Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

54,



Lần đầu tiên sau tháng ngày từng ở bên nhau, Jungkook ngủ một mình đúng nghĩa.

Thật ra cả đêm cậu không thể ngủ, Omega bầu bạn với sách vở, trên những trang giấy mà cậu đã xem qua đều toàn là nước mắt. Đã khóc đến mức mũi nghèn nghẹn, cảm giác ù tai khi nuốt nước bọt cũng đã xuất hiện. Thế rồi cậu thiếp đi chẳng biết từ bao giờ, đó là lần đầu tiên sau chuỗi ngày từng yêu đương, Jungkook ngủ gục trên bàn mà chẳng có hắn ôm về nệm.


Cũng không rõ từ bao giờ cậu đã trở thành người như vậy, tận lúc này khi ở trong mơ Jeon Jungkook vẫn nhìn thấy hắn, đối phương cười với cậu, lại hôn má cậu, tặng nhẫn sau đó kết hôn. Bọn họ vừa đứng sóng vai nhau trên lễ đường, Omega nghiêng mặt muốn nhìn kĩ hắn thì đối phương đã biến mất, chung quanh cũng không còn ai. Chỉ có cậu, một mình.

Một người vì khóc mệt đến độ thiếp đi mà không ai biết, còn người kia thì thấp thỏm không thôi. Hắn đứng ở bên ngoài rất lâu, đứng đợi chờ dù chẳng biết bản thân nhìn thấy được gì. Hắn cũng không thể thấy cậu, Kim Taehyung lại càng chẳng thể ôm lấy cậu. Chẳng qua, vẫn cứ chôn chân đứng mãi ở đó, nhìn thật lâu, nhìn đến mức thẫn thờ. Rốt cuộc Alpha thấy buồn cười, buồn là vì bản thân tệ quá, cười là vì phát hiện quá tẻ nhạt.


Hắn là người buông tay, giờ đây lấy lý do gì để thương cảm? Chính Alpha còn ngờ nghệch, hắn cũng không biết.


Rốt cuộc người chọn rời đi cũng không thể ở lại, cho nên Kim Taehyung dù không nỡ vẫn chẳng còn cách nào khác. Rời đi là cho nhau một cơ hội tìm được người tốt hơn, hoặc có đôi khi, người ở lại thế mà vẫn còn vấn vương, vẫn còn mong ngóng. Kim Taehyung cảm thấy thất vọng về bản thân là bởi vì hắn không đủ trưởng thành để chăm lo cho người trong lòng, Jeon Jungkook cảm thấy tủi thân là bởi vì mình đã quá tin vào cái tình đầu ngây ngô vốn dĩ.


Rốt cuộc, bọn họ ai cũng đều đau lòng, tất cả lại chỉ vì cùng một chữ yêu.




___

Buổi sáng đầu tiên sau khi chia tay, Jeon Jungkook thức dậy thật sớm. Cậu mờ mịt nhìn khắp phòng, lại bất giác cúi đầu, chỉ biết cười ngốc. Đêm qua làm gì phải một cơn ác mộng, bởi lẽ mắt Jungkook vẫn còn cay cay, đầu óc vẫn y nguyên những gì mà hắn nói.

Chẳng qua chỉ cần vừa nghĩ đến, mắt cậu lại nhoè đi, cứ sụt sịt không ngừng. Mấy cái hồi hộp gì đó của thi cử rốt cuộc đều bị nỗi buồn trong cậu xoá mờ đi, cảm thấy áp lực cứ chồng chất lên vai cậu từng chút. Thấy thật sự mệt, nhưng chẳng có ai để bản thân dựa vào.


Khuôn mặt Jeon Jungkook buồn buồn, gần như nhợt nhạt hẳn. Hai tay vẫn luôn bịn rịn vào nhau, đến cả khi bị người lạ chen lấn đụng phải Omega cũng như người mất hồn. Cậu vừa ngã xuống đất, sau đó liền lồm cồm ngồi dậy, không than đau cũng chẳng cần người trước mặt xin lỗi. Omega gần như không hề để ý đến bất cứ cái gì xuất hiện xung quanh, đầu óc cứ xoay mòng mòng. Không nghĩ đến thì thôi, nhưng cứ căng não ra nhớ hắn thì nước mắt cứ chảy dài.

Trước giờ thi, Jeon Jungkook bị bạn học kéo đến hỏi bài. Thế mà chẳng nghe được cậu nói gì, gần như Jungkook cứ lâu lâu lại đỏ hoe mắt, đầu cúi gằm. Thật sự chẳng nói một lời nào. Đợi đến khi Kính Cận tới giải vây, Jungkook mới có thể thở ra nhẹ nhõm. Nhưng đối phương ngó trước ngó sau, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.

"Taehyung đâu?"

Omega Jeon nghe đến tên người kia rốt cuộc nhịn không được ngước mặt, môi mím chặt, dù đã cố giấu nhẹm đi nhưng rốt cuộc lại vì nó mà run giọng. "Cậu ấy, tụi tôi... tụi tôi không đi cùng nhau."


"Gì vậy dỗi nhau đấy à? Cậu ta cũng không đi thi luôn hả? Hai cậu yêu nhau, tôi cũng thấy khó hiểu đó!" Kính Cận nhìn khuôn mặt bạn ấy, chỉ phát hiện mắt bạn có hơi sưng. Nhưng không nghĩ đến chuyện giữa hai người kia sẽ lớn đến vậy, lúc này than thở tình yêu của loài người, cũng chỉ như đùa.



Nào có ngờ, Jeon Jungkook vừa nghe thế thì tủi thân không thôi. Tâm hồn giờ đây cực kì nhạy cảm, Jungkook gồng chẳng được thút thít, cậu vừa xấu hổ dùng tay che mặt, lại vừa nức nở nói với đối phương. Tâm trạng khi ấy không thể giải toả, gần như bí bách trong lòng cả một đêm, nói ra với Kính Cận chẳng khác nào nói ra những điều trong lòng.

"Taehyung, cậu ấy với tôi... hức- chia tay, chia tay rồi."

Omega lúng túng lau lau nước mắt, Kính Cận thì đột nhiên trợn tròn mắt, nó quay mặt đi nơi khác, tự giác vả vào miệng mình một cái. Sau cùng là một người bạn tốt, thấy xung quanh đổ dồn chú ý vào Jungkook, nó cũng cảm thấy được cậu sẽ khó mà thoải mái. Vì thế không nói nửa lời kéo bạn ấy vào nhà vệ sinh, một phần là để cậu bình tĩnh, cũng như có thể để Jungkook thoải mái hơn một chút.


Kể từ giây phút đó nó chẳng nhắc đến Kim Taehyung thêm chữ nào, gần như dốc sức cố gắng nói thật nhiều về những chuyện có phần nhảm nhí. Cốt yếu là mong muốn Jungkook nhanh lấy lại tâm trạng để vào phòng thi, nhưng nỗ lực của nó bằng không, vẻ mặt Omega vẫn ảm đạm. Mà giờ thi rốt cuộc cũng đã đến.


Người ta bảo khi chia tay, là khi muốn quên đi cái gì đó thì nó cứ mãi xuất hiện ở trước mặt mà không biến mất. Cho nên lúc tờ giấy làm bài được phát ra, cậu lại nhìn thấy tờ thông tin của Kim Taehyung nằm trên bàn ở đằng trước. Chỗ nọ trống trơn không thấy bóng hắn, dù Omega đã ôn kĩ nhiều dạng bài. Giáo viên canh thi và những người ngồi xung quanh cũng không tránh khỏi nhìn cậu, một bạn thí sinh vừa khóc vừa làm bài.



Những bạn xung quanh thầm mừng trong lòng rằng đã nắm chắc một tấm vé để bước chân vào đại học chỉ vì nghĩ Jungkook không làm được bài, giám thị canh thi lại lắc đầu thất vọng, kỳ thi quan trọng thế này mà vẫn có người không chịu cố gắng.


Jeon Jungkook ngồi trong phòng thi, Kim Taehyung ngồi đờ ra ở trong phòng ngủ. Cửa phòng khoá trái, Alpha chẳng ngủ được cả một đêm, gần như đầu óc chẳng nghĩ nổi thứ gì. Đôi khi bất giác bật cười, kỉ niệm của bọn họ tươi đẹp quá. Càng nghĩ lại càng hạnh phúc, càng nghĩ lại càng đau lòng.


Gần sáng hắn mới đem bộ dạng nhếch nhác trở về nhà, trông chẳng khác nào đứa trẻ sống đầu đường xó chợ, nhìn tệ hại biết chừng nào. Kim Taehyung ngồi ở phòng khách đến gần sáng, giúp việc dọn đồ ăn cho hắn ăn, Alpha cũng không ăn được bao nhiêu. Cứ giống như người mất hồn, dẫu nước mắt chẳng rơi nhưng lòng sớm đã nhói đến khó thở.


Thế mà cha hắn đến cả liếc mắt nhìn Taehyung cũng không hề, ông bước thẳng ra cửa. Bộ dạng con trai mình, đến cả lý do lão cũng không thiết tha hỏi tới. Kim Alpha ở nhà mà chả khác nào sống trong địa ngục, người thân cuối cùng vừa bỏ mặc hắn. Thì mẹ ghẻ đã tức khắc ngồi phịch xuống sofa, khoanh tay nhếch môi cợt nhã hắn."Chịu về báo hiếu rồi đấy à?"



Cho nên lựa chọn mà Kim Taehyung chọn lúc này là trốn tránh, hắn ở trong phòng xem ảnh của bọn họ. Đôi khi vô vị cười thành tiếng rồi bất giác mắt cay xè, tự hỏi chính mình rằng: vì sao hắn lại tệ đến vậy?





Kim Taehyung hít mũi, hắn sợ bạn ngốc kia lo lắng quá độ sẽ khó mà ngủ ngon, lại sợ cậu sẽ không biết tự chăm sóc mình. Hắn sợ Alpha khác đến gần nhóc ngốc của hắn, càng lo lắng liệu bản thân trốn tránh thế này thì chỗ dựa của cậu hiện tại sẽ là ai.


Bồn chồn nghĩ ngợi lung tung nhưng rốt cuộc hắn vẫn chỉ có thể ôm mặt nằm phịch xuống nệm, hắn hèn nhát không dám đối diện thế này thì có thể chăm sóc cho cậu chắc?


Đến cả quyền nhớ nhung, hắn cũng không thể với tới.



Alpha giọng khản đặc, mí mắt mỏi nhừ, hắn bị quá nhiều thứ đè nặng trên lối suy nghĩ của mình. Không ngủ và căng thẳng khiến Kim Taehyung cảm giác như bản thân đang bị tảng đá đè nặng, Taehyung nhắm nghiền mắt, trong khi mê man vẫn chẳng thể ngừng nhớ đến cậu. Môi Alpha mấp máy, gần như chỉ ngờ nghệch thoát ra khỏi môi trước sự ngăn cản của não bộ.


"Jeon Jungkook, anh nhớ em..."







___

ê tính ra nay đang gất là vui mà chơi vài ván liên quân, ko sồn sồn chat j hếc mà bị cấm chat má ơi!!! clm điên vỡi ớ🤯

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com