Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36. Hồi kết (2/2)

...

Trong khoảng thời gian cuối tháng Hai, Kim Taehyung chính thức dọn ra ở riêng. Bố đã thuê cho hắn một căn hộ gần trường học để tiện việc đi lại và ít nhất thì Taehyung cảm thấy vô cùng biết ơn trước quyết định này của bố. Chỉ riêng quãng đường từ nhà cũ đến trường học đã mất gần bốn mươi phút đi xe bus mỗi ngày, giao thông càng tệ hơn vào những hôm tuyết rơi và Taehyung cũng không phải kiểu người sẽ lò mò thức dậy vào lúc 5 giờ sáng để chuẩn bị đi học.

Căn hộ bố hắn thuê là một căn chung cư nằm trong khu vực trung tâm thành phố, diện tích tương đối rộng rãi với một phòng ngủ, phòng khách và gian bếp.

Đồ đạc được chuyển đến từ đêm trước đó, bởi vì quá mệt nên Taehyung đã ngủ quên trên ghế sô-pha lúc nào không hay để rồi bị đánh thức vào sáng hôm sau bởi tiếng chuông cửa inh ỏi. Chào đón bên ngoài là nụ cười tươi rói của Jeon Jungkook, cậu bảo muốn đến sớm giúp hắn sắp xếp lại đồ đạc. Taehyung thừa nhận rằng sau câu chuyện thuê nhà ra riêng của bố thì đây là lần thứ hai trong tuần hắn thấy biết ơn và vô cùng cảm động, dù Jungkook khẳng định đó là việc đương nhiên mà một người bạn trai tốt sẽ phải làm.

"Này, anh thấy trong nhà tắm em để sẵn tới hai cái bàn chải lận?" Cậu ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh và trố mắt nhìn người nhỏ tuổi hơn.

"Còn hỏi nữa, để cho anh dùng đấy." Taehyung bật cười trong lúc vẫn đang cặm cụi xếp quần áo vào tủ.

Jungkook đáp trả bằng một nụ cười bối rối, đuôi mắt cong lên thành hình vầng trăng khuyết trước khi quay trở lại công việc dọn dẹp các kệ đồ dùng trong nhà vệ sinh. Mười phút sau, cậu bước về phía phòng ngủ nơi hắn vẫn đang tập trung dỡ các thùng các-tông đóng gói đồ đạc ra. Người nhỏ tuổi hơn ngẩng mặt lên nhìn và trao cho Jungkook một cái cười tươi tắn.

"Cần anh giúp gì không?" 

Kim Taehyung lắc nhẹ đầu. "Anh đợi một chút nhé, xong việc thì hai đứa mình đi siêu thị."

"Em định mua gì à?" Cậu ngồi phịch xuống giường, những ngón tay chơi đùa với lớp vỏ gối mềm mại.

"Ừ, em muốn mua thêm một ít đồ ăn vặt và nước ép." Hắn nhún vai, như chợt nhớ ra điều gì đó, Taehyung xoay mặt về hướng mấy chiếc túi giấy đang treo tạm trên móc áo. Rướn người chụp lấy chúng rồi đưa cho Jungkook đang ngồi ở gần đó.

"Cái gì vậy?" Cậu tò mò cầm lấy.

"Mua cho anh đó."

Jeon Jungkook mở túi giấy và lập tức trông thấy bên trong là vài bộ quần áo ngủ mới vẫn còn nguyên nhãn mác, một bộ màu sáng và hai bộ màu tối. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Taehyung bằng nét mặt ngạc nhiên.

"Sao tự nhiên mua cho anh vậy?"

"Thì... Để hôm nào anh sang còn có đồ mà thay." Hắn nói trong lúc ngại ngùng nhìn bâng quơ sang hướng khác. "Vì anh cũng cùng cỡ người với em nên em nghĩ là anh mặc vừa đó."

Jungkook thề là trong khoảnh khắc ấy, trái tim mình đập rộn ràng cùng mớ cảm xúc bồi hồi lẫn hạnh phúc. Cậu nhanh chóng chạy đến bên người nhỏ tuổi hơn và choàng tay qua cổ ôm lấy người kia. Taehyung cũng vội vàng đáp lại bằng cách vòng tay quanh eo và kéo cậu đến gần mình hơn một chút.

"Cảm ơn em nha, người yêu." Jungkook thì thầm, đầu của cậu tựa hẳn lên vai người kia một cách thoải mái.

"Như anh nói đó, điều mà một người bạn trai tốt sẽ làm." Hắn bật cười khẽ, nghiêng đầu hôn lên tóc Jungkook.

Sau này, căn hộ nhỏ của Kim Taehyung trở thành địa điểm hẹn hò lý tưởng và thường xuyên nhất của hai đứa. Bọn họ có thể nướng thịt vào những ngày cuối tuần, nằm xem phim suốt đêm hay chơi board game cùng nhau như một cách giết thời gian. Cũng có khi Jungkook xuất hiện với lý do điều hòa hỏng rồi lười biếng nằm ườn trên ghế sô-pha đọc truyện tranh trong khi hắn vẫn đang loay hoay với đống bài tập và luận văn của mình. Nhưng Taehyung biết ơn vì điều đó, chính sự hiện diện của Jeon Jungkook đã đủ mang cho hắn thứ cảm giác bình yên và hạnh phúc không gì có thể sánh bằng rồi.

---

Buổi chiều ngày 1 tháng 9, một ngày trước sinh nhật của cậu. Taehyung ngồi đợi người lớn tuổi hơn ở quán cà-phê quen thuộc hai đứa thường hay tới. Không khí mùa thu ấm áp và dễ chịu cùng giai điệu tươi vui của bài hát mà quán đang bật khiến tâm trạng hắn trở nên tốt hơn sau một ngày dài vật lộn với hàng tá việc tại trường đại học.

Gần 15 phút sau, Jungkook cuối cùng cũng xuất hiện. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi như thể vừa chạy một quãng đường dài để tới được đây. Cậu trao cho Taehyung một nụ cười hối lỗi. "Xin lỗi em, tự dưng chiều nay giáo sư gọi anh lại để trao đổi một chút."

"Có chuyện gì sao anh?"

"À, là về chủ đề của bài luận văn đó mà, thầy ấy muốn tư vấn cho anh chọn chủ đề khác thú vị hơn." Jeon Jungkook nói trong lúc dùng mu bàn tay quệt đi lớp mồ hôi mỏng trước trán. Hắn nhanh nhẹn chuyền cho người nọ ly nước lọc và nhận được cái gật đầu cảm ơn từ cậu.

"Em đợi anh có lâu không?"

"Em cũng vừa mới tới thôi." Taehyung nhún vai. "Lần sau anh không cần phải gấp gáp đâu, có gì cứ nhắn cho em một tin để em an tâm là được." Hắn vươn tay chỉnh lại những lọn tóc rối của Jungkook và vuốt cho chúng vào nếp.

Cậu gật nhẹ đầu kèm theo một nụ cười nhỏ, thứ luôn mang đến cho Taehyung cảm giác như nó đã luôn hiện diện trong những giấc mơ của hắn suốt hàng thập kỷ qua và khiến hắn yêu hơn vào mỗi ngày.

Bởi vì ngày mai Jeon Jungkook sẽ cùng gia đình trở về Daegu đón sinh nhật với ông bà ngoại nên Taehyung quyết định hai đứa nên dành trọn ngày ở bên nhau, ít nhất thì hắn có thể hôn chúc mừng tuổi mới của cậu vào khoảnh khắc đồng hồ điểm 12 giờ đêm.

Kim Taehyung đã dành gần một tuần lễ chỉ để lên kế hoạch mình nên làm gì vào ngày sinh nhật của Jungkook, trong hàng tá lời tư vấn mà hắn nhận được thì ý kiến của Park Jimin về một bữa tiệc nhỏ đơn giản cùng món quà mang nhiều ý nghĩa lại trở nên hữu ích hơn tất cả.

Đầu tiên là về bánh kem. Hắn biết rằng cậu rất thích ăn bánh ngọt nhưng việc mừng sinh nhật chỉ có hai đứa và một ổ bánh hơi quá cỡ sau khi đã ăn tối no say tại nhà hàng sẽ không phải là một lựa chọn sáng suốt. Thay vào đó, quyết định mua một chiếc bánh mousse chanh dây nhỏ đủ để xem như món tráng miệng, cắm thêm một cây nến và hát chúc mừng sinh nhật. Nó thành công khiến Jeon Jungkook hướng về Taehyung bằng nụ cười hạnh phúc rộng tới mang tai cùng đôi mắt lấp lánh như đứa trẻ.

Thứ hai là về bữa tối. Sau khi rời quán cà-phê, hai đứa thả bộ qua hai con phố để đến được nhà hàng món Âu mà hắn lựa chọn. Mặc dù Jungkook đã định từ chối ngay khi người nhỏ tuổi hơn đề xuất vì cậu lo lắng về số tiền mà Taehyung phải tiêu cho bữa ăn của hai đứa, đáp lại lời Jungkook, hắn giả vờ hờn dỗi bằng lý do rằng mình cảm thấy bị đụng chạm tới lòng tự ái, mặc dù nó không hẳn thế. Sau cùng, Jeon Jungkook đành gật đầu nghe theo.

"Không phải em tiêu tiền của bố em đâu, anh đừng lo." Taehyung xoa đầu người nọ, trao cho cậu một cái cười chân thành nhất. "Là tiền em để dành từ công việc làm thêm của em. Em đã làm việc rất chăm chỉ vì chuẩn bị cho sinh nhật của anh thôi đó." Còn cậu thì đáp lại Kim Taehyung bằng cái chớp mắt với khuôn mặt cảm động như sắp khóc tới nơi.

Thứ ba là về quà sinh nhật. Hắn thậm chí đã nhắn tin hỏi Seokjin lẫn Min Yoongi để nhờ tư vấn. Nhưng cuối cùng thì ý kiến của Yoongi trở nên hữu ích hơn hẳn. Gã bảo Taehyung có thể tặng Jungkook một thứ gì đó mang tính chất kỷ niệm, hoặc một món đồ sẽ trở nên thiêng liêng với cả hai đứa.

Sau một ngày trời loanh quanh cùng Min Yoongi như thể sắp bới tung cái trung tâm thương mại lên, cuối cùng hắn cũng chịu dừng chân ở một cửa tiệm kim hoàn. Trong hàng trăm mẫu thiết kế đơn giản có, cầu kỳ cũng có, Taehyung dồn sự chú ý của mình tại một cặp dây chuyền mặt hình ổ khóa và khuyên tai chìa khóa. Nó vô thức khiến hắn nhớ về nguyên nhân cho cuộc gặp gỡ định mệnh của hai đứa.

Mãi sau này, Jeon Jungkook đưa cho Taehyung xem quyển nhật ký cũ kỹ loại có ổ khóa nhỏ của Kim Taehyung năm 1930 mà cậu vẫn cẩn thận cất giữ bên mình. Jungkook bảo rằng đáng tiếc là mình không tìm được chiếc chìa khóa cho nó và cậu thường dùng một miếng kẽm nhỏ để mở ổ khóa này ra.

Hắn nghĩ rằng nếu chiếc ổ khóa nhỏ đó là thất lạc mất chìa thì ít nhất lần này, bản thân tặng cho Jungkook một chiếc ổ khóa khác với chìa khóa luôn ở bên cạnh cậu, có thể xuất hiện vào mỗi khi cậu cần và sẵn sàng ôm lấy bất kể ngày hay đêm, trời mưa hay trời nắng.

Sau khi dùng bữa và thổi nến mừng sinh nhật, Kim Taehyung mới quyết định đây là thời khắc đúng đắn để lôi món quà mình đã chuẩn bị ra rồi chìa nó trước mặt Jungkook. Đôi mắt cậu sáng lên vẻ háo hức cùng nụ cười tươi tắn hơn bao giờ hết.

"Chúc mừng sinh nhật nhé, thỏ con." Hắn mỉm cười và chuyền hộp quà sang cho Jungkook.

"Cảm ơn Taehyungie." Cậu cười khúc khích. "Hôm nay anh vui lắm!"

"Em cũng rất vui." Taehyung đáp lời. "Em còn nghĩ là tại sao mỗi năm chỉ có một ngày sinh nhật thôi nhỉ."

Hắn đã nghĩ rằng người kia sẽ đáp lại bằng một tràng cười vui vẻ khác nhưng thực tế, Jungkook chỉ chớp mắt rồi nhìn hắn với biểu cảm trầm lặng bất thường.

"Sao vậy? Đang vui mà?" Taehyung nhướng mày hỏi, hắn xoa nhẹ lên mái tóc đen hơi dài của cậu.

"Tại vì lần trước sinh nhật em ấy, anh chẳng làm được gì cho em hết." Jungkook bĩu môi.

"Vì lần đó chúng ta chưa chính thức hẹn hò mà." Kim Taehyung mỉm cười. "Anh cũng đã tặng phiếu quà tặng cho em rồi còn gì."

"Nhưng mà nó chẳng đáng là gì so với những thứ em làm cho anh." Cậu nói đồng thời những ngón tay miết nhẹ lên mép hộp quà. "Thật bất công..."

"Anh nói gì vậy hả?" Hắn khoanh tay trước ngực, giả vờ nhăn mặt. "Em không định nói mấy câu sến súa đâu nhưng mà..." Taehyung đảo mắt nhìn đi hướng khác, vẫn không thể che giấu được đôi tai đang dần đỏ lên. "Anh là món quà quý giá nhất của em rồi."

Jeon Jungkook gần như dán chặt mắt vào người đối diện trong vòng một phút với trái tim đập mạnh nơi lồng ngực, hai gò má cũng nóng dần lên bởi câu nói ngọt ngào mà hiếm khi cậu có thể nghe được từ hắn. Jungkook biết rằng khi Taehyung thốt ra lời này, đó chẳng phải một điều dễ dàng gì dựa trên tính cách ấy, thế nên cậu vô cùng xúc động.

Kim Taehyung khịt mũi, đánh mắt về phía người kia và giục mau mở hộp quà ra. Jungkook lập tức gật đầu làm theo. Ngay khi vừa trông thấy sợi dây chuyền bạc có mặt ổ khóa, cậu đã hô lên rằng: "Đẹp quá!"

"Anh thích không?" Taehyung nhếch môi.

"Thích chứ!" Jungkook trả lời ngay. "Tất nhiên là thích rồi!"

Cậu cười tươi, khuôn mặt mang theo một niềm vui sướng chẳng hề giấu giếm, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn ngắm món quà trong tay một cách vô cùng trân trọng cho tới khi hắn hắng giọng và ngỏ ý đeo nó giúp.

Sau khi sợi dây chuyền đã kiêu hãnh đeo trên cổ, Jungkook lập tức lấy điện thoại ra và ngắm nhìn hình ảnh của bản thân vẫn với một nụ cười mãn nguyện theo cách chân thành nhất. Kim Taehyung cũng hạnh phúc lây vì cậu trông rất thích món quà mình mang tới.

"Nó rất hợp với anh." Hắn nói và đồng thời chỉ vào chiếc khuyên tai chìa khóa mình đang đeo. "Anh biết không, nó là đồ cặp với cái này nè."

Cậu nhướng mắt nhìn theo hướng ngón tay người nhỏ tuổi hơn và trầm trồ khi đã nhận thức được thứ Taehyung muốn nói tới. Jungkook trao cho hắn một nụ cười bẽn lẽn đáng yêu. "Em cũng hợp với nó lắm đó. Mà quan trọng nhất là chúng mình còn hợp nhau nữa."

Taehyung chớp mắt, khựng lại hai giây trước khi bật cười thành tiếng.

Hắn vẫn nhớ rất rõ rằng kể từ sau cái ngày tỏ tình đầu tiên với Jeon Jungkook, người lớn tuổi hơn khi ấy chưa chấp nhận mình, Taehyung đã chẳng thốt ra lời yêu thêm bất kỳ lần nào nữa. Không phải vì cảm xúc hắn dành cho người kia nhạt dần đi, cũng không phải nó trở thành một điều quá hiển nhiên để cần lên tiếng - đúng là nó hiển nhiên đấy, mà là do Kim Taehyung quá ngại ngùng.

Cả Jungkook cũng vậy, cậu cũng chưa từng nói yêu hắn dù sau đêm giao thừa vài ngày, chính xác là tầm giữa tháng Hai, Jungkook đã nhắn một tin rất dài rằng mình đã sẵn sàng và muốn bắt đầu một mối quan hệ mới với Taehyung. Khỏi nói, đêm đó hắn gần như không ngủ nổi. Mong cho trời mau sáng rồi sẽ lập tức chạy đến tìm cậu để ôm chầm lấy, đặt những nụ hôn nhỏ lên tóc và trán người kia.

Jeon Jungkook thì lại là kiểu người lãng mạn, nhưng điều khiến Taehyung băn khoăn nhất chính là con người lãng mạn ấy lại chưa từng nói với mình rằng cậu cũng yêu hắn. Mặc dù Taehyung vẫn cố lờ đi ý nghĩ này khi ngay từ đầu, chấp nhận một mối quan hệ mà có thể hắn sẽ là người thiệt thòi hơn, nhưng nó không có nghĩa không thấy buồn.

Chuyện gì tới cũng phải tới. Kim Taehyung thề là mình sẽ nhớ mãi về ngày hôm đó.

Sau khi hai đứa rời nhà hàng, hắn lén liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ mới hơn 10 giờ đêm. Taehyung đề nghị một chuyến đi dạo trước khi quay trở lại căn hộ, hai đứa sẽ cùng xem phim hoặc chơi board game rồi đi ngủ và hắn đưa cậu về nhà vào sáng hôm sau. Nó gần như là một kế hoạch hoàn hảo, được lặp đi lặp lại vào mỗi cuối tuần.

Thời tiết buổi đêm vào đầu tháng Chín không còn cái se lạnh những ngày giao thoa mùa màng giữa xuân và đông, ấy vậy mà Jungkook lại lấy nó làm cái cớ để được nắm tay và cho cả bàn tay vào túi áo khoác của người kia. Tất nhiên là Taehyung sẽ không phản đối, trái ngược hẳn, hắn càng giữ đôi bàn tay của hai đứa đan chặt vào nhau hơn.

"Anh đã ước điều gì cho tuổi mới vậy?" Kim Taehyung buột miệng hỏi.

"Bí mật." Cậu cười khúc khích. "Nếu anh nói ra thì chỉ sợ nó mất linh nghiệm đấy."

"Nhưng biết đâu em có thể thực hiện nó cho anh."

"Anh đã nghe câu này rồi nhé, em nói cái gì đó khác đi." Jeon Jungkook nói trong lúc ghé sát vào người kia hơn một chút. "Với cả lúc sinh nhật của em, em cũng đâu có nói là em ước gì."

"Tại anh không hỏi." Hắn đáp lại bằng giọng châm chọc. "Nếu anh hỏi thì em rất sẵn lòng chia sẻ."

"Vậy em đã ước điều gì?" Cậu nhướng mày hỏi một cách tò mò.

Đi thêm hai bước, Taehyung đột ngột dừng hẳn lại, tách ra khỏi Jungkook, buông bàn tay và xoay người đối diện cậu. Jungkook vẫn chăm chú nhìn với vẻ mặt đầy thắc mắc. Hắn thở hắt một hơi, lưỡng lự đáp lại ánh mắt của người nọ.

"Trong đầu em đã dự tính sẽ ước rất nhiều thứ, ví dụ như việc học thuận lợi, một năm tuổi may mắn, mọi người trong gia đình em đều hạnh phúc... Em đã nghĩ rất nhiều, vậy mà khi mọi người bảo em nhắm mắt cầu nguyện đi, điều duy nhất còn lại trong đầu em đó là hình ảnh của anh, nên lúc ấy em chỉ kịp ước: Jungkookie cũng sẽ yêu mình như cái cách mình yêu anh ấy."

Kim Taehyung dùng cả hai tay nắm chặt đôi bàn tay của người đối diện. Hắn lấy được sự tự tin khi nhìn trực diện vào đôi mắt ấy và ngẩn người bởi hành tinh chứa hàng ngàn ngôi sao lấp lánh mà mình luôn khao khát nghĩ về. Mặc dù đứng giữa một điều kiện thiếu sáng, Taehyung vẫn ngờ ngợ bắt gặp vệt phiến hồng ửng lên nơi gò má Jeon Jungkook.

Cậu hơi mím môi, trái tim lại lần nữa đập thật mạnh trong lồng ngực và hô hấp trở nên khó khăn hơn. Jungkook biết nó chẳng phải biểu hiện của một loại bệnh nào, ngoài cái thứ mà người ta gọi là mạch cảm xúc dâng trào mãnh liệt. Cậu chớp nhẹ hàng mi, tại một khoảnh khắc, lòng dũng cảm của cậu đã chiến thắng tất cả và nó điều khiển đôi chân tiến về phía trước một bước, cho tới khi khoảng cách giữa hai đứa chỉ còn bé như một sợi chỉ nhờ vào chiều cao xêm xêm nhau. Jeon Jungkook nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi đối phương, một cách ngượng ngùng nhưng đầy chắc chắn.

Ngay khi vừa lóe lên ý định tách ra khỏi cái hôn phớt đó thì Taehyung đã nhanh chóng kéo vào một nụ hôn khác với nhiều lưu luyến hơn. Hắn vòng tay phải mình quanh eo Jungkook và giữ chặt lấy, còn tay trái thì vuốt nhẹ lên mái tóc cậu.

Khi nụ hôn chấm dứt cũng là lúc Jungkook chậm chạp ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt Taehyung kèm theo một nụ cười xinh đẹp nhưng đầy e thẹn khác.

"Vậy thì điều ước của em thành sự thật rồi đó." Cậu khẽ nói, rướn người về phía trước và hôn nhẹ lên môi hắn rồi lập tức rời ra rất nhanh, trong vòng chưa đầy hai giây.

"Anh nói gì cơ?" Kim Taehyung mỉm cười ranh mãnh. "Em không hiểu."

Jungkook mím môi, khóe miệng cong lên một chút, ánh mắt chuyển từ sống mũi xuống đến đôi môi người kia. "Thì... Có nghĩa là... Anh cũng yêu em đó."

"Nói lại lần nữa đi?" Hắn thì thầm, kéo cậu lại gần mình hơn một chút, dù cho cơ thể của hai đứa đã gần như dính sát vào nhau. Thoáng bắt gặp nét biểu cảm thẹn thùng trên gương mặt Jungkook, Taehyung hiểu rằng có thể nó sẽ là lần duy nhất mình được nghe câu nói này trong ngày hôm nay, nhưng hắn vẫn cố gắng nài nỉ. "Đi mà... Một lần nữa thôi. Nhé?"

Jeon Jungkook e dè nhìn, trước khi chậm chạp gật đầu.

"Anh yêu em, Taehyungie à."

"Là em có đúng không?" Hắn lẩm bẩm, đôi mắt chứa đầy hy vọng.

"Ừ, lần này là em, anh chắc chắn." Cậu đáp lại gần như ngay lập tức.

"Em cũng yêu anh nhiều lắm, thỏ con à." Kim Taehyung nói đồng thời trao cho người lớn hơn một nụ hôn nhỏ khác và lập tức nhận được tràng cười khúc khích từ cậu.

---

Jeon Jungkook gần như ngủ trong suốt quãng đường đi về Daegu cũng bởi dư âm của mấy trận board game đêm qua cậu và Taehyung chơi, có thể nói nó kéo dài đến tận 5 giờ sáng. Ngay khi chiếc xe của bố dừng lại trước cửa tiệm đồ cổ nhà ông bà ngoại, cậu Jaein đã vui mừng chào đón.

Như những lần trước, sau khi kết thúc bữa ăn trưa, ông ngoại lại kéo bố cậu đi đến chỗ câu cá cùng vài người bạn trong hội của ông. Cậu Jaein đưa đứa con trai 5 tuổi đến khu vui chơi ở gần nhà còn mẹ cùng bà ngoại và người mợ lại rôm rả chia sẻ vài công thức nấu nướng đặc biệt hoặc buôn chuyện về những sự kiện nóng hổi dạo gần đây. Riêng Jeon Jungkook tiếp tục công việc trông chừng cửa hàng vắng khách của ông ngoại trong lúc giết thời gian cùng với vài quyển truyện tranh cũ cậu tìm thấy được đâu đó trên kệ sách.

Cách nửa tiếng, lại nhận được tin nhắn từ Kim Taehyung. Jungkook khẽ mỉm cười trước khi phản hồi nó một cách thật nhanh chóng. Cậu vui vẻ kể về việc ông ngoại muốn gửi lời hỏi thăm đến hắn và hẹn một dịp nào đó lại cùng chơi cờ, bà ngoại lẫn cậu Jaein đều nhắc tới Taehyung như một thành viên thường trực của những bữa cơm gia đình trong mùa hè vừa rồi.

"Khi nào về tới Seoul thì nhắn em nhé." Hắn nhắn cho Jungkook.

"Sao vậy?"

"Chưa gì đã nhớ anh rồi nè." Kim Taehyung lại nhắn kèm theo một biểu tượng mặt cười lớn. "Giúp em gửi lời hỏi thăm ông bà và gia đình cậu Jaein nhé."

"Anh biết rồi, anh sẽ nói với họ."

Cậu phản hồi trước khi tắt điện thoại và lại hướng sự tập trung về quyển truyện tranh trên tay.

"Miyoung này, con có nhớ mấy cuộn băng ghi hình lúc thỏ con còn nhỏ không?" Bà ngoại đột ngột lên tiếng, chủ đề này thành công thu hút sự chú ý từ Jungkook.

"Có băng ghi hình hả bà?" Cậu nói vọng vào.

"Có chứ. Hồi trước nhà mình có một chiếc máy quay cỡ nhỏ, Jaein hay lấy ra quay này quay nọ đó mà." Bà ngoại nói rồi xoay mặt sang nhìn mẹ cậu. "Hôm trước bố con cùng với thằng Jaein dọn dẹp nhà kho thì tình cờ phát hiện nguyên một thùng băng cũ luôn, vẫn còn xem được mới hay chứ."

"Thật sao mẹ?" Người phụ nữ tên Miyoung - mẹ của Jungkook lên tiếng.

"Ừ, đợi mẹ một chút." Bà nói rồi quay trở vào trong nhà, gần một phút sau, bà xuất hiện cùng với vài cuốn băng loại có hình dạng chữ nhật, thường được sử dụng rộng rãi ngày trước.

Cậu cũng không quá ngạc nhiên khi trông thấy những món đồ chỉ xuất hiện từ những thập niên trước trong nhà ông bà, như đã nói, sở thích của ông ngoại cậu là sưu tầm cổ vật. Vài cuộn băng nhựa hay đầu phát băng loại cũ cũng là một trong số những món đồ ông cẩn thận giữ gìn tại cửa tiệm.

Jeon Jungkook nhanh chóng giúp mợ thực hiện vài thao tác kết nối đầu phát với ti-vi, lắp băng vào và điều chỉnh âm lượng trước khi những đoạn video được chiếu trên màn hình.

Mở đầu là mấy đoạn ghi hình vào ngày tốt nghiệp đại học của cậu Jaein, mọi khoảnh khắc đều được lưu giữ một cách trọn vẹn nhất. Mặc dù màu phim khá tối và cũ kĩ nhưng nó đủ chân thật để mang đến cho Jungkook một cảm giác hoài niệm lẫn ấm áp đến lạ. Tiếp đến là đoạn ghi hình ngày người anh trai lớn hơn cậu 3 tuổi chào đời và thôi nôi của anh. Một đoạn khác là video ghi cảnh ông ngoại chiến thắng cuộc thi leo núi do câu lạc bộ ông tham gia tổ chức.

Gần bốn mươi phút sau đó, Jungkook cuối cùng cũng nhìn thấy hình ảnh đứa nhóc sơ sinh là mình khi vừa chào đời. Bà ngoại chỉ vào màn hình và bảo thỏ con nhà chúng ta hồi đó kìa. Còn cậu thì đáp lại bằng một nụ cười nhỏ. "Bây giờ cháu vẫn là thỏ con của bà mà, đúng không ạ?" Bà ngoại gật gù. "Có lớn hơn nữa thì vẫn là thỏ con thôi."

Thêm một vài cảnh khác ghi hình lúc Jeon Jungkook được đưa từ bệnh viện về nhà khi vừa chào đời được ít ngày, video bố luống cuống bế cậu trên tay vào cái ngày ông trở về sau chuyến công tác tỉnh. Cả video nhân ngày đầy tháng của Jungkook hay lần đầu tiên cậu biết lật cũng được ghi hình, và điều đó khiến Jungkook càng xúc động hơn vì mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời mình ngay từ lúc vừa chào đời đã được gia đình trân trọng lưu giữ lại.

Màn hình chuyển tới một cảnh khác, âm thanh bỗng nhiên trở nên ồn hơn và Jungkook lập tức nhận ra đó là vì khung cảnh trời mưa rất to trong đoạn video. Người cầm máy quay có vẻ là cậu Jaein vì cậu có thể nghe thấy giọng cậu Jaein như ở một cự ly gần.

"A bố về." Jaein nói rồi cầm máy quay chạy về phía cửa chính. Lần này ông ngoại lọt vào khung hình, ông gấp chiếc ô lại và đặt nó bên hiên nhà, cởi chiếc áo khoác ướt sũng ra.

"Bố bị mắc mưa ạ?"

"Ừ, thế mà dự báo thời tiết lại bảo hôm nay trời nắng đẹp." Ông ngoại lắc đầu rồi bước vào trong nhà.

"Đám tang kết thúc rồi à ông?" Lần này máy quay hướng về phía bà ngoại. Bà đang ôm một đứa trẻ nhỏ trên tay, Jeon Jungkook có thể đoán chắc chắn đó là mình, và đứa nhỏ ấy cứ khóc không ngừng.

Ông ngoại bước về phía hai bà cháu, bàn tay ông xoa nhẹ lên đầu đứa trẻ.

"Thỏ con bị làm sao thế bà?" Ông ngoại lên tiếng: "Sao nó khóc to thế? Mọi lần đâu có như thế."

"Tôi cũng không biết nữa, Miyoung và con rể ra ngoài vẫn chưa về, thỏ con nó khóc nãy giờ gần cả tiếng đồng hồ rồi." Bà ngoại nói trong lúc vẫn ôm chặt đứa trẻ trên tay và cố gắng dỗ dành.

Jungkook chớp mắt quay sang bà ngoại đang ngồi bên cạnh, cậu tò mò lên tiếng:

"Lúc này cháu bị làm sao vậy bà?"

Bà ngoại lắc đầu. "Bà cũng không nhớ nữa."

"Hình như cái lần này Kookie đã khóc nhiều tới nỗi hôm sau mẹ và con phải đưa nó vào bệnh viện, mẹ có nhớ không?" Mẹ của cậu lên tiếng.

"À à đúng rồi." Bà ngoại gật gù rồi quay mặt sang nhìn Jungkook. "Lúc đó cháu hư lắm nhé."

"Cháu xin lỗi mà." Cậu bật cười cầu hòa.

Lại hướng sự tập trung vào màn hình ti-vi và lần này nhân vật trung tâm lần nữa chuyển sang ông ngoại, người đang nói chuyện điện thoại. Jeon Jungkook không nghe được ông nói gì trong đoạn video, sau gần một phút thì ông cúp máy rồi xoay người đi về phía bà ngoại.

"Ai gọi vậy ông?"

"Là ông Taegoon." Ông ngoại nói. "Ông ấy gửi lời cảm ơn gia đình mình vì đã tham dự tang lễ của bố ông ấy." Ông dừng lại một chút, cầm tách trà lên và nhấp ngụm nhỏ. "Gia đình họ Kim dù sao cũng là chỗ quen biết với nhà mình, bố của ông Taegoon là một người đáng ngưỡng mộ."

Jungkook hơi giật mình khi nghe được đoạn hội thoại của ông bà trong đoạn video. Họ đang bàn tán về lễ tang của bố ông Kim Taegoon, tất nhiên cậu thừa biết rằng đó là Kim Taehyung năm 1930 - người bạn nhật ký của cậu.

"Vừa hạ huyệt xong thì trời đổ mưa to luôn, thế nên tôi mới vội vã đi về, còn quên cả chào ông Taegoon nữa." Ông ngoại thở dài, ông nâng tách trà lên và uống thêm một ngụm nữa.

Trước khi đoạn video dừng lại và chuyển sang một cảnh khác, điều duy nhất Jungkook nhớ đó là hình ảnh đứa trẻ nhỏ trên tay bà ngoại cứ liên tục gào khóc thậm chí lấn át cả tiếng mưa ngoài kia và câu chuyện về người đã chính thức vĩnh biệt cuộc đời này vào ngày hôm ấy. Bất giác, sống mũi cậu cũng trở nên cay nồng và giọt nước cứng đầu đọng lại trên mi mắt dù cậu đã cố hết sức không để nó rơi ra.

Mùa thu năm 2001,

Ông Kim Taegoon nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trận mưa to bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, trong lúc ấy Taekyung - con trai ông, mở cửa bước vào cùng tách trà nóng trên tay.

Ông vẫn nhớ như in những lời bố căn dặn cẩn thận trước khi nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng vào ngày hôm kia.

"Hãy trao chiếc hộp này lại cho người đó. Và giúp bố gửi lời chào tới cậu ấy."

Ông thề rằng ông sẽ chẳng bao giờ tin vào câu chuyện hoang đường ấy, hơn hết, nỗi buồn bực suốt hàng chục năm qua về người bố cùng mối tình đầu day dứt của ông ấy cứ luôn lẩn quẩn trong tâm trí ông. Sự ám ảnh và vết thương vô hình gặm nhấm lên tuổi thơ của một đứa trẻ, những hoài bão của chàng thanh niên mới lớn và kéo dài dai dẳng tới khi cậu ta trở thành một người đàn ông quá tuổi xế chiều.

"Bố đang nghĩ gì vậy?" Taekyung lên tiếng hỏi, anh đặt khay trà xuống bàn.

"Tự nhiên bố nghĩ về nội dung của một quyển tiểu thuyết bố vừa đọc cách đây vài ngày." Ông mỉm cười. "Có một đoạn mà tác giả đã viết thế này: Nếu tình yêu đủ mạnh mẽ để vượt qua được lòng vị kỷ thì nó chính là một tình yêu vĩ đại." Ông xoay người lại bước về phía Taekyung. "Bố nghĩ mình không phải là người đủ vĩ đại để làm điều đó."

"Sao tự dưng bố lại nghĩ như thế?" Taekyung cầm tách trà lên, áp chặt vào giữa hai lòng bàn tay và khoan khoái cảm nhận hơi ấm truyền ra.

"Vì ông nội con." Ông lại hướng ánh nhìn về phía cửa sổ đang khép chặt. "Đôi lúc bố tự hỏi, nên gọi ông ấy là một người đáng thương hay đáng trách nữa. Có khi bố rất buồn ông, cảm thấy ông thật đáng bị lên án, nhưng đồng thời ông cũng là người bố ngưỡng mộ nhất." Ông thở hắt một hơi trước khi nói tiếp. "Lần cuối cùng nói chuyện với ông ấy, bố chào từ biệt ông và cảm ơn ông vì đã cùng bố trải qua cuộc hành trình dài này."

"Ông nội có nói gì nữa không bố?"

"Ông nói xin lỗi bố." Ông mỉm cười nhẹ. "Có lẽ chúng ta đã giữ ông đủ lâu rồi, đến lúc ông ấy bắt đầu một cuộc hành trình mới thôi."

"Bố vẫn nghĩ ngợi chuyện đó à? Chỉ là lời đồn đại thôi mà."

"Dù sao thì ông ấy cũng đã mất rồi, giờ lời đồn có thật hay không cũng chẳng còn liên quan gì tới chúng ta nữa." Ông nhấp một ngụm trà trước khi nói tiếp. "À ban nãy bố vừa gọi cho ông Kang bạn của bố, ông ấy có hiệu đồ cổ mới khai trương cách đây hơn một tháng, bố hứa sẽ tặng ông ấy đống sách cổ ở nhà mình, hôm nào rảnh con soạn ra giúp bố nhé."

Taekyung gật đầu tán thành. "Nếu thế thì tốt quá. Là bố của Jaein đúng không ạ? Tuần sau con sẽ mang thẳng qua đó cho họ. Con nhớ là trong phòng ông nội có rất nhiều sách hay đấy."

Trận mưa to bên ngoài cuối cùng cũng kết thúc sau hơn bốn giờ đồng hồ, cả thị trấn cảm tưởng như lại trở về là chính nó sau một lần thay da đổi thịt, khoác lên mình lớp áo tươi mới và cuộc sống hối hả nhộn nhịp bên ngoài vẫn cứ không ngừng tiến về phía trước.

[ HOÀN CHÍNH VĂN ]

[ 17.06.2023 ]

hi mọi người!

giờ thì câu chuyện 78,6 giờ ánh sáng đã chính thức kết thúc tại đây. mình thật sự rất cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình, dành thời gian kiên nhẫn chờ đợi mình và ủng hộ, yêu thích fic. mình thật sự rất biết ơn ạ TT__TT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com