Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

anh


em về rồi đây taehyung ah

tay nắm cửa vừa được vặn một vòng cùng lực đẩy nhẹ, em hớn hở bước vào cùng tanie đang nguẩy đuôi ngoe nguẩy, có lẽ đã lâu rồi thằng bé chưa được ra ngoài, mãi cho đến 2 tiếng rong ruổi ngoài công viên mới chịu ngoan ngoãn về nhà cùng em, taehyung có vẻ đã đợi ở nhà khá lâu rồi.

tanie nhảy khỏi vòng tay em rồi ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ anh, em đoán là thằng bé đang muốn san sẻ niềm vui với ba lớn của nó, cũng phải thôi, đã lâu vậy rồi nó chẳng được ra khỏi nhà vì em bận quá cùng một lí do khác, chắc cũng tầm hơn 1 tháng rưỡi nhỉ? nhìn thằng bé cứ tung tăng xung quanh anh khiến bản thân em bất giác mỉm cười, niềm vui của em đơn giản thế đó.

em cúi người cất giày vào tủ, móc chiếc áo bông dày cộm lên trên rồi cũng lật đật đi vào, tuyết vẫn còn vương trên mái tóc đen của em một vài đốm trắng nhỏ, cũng không đáng chú ý lắm khi em chỉ cần phủi nhẹ một cái là xong.

ánh mắt anh men theo bước chân em đang tiến lại gần, trên môi luôn nở một nụ cười ôn nhu như thế. vươn đôi tay có chút lạnh khi mà em đã ở ngoài trời hơn 2 tiếng, vuốt lấy khuôn mặt điển trai trước mắt, vừa đi khỏi chốc lát thôi mà em nhớ anh khôn xiết.

em dặn dò đôi ba câu rồi quay người vào bếp, trời cũng đã ngã màu hoàng hôn rồi. độ cuối đông, khí trời càng trở lạnh, thiết nghĩ gà hầm jjimdak sẽ tuyệt hơn vào buổi xế chiều thế này, nếu taehyung không khó tính trong việc ăn uống thì em đã sắn tay áo vào nấu món canh đậu phụ kim chi rồi vì nó dễ làm hơn món kia nhiều, không phải em trách anh ấy đâu nhé, chỉ là món gà hầm nấu hơi lâu một chút thôi, em sợ anh đợi đến đói mất.

em gấp rút mặc chiếc tạp dề sậm màu, bắt tay vào công việc mà em cảm thấy thích nhất trong tất cả các việc mà em làm hàng ngày, vì em mê mẩn hình ảnh của taehyung lúc anh thưởng thức món ăn chính tay em nấu.

em vẫn còn nhớ cái ngày mà lần đầu tiên vào bếp, một bát canh rong biển khiến em quay quần trong bếp cả buổi chiều cùng anh, đến hơn 7 giờ tối mới có một bàn ăn không mấy thịnh soạn lắm nhưng chứa đầy công sức của em và sự trợ giúp từ taehyung. dù vậy nhưng quả thật, nhìn thành phẩm của mình nghi ngút khói trước mắt, thứ xúc cảm thoả mãn cứ len lỏi vào tận trái tim. em cũng chẳng rõ bát canh ấy mùi vị ra sao nhưng vẻ mặt anh khi đó thực chất còn hài lòng hơn cả em nữa, phải chăng là do em biết nấu ăn rồi? phải chăng là jungkook của anh đã giỏi thêm một tí nữa?

em loay hoay với mớ thực phẩm trên bàn, ngoài phòng khách cứ văng vẳng tiếng woof woof không dứt, em lắc đầu cười trừ khi mà tanie tăng động quá, chắc là đang chơi đùa với ba lớn đến khàn cả cổ họng rồi. độ tầm gần 2 tiếng thì món gà hầm mới hoàn thiện, em biết taehyung không thích ăn cay nên cũng không cho nhiều bột ớt lắm, có lẽ anh đã đói rồi nên em cần phải tranh thủ, tanie nháo nhào cả buổi đến giờ cũng im lặng, chắc là đã ngủ trong lòng anh rồi nhỉ?

em cởi bỏ tạp dề rồi cẩn thận dọn cơm lên bàn, gọi vọng tên anh rồi tanie cũng lật đật chạy theo, em quay người đi đến chỗ thức ăn cho cún, chậm rãi đổ chút hạt cho thằng bé, nhìn cái đuôi nó kìa, cứ ngoe nguẩy mãi thôi

tanie ah, sau này không được tăng động như hôm nay đâu nhé, con làm phiền ba lớn đó

em quay lại nhìn anh, thấy trên môi anh đang vẽ một nụ cười hài lòng, bản thân em cũng cảm thấy thoải mái. tanie lại hiểu chuyện, cụp đôi tai thường ngày vẫn hay vểnh lên, dụi dụi vào chân em vài cái như xin lỗi, em chỉ kịp xoa đầu thằng bé rồi quay lại bàn ăn, không quên rửa tay lại một lần nữa.

em tỉ mỉ xúc một bát cơm đầy nóng hổi, đặt trước mặt anh rồi cũng tặng cho bản thân một bát tương tự. cơm hôm nay ngon nhỉ? Là do em vừa đổi gạo khi ra ngoài ban trưa đó, anh thử xem? là loại gạo anh thích, khá dẻo và mềm, em dám chắc là anh sẽ ăn cực kì ngon miệng cho coi.

anh nhìn em rồi lại cười, em thích nụ cười của anh lắm, nó khiến em cảm thấy thật an yên, đôi lúc em mệt mỏi nhưng chỉ cần anh tặng cho em một nụ cười, ngay tức khắc em thấy bản thân như được truyền một nguồn năng lượng vô tận, còn tuyệt vời hơn nữa khi anh dịu dàng hôn lên bầu má có chút ửng hồng của em, anh hay bảo rằng jungkook em là người dễ thương nhất thế gian, dẫu cho trần đời này có bi ai đến mấy, jungkook của anh vẫn là người tốt đẹp nhất.

một thoáng bồi hồi khẽ làm trái tim em run rẩy khi anh trực tiếp thổ lộ như thế nhưng cũng thật hạnh phúc khi em có được một kim taehyung bên cạnh. anh cũng hay bảo rằng jungkook của anh thật giỏi giang, dường như khi nhắc đến em, anh đều dùng những ca từ đẹp đẽ nhất nhỉ? em không phải tự mãn đâu nhưng em cũng thấy em giỏi thật ấy chứ, em biết nấu ăn, đặc biệt là nấu những món anh thích. em biết vẽ, vẽ cùng anh những bức tranh bằng hàng trăm gam màu hiện thực và điều quan trọng nhất là em biết cách khiến anh hạnh phúc nhỉ? anh đừng cười em nhé, em đang nói thật đó. trên thế giới này chẳng có ai khiến anh an yên thế đâu. và cũng chẳng có ai khiến em tận tâm tận lực như thế, duy chỉ có anh thôi, taehyung của em.

em nhướng người gấp một miếng gà nhỏ sang bát cơm trắng trước mặt, trời cuối đông còn lạnh hơn khi đêm về, nếu không ăn nhanh một chút, nó sẽ nguội mất và khiến anh đau bụng đấy. anh phải ăn nhiều vào, em thích nhìn hai cái bánh bao trên má anh cơ, hoặc hơn là quả lê trên eo anh.

em cùng anh ăn nhanh hơn thường ngày đôi chút, em vội đứng dậy dọn xấp chén dĩa vào bồn, đồng hồ đã điểm 8 giờ rồi, trời lạnh thế này thì phải uống sữa ấm, như thế mới tốt cho sức khoẻ. em gấp gáp rửa nhanh số chén dĩa trong bồn, tanie cũng chạy ra phía trước chơi với anh rồi, đợi em chút nhé?

em chậm rãi đi vào phòng khách với 2 ly sữa ấm trên tay, không quên mấy quả dâu em đã rửa sạch nữa. em đặt chúng trên bàn, anh nhìn em rồi cười ôn nhu như nắng hạ, em biết là anh đang hài lòng mà, em cũng thấy vậy.

bật lửa đâu rồi nhỉ? em nhớ em đã đặt nó ở đây mà? em nhăn mày tìm kiếm thứ cần thiết, em không phải tuýp người để đồ đạc lung tung nhưng giờ thì cái bật lửa đâu rồi?

à, ra là trong bếp, em đãng trí quá, khi nãy bật bếp không lên lửa, em phải mồi bằng thứ đó, tuy có chút nguy hiểm nhưng mà không làm thế thì làm sao nấu ăn chứ? anh định than thở vì em lại cáu bẳn khi không tìm thấy đồ à, em xin lỗi nhé.

em kéo nhẹ bánh răng, những tia lửa nhỏ xíu bung ra như một bông hoa bé xinh rồi bùng lên một đóm cam vàng, chăm chỉ làm cháy thứ em đang cầm. mùi của cái này quả thật khó chịu mà, nó khiến sống mũi em cay xè. em dùng tay quạt quạt vài cái, đến khi đóm đỏ vàng tắt hẳn rồi quay người nhìn anh, em cười khi thấy anh vẫn quan sát em từ nãy đến giờ, dịu dàng cắm thứ đang cầm vào ly hương trước mặt, chấp tay cúi đầu một cái rồi ngẩng lên.

49 ngày rồi anh nhỉ? trùng hợp thật, lại ngay ngày sinh nhật của anh

nước mắt em chực chờ trên khoé mi nặng trĩu, đến khi nhìn thẳng vào nụ cười trong di ảnh nhỏ, không buồn mà rơi xuống thành từng dòng mặn chát trên gò má xanh xao. có lẽ em vẫn yếu đuối như thế, vẫn hay đau lòng như thế, rốt cuộc thì em cũng chỉ cần một taehyung vỗ về, an ủi mà thôi. nhưng chung quy, thứ em cần lại chẳng còn là hiện thực. trả cho em những kiếp ngày cô đơn, lạc lối.

hôm nay em xả tang anh nhé?

49 ngày qua, trên mái tóc đen đeo mãi một khăn tang trắng, em chẳng biết nữa, em cứ nghĩ nó như sợi dây gắn chặt em và anh, đến khi gỡ xuống, bản thân như vuột mất anh khỏi vòng tay gầy gò. em đã đeo nó suốt quãng thời gian dài, đến nỗi mái tóc hiện tại đã hằng một vết lớn, nhưng có là gì đâu hở anh? trái tim em còn có một vết hằng lớn hơn gấp bội

em xin lỗi, anh ơi

xin lỗi vì không thể cùng anh răng long đầu bạc, xin lỗi vì để anh đơn côi nơi tối đen mịt mờ...nếu, nếu anh không bảo rằng em phải sống tiếp, có lẽ giờ đây người xả tang chẳng là em. em buộc phải sống tiếp khi đó là di nguyện cuối cùng của người em yêu, là mong mỏi duy nhất khi anh sắp đặt chân đến nơi thiên đường, để lại em cùng hàng vạn hoài niệm xưa cũ của chốn trần đời bi ai. em chẳng trách anh đâu, em chỉ buồn khi anh không còn ở đây cùng em thôi. có lẽ em sẽ một mình, nhưng em biết rõ anh vẫn ở phía sau em đúng không?

anh ơi, anh ngủ yên nhé?

anh ơi, hứa với em nhé?

chờ em được không?

số phận cướp mất người em yêu, chỉ để lại cho em một khung ảnh nhỏ cùng 3 nén nhang trầm...đến khi quay đầu lại, nén nhang cũng tàn như cõi lòng em

-----

em ơi, em đừng không khóc nữa, vì giọt lệ tràn chẳng vượt nổi âm dương...thay anh, thay anh yêu lấy em được không?

end

một chiếc oneshot viết vội trong đêm khi mà cả facebook, messenger và instagram đều sập

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com