúc này đây, cậu đang đứng giữa ranh giới của một chút nỗi sợ hãi xen lẫn tò mò và phấn khởi. Cũng chẳng rõ phải miêu tả những dòng cảm xúc chồng chéo bên trong mình như thế nào nữa. Jungkook hiếu kỳ muốn biết người bạn ấy của mình vì sao lại đưa ra những yêu cầu này. Một mặt, cậu lo lắng bởi lỡ có một thứ gì đấy xảy ra, một phép màu kỳ diệu đưa cậu rời khỏi dòng thời gian hiện tại chẳng hạn? Nếu đúng là thế, cậu còn cơ hội trở về hay không?
Jungkook thật sự chẳng thể nghĩ thêm được gì nữa, cậu chỉ biết hồi hộp chờ đợi, tự nỗ lực giúp bản thân bình tĩnh hơn vào mỗi một khắc trôi qua.
"Em sẽ đứng ở bên kia đường chờ anh." Taehyung nhìn người nọ một lần nữa trước khi miễn cưỡng quay lưng rời đi.
Jungkook cắn môi dõi theo bóng lưng ấy cho tới khi hắn dừng lại ở vệ cỏ ven đường đối diện và hướng mắt nhìn sang cậu, khuôn mặt Taehyung bị màn đêm che khuất khiến cậu chẳng thể thấy rõ biểu cảm của hắn lúc này ra sao.
Jungkook liếc mắt về chiếc đồng hồ đeo tay thêm một lần cuối, còn một phút nữa là đúng 8 giờ tối, cậu hít một hơi thật sâu trước lúc cẩn trọng tiến từng về phía hồ nước lớn, Jungkook chỉ dừng lại khi nhận thức được bản thân đã đứng gọn bên dưới tán cây anh đào già cỗi với những cành lá vươn dài và hơi rũ xuống mặt nước.
Cậu cố căng mắt nhìn xuyên qua màn đêm để tìm kiếm sự xuất hiện của một thứ vô hình nào đó mà thậm chí bản thân cậu cũng chẳng rõ mình làm thế vì lý do gì hoặc đang chờ đợi điều gì. Không có bất kỳ manh mối hay một ý tưởng chắc chắn nào cả. Cảm giác duy nhất Jeon Jungkook mang theo bên mình lúc này là hồi hộp, bồn chồn và thiếu kiên nhẫn.
Khung cảnh xung quanh vẫn lặng im như tờ, thi thoảng, vài cơn gió thổi ngang qua khiến cho cành lá của cây hoa anh đào bên cạnh đu đưa một chút kèm theo âm thanh xào xạc vui tai. Jungkook rụt vai vào chiếc áo khoác nỉ có mũ trùm đầu cậu đang mặc, cậu nghĩ là mình mơ hồ cảm nhận được một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Cái cảm giác kỳ lạ ấy khiến Jungkook xao nhãng, hoặc do cậu tưởng tượng ra, hoặc nó đúng thật là thế. Cậu nghĩ mình vừa trông thấy cảnh quang phía xa rung chuyển nhè nhẹ dù mặt đất dưới chân vẫn bình lặng như trạng thái vốn dĩ của nó. Trong vài giây tiếp theo, một tia sáng lóe lên trong túi áo khoác cậu, nó chiếu thẳng vào một bên mặt khiến cậu hơi lóa mắt và phải chú ý đến nó.
Jungkook vội vàng nhìn xuống túi áo khoác mình, luồng sáng trở nên mạnh mẽ hơn, đồ vật nhỏ cậu đang nắm trong tay đột nhiên tỏa hơi nóng. Jungkook nhanh chóng lôi nó ra, khi những ngón tay hé mở, chiếc huy hiệu ấy tỏa sáng như một ngọn đèn dây tóc, đồng thời thứ ánh sáng ấy bắt đầu dịu lại đôi chút, không quá gay gắt cũng chẳng đến nỗi chập chờn, vừa đủ để vầng hào quang soi rọi xung quanh nó.
Jeon Jungkook ngạc nhiên dán chặt mắt vào thứ đang cầm trên tay, cho đến khi sự tập trung bị cắt ngang bởi hình ảnh những cành cây anh đào rung chuyển mạnh, các phiến lá va vào nhau trước khi lả tả rơi xuống hồ nước bên dưới. Mặt hồ cũng như hòa vào cơn sóng ngầm, những xung động liên tục xuất hiện như báo hiệu có một thứ gì đó đang tiến đến rất gần.
Giờ thì Jungkook có thể khẳng định một điều, cảnh vật rung chuyển từ đằng xa mà vừa nãy cậu nhìn thấy là thật, không phải ảo giác cũng chẳng thể nào là một sự nhiễu loạn giác quan. Nhưng kỳ lạ ở chỗ mặt đất dưới chân vẫn vô cùng phẳng lặng và bình yên như thể nó hoàn toàn tách biệt khỏi bối cảnh xung quanh, như thể có một vòng bảo vệ vây lấy cậu, giúp cậu tránh khỏi những cơn hỗn loạn từ môi trường bên ngoài.
Jungkook xoay người một vòng, liên tục đảo mắt nhìn chung quanh trong sự bối rối và ngỡ ngàng tột độ. Cậu biết có một thứ gì đó vừa mới xảy ra, nó kỳ lạ nhưng lại mơ hồ không thể lý giải được. Đầu tiên, cậu cố tìm kiếm hình bóng của Taehyung đứng bên kia đường, nhưng điều khiến Jungkook càng hoang mang hơn đó là cậu chẳng còn nhìn thấy hắn ở đấy nữa, Taehyung giống như đã biến mất hoàn toàn khỏi nơi này vậy, không một chút dấu vết.
Nhưng trước khi Jungkook quyết định mình phải làm gì tiếp theo thì một đợt rung chấn tác động lên môi trường bên ngoài "bức màn bảo vệ vô hình" lôi kéo sự chú ý từ cậu. Cậu nhận thức được dường như đang có một cơn động đất rất lớn xảy ra, và tất nhiên là nó chẳng ảnh hưởng gì đến cậu, đó vẫn là một thắc mắc lớn với Jungkook ngay trong thời điểm này.
Cậu nhìn thấy mặt đất rung chuyển mạnh, đất đá bị thốc lên không trung và những tán cây nghiêng ngả dữ dội. Jungkook có thể xác định được mức độ kinh khủng của trận địa chấn ngoài kia bằng cách tập trung vào các gợn sóng điên cuồng xuất hiện trên mặt hồ đã từng rất êm ả vào vài phút trước. Nỗi lo lắng và sợ hãi nuốt chửng lấy cậu, Jungkook cố đảo mắt một lần nữa để tìm kiếm một thứ gì đó, một thứ có thể xoa dịu tâm trạng hoài nghi của cậu lúc này, một thứ khiến cậu khẳng định rằng mình vẫn đang được đặt đúng vào dòng thời gian và thế giới nơi mình tồn tại.
Một khoảnh khắc, chất giọng đều đều của người phát thanh viên trên bản tin buổi sáng nay xuất hiện trong đầu cậu như đã được lập trình sẵn. Họ nói về một trận động đất đã xảy ra tại Daegu vào đúng ngày này 70 năm trước về trước, tức là độ năm 1950. Đó là cơn địa chấn lớn gây ảnh hưởng tới những công trình xây dựng và chính quyền phải mất một thời gian để khôi phục lại.
Câu hỏi đặt ra cho tình huống hiện tại là liệu khung cảnh mà Jungkook vừa nhìn thấy, có liên quan gì đến trận động đất xảy ra vào năm xưa mà bản tin đã đề cập hay không?
"Chết tiệt!" Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm của nam giới lọt vào tai Jungkook và kéo lấy sự tập trung từ cậu. "Là động đất!" Người đó thốt lên.
Jungkook vội vàng quay người lại và dán mắt vào hình bóng của người đàn ông ấy đang cách nơi cậu đứng tầm hơn năm sải chân dài. Hắn ta mặc một chiếc áo măng-tô màu xám bên ngoài âu phục đen từ đầu đến chân, mái tóc chải gọn gàng. Hắn ta đứng cách cậu một khoảng đủ xa để cậu có thể nhìn kĩ được gương mặt người ấy từ trong bóng tối. Nhưng bỗng nhiên, một ý chí mạnh mẽ đánh thẳng vào trung tâm cầu não của Jungkook, nó buộc đôi chân cậu vô thức đuổi theo hình bóng ấy, thật nhanh với nỗ lực bắt kịp người nọ.
"Này đợi đã!" Jeon Jungkook cố gọi với theo cùng hy vọng người kia sẽ nghe thấy.
Cậu không chắc rằng thanh âm tuyệt vọng từ mình có lọt ra khỏi "tấm màn chắn" này và với tới người kia không, nhưng cậu dường như cảm nhận được bước chân hắn ta bắt đầu giảm tốc độ hơn một chút cho đến khi khoảng đất trống trải hiện lên trước mặt, hắn ta mới dừng hẳn lại. Jungkook hiểu là người kia đang cố gắng tìm tới một nơi tương đối an toàn trong tình huống này, tránh xa tòa nhà và bức tường cao ở bên hông để đề phòng việc đất đá sẽ đổ ập xuống khi mà cơn rung chấn đủ lớn.
Càng tiến đến gần người kia, sự bối rối và ngạc nhiên tột độ càng vây lấy cậu nhiều hơn. Trong một thoáng, Jungkook hy vọng rằng đó không phải là dạng ảo giác, bởi vì cậu nghĩ mình đã thực sự nhìn thấy Kim Taehyung của năm 1930 - đứng cách cậu hơn năm sải tay, mắt người đó nhìn thẳng về phía cậu, gương mặt bất ngờ chẳng thể giấu giếm.
"J-Jungkook?" Người kia mấp máy môi trong nỗi kinh ngạc tột độ. "Có phải... Jungkook đó không?"
Jeon Jungkook vẫn trố mắt nhìn người kia, sự tập trung của cậu gần như là tuyệt đối. Cậu quét qua từ đầu đến chân người đối diện để chắc chắn rằng mình không bị đánh lừa bởi một ảo ảnh nào đó. Cậu ấy... à không, tại thời điểm này, Jungkook có thể đoán được người kia đã bước sang độ tuổi ngoài 35. Gương mặt Taehyung sắc sảo và trưởng thành hơn rất nhiều so với hình ảnh một cậu thanh niên vừa mới lớn trong những giấc mơ dạo trước của cậu. Tuy vẫn là đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng và khuôn mặt điển trai hệt như ngày đó, nhưng giờ đây đã nhuộm thêm vài phần trầm tư và trải đời.
"Tae... Taehyung?" Jungkook lắp bắp, cậu gần như không thể tin nổi vào mắt mình. "Là cậu có phải không?"
Những dòng cảm xúc thổn thức, bồn chồn quyện chặt vào nhau đang le lói xuất hiện vài tia hy vọng mong manh và hạnh phúc. Jungkook tưởng như mình không thể đứng vững tại khoảnh khắc ấy, cuối cùng thì Taehyung mà cậu hằng mong nhớ đã xuất hiện trước mắt cậu. Cậu nguyện cầu đây không phải là mơ, đây là một Taehyung bằng xương bằng thịt, người từng khiến cơn say nắng của cậu kết thúc trong tuyệt vọng.
"Là cậu có đúng không?" Giọng nói của Jungkook gần như vỡ òa trong cảm xúc, sống mũi cậu cay nồng và đôi mắt long lanh như mặt hồ mùa thu. "Taehyung...?"
"Là tớ đây." Kim Taehyung ở phía đối diện mỉm cười với cậu, nhanh chóng gạt bỏ đi nét kinh ngạc trên gương mặt. Giờ đây hắn đã là một người đàn ông trưởng thành 39 tuổi, hắn vẫn nhớ rất rõ dù đã 20 năm trôi qua sau sự kiện quyển nhật ký và người bạn kỳ lạ đến từ tương lai, đồng thời cũng là mối tình đầu của mình, người hắn yêu nhất trên cuộc đời này. "Jungkook của tớ."
Mặt đất xung quanh Taehyung dường như đã bắt đầu ngừng rung chuyển, hắn đoán rằng cơn địa chấn dần đi qua, có lẽ đó là thứ mang Jungkook đến đây, giống như ngày trước, một trận động đất nhỏ tại thời điểm của hắn khiến dòng thời gian của hai người khít vào nhau trong một khoảnh khắc, nó trở thành lý do cho cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng đầy hoài niệm và nuối tiếc.
Taehyung cũng không chắc bản thân có đang gặp phải ảo giác hay không, có thể đây chỉ là một giấc mơ hoang đường của những ngày cuối mùa hè, nhưng hắn chỉ ước rằng thời gian kéo dài thêm một chút, vạn vật ngừng dịch chuyển tại nơi hai người giao nhau, để trái tim hắn rung động thật lâu và nỗi nhớ nhung dai dẳng này được đền đáp một cách xứng đáng.
"Có phải tớ đang mơ không?" Jeon Jungkook tự đánh vào tay trái của mình nhưng ngoại lực yếu ớt chẳng mang bất kỳ cơn đau nào truyền tới, cậu lên tiếng một cách đầy hoài nghi và thất vọng. "Có lẽ tớ đang mơ thật rồi." Một giọt nước mắt lăn dài trên má cậu.
"Không, không phải là mơ." Taehyung bước đến gần Jungkook. "Nếu như cậu có thể cảm nhận được hơi ấm của tớ thì có nghĩa đây chính là thực tại mà chúng ta đang trải qua." Hắn tìm đến đôi bàn tay đang run rẩy của người kia và nắm chặt lấy.
Jungkook từ từ cảm nhận được hơi ấm truyền tới đôi bàn tay của mình, nhưng đồng thời một cảm giác thân thuộc mơ hồ khiến cậu khựng lại, chẳng rõ vì sao mình đột ngột nảy sinh ý tưởng như thế. Cậu ngạc nhiên mở to mắt ngước nhìn người đối diện, trao cho cậu là nụ cười dịu dàng của Taehyung, điều duy nhất khiến cậu phân tâm, tạm thời quên mất đi toàn bộ những hoài nghi đang bủa vây và chìm đắm trong hạnh phúc ngay lập tức.
Taehyung nheo mắt khi hắn nhận ra lòng bàn tay mình vừa chạm phải một vật gì đó mà Jungkook đang cầm, hắn lật ngửa bàn tay của đối phương và phát hiện chiếc huy hiệu tỏa ra những luồng sáng lấp lánh đó cũng chính là thứ mà hiện tại anh đang cài trên ngực áo.
"Thứ này... cậu lấy ở đâu vậy?" Kim Taehyung tò mò hỏi.
"Chính cậu đã để lại cho tớ." Jungkook cười bẽn lẽn, mặc cho những giọt nước vẫn còn vương trên má. "Ừm... chuyện kể ra thì rất dài, nhưng mà đại loại là sau khi... cậu mất đi..." Jeon Jungkook hơi ngập ngừng, chăm chú ngắm nhìn gương mặt người kia để chắc chắn rằng những lời mình nói không làm tổn thương hắn. "Cậu đã cất giữ nó như một kỷ vật và nhờ người thân của cậu trao lại cho tớ."
Taehyung vẫn mỉm cười nhìn cậu, dường như hắn chẳng hề nao núng gì bởi lời thành thật từ Jungkook, hắn đã chuẩn bị trước cho mình một cái kết và những gì cậu nói không bất ngờ một chút nào.
"A, hình như tớ đã lỡ tiết lộ về tương lai mất rồi." Jungkook cười bối rối, trái tim càng đập rộn ràng hơn khi đối diện với người kia ở một cự ly gần như thế này. "Xem như cậu chưa nghe gì hết nhé."
Taehyung gật đầu, dùng tay kéo nhẹ vạt áo măng-tô mình mặc ra một chút để Jungkook có thể nhìn rõ chiếc huy hiệu anh đeo trên ngực áo, và đáng ngạc nhiên thay, thứ ấy cũng đang phát ra những luồng sáng mạnh mẽ.
Jungkook chớp mắt nhìn vào chiếc huy hiệu phát sáng trên áo của người kia, cậu dần hiểu ra vì sao trong lá thư, Taehyung cẩn thận dặn dò cậu hãy cầm theo nó đến đây. Có vẻ như hiện thời, đồ vật nhỏ này đóng vai trò là một chất dẫn giúp cho thế giới quan của hai người chạm vào nhau, giống hệt cách mà quyển nhật ký đã từng là thứ gắn kết họ.
"Chúng mình... đã thực sự gặp được nhau đúng không?" Kim Taehyung nói trong lúc những dòng cảm xúc khiến trái tim hắn không ngừng run lên, nếu đây đúng là sự thật, hắn nghĩ mình đã hoàn thành hơn một nửa tâm nguyện của cuộc đời này rồi.
"Tớ không biết phải nói sao nữa." Jungkook kéo ống tay áo lau vệt nước mắt. "Tớ... vẫn chưa chuẩn bị trước... nếu gặp cậu tớ sẽ làm gì." Cậu ấp úng, gần như chẳng thể kiểm soát được lời nói của chính mình. "Xin lỗi... tớ bối rối quá."
"Không sao mà." Taehyung mỉm cười một lần nữa. "Còn tớ, tớ sẽ nói với cậu rằng tớ đã sống rất hạnh phúc đúng như những gì cậu muốn tớ hứa." Những ngón tay hắn lần nữa tìm tới bàn tay đang run rẩy không ngừng của Jungkook.
---
chap này dài quá tớ chia thành 2 phần nhé :<<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com