Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Kí ức một ngày mưa rơi

"Em biết mà, anh hãy đi đi. Bởi vì em biết, cô ấy mới chính là sự lựa chọn ưu tiên của anh. Còn em? Chỉ là sự lựa chọn thứ hai của anh, giữa vô vàn sự lựa chọn khác..."

____________________________

"Em ơi, cô ấy trở về nước rồi..."

Anh nói với tôi. Tôi cũng không bất ngờ gì cả. Bởi vì...

____________________________

Đêm hôm trước

Căn phòng tối đèn, chiếc rèm cửa bị gió thổi hiu hiu khiến nó bay phất phơ. Ánh đèn ngủ hiu hắt, mờ mờ không thể nhìn thấy rõ cảnh vật phía trước. Chỉ có thể nghe thấy, tiếng thở đều của hai người đang nằm quấn lấy nhau trên giường.Một mùi hương thơm nhẹ trong đêm bay nhè nhẹ. Chính là mùi của hoa nhài được trồng bên cạnh ban công. Đột nhiên có tiếng điện thoại từ máy anh, nó đột ngột kêu lên. Tôi cũng vì vậy mà thức giấc, dụi dụi đôi mắt còn đang nhắm nghiền. Tôi thấy anh vẫn đang say ngủ, tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên đều đều, phá tan màn đêm u tịch. Bây giờ cũng đã muộn, anh hôm nay có vẻ mệt mỏi lắm nên mới ngủ say tới như vậy. Vì thường ngày anh đều ngủ rất tỉnh. Tôi vươn tay tắt chuông điện thoại của anh đi, nếu để anh thức dậy lúc này thật không tốt chút nào. Tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của anh. Đúng là khuôn mặt này. Cảm giác thật an toàn khi anh còn ở bên, cả hơi ấm và mùi hương từ người anh tỏa ra khiến tôi cũng cảm thấy bản thân ngửi thấy mùi dịu êm. Tôi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng tôi đột nhiên tỉnh dậy, màn đêm hình như vẫn đang bao trùm lấy mọi cảnh vật. Bởi ngay lúc ấy, nói cánh mũi lại âm trầm ngửi thấy mùi hương hoa nhài thơm ngào ngạt. Thầm nhủ không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi? Và anh đang ở đâu? Một bên giường trống trải vô cùng, khiến tôi có chút không quen. Tôi còn có cảm giác, anh hình như đang nói chuyện với ai đó. Dù tiếng nói chuyện rất nhỏ, nhưng tôi lại có thể nghe thấy lúc thì vang, lúc thì lại tưởng chừng như ngắt quãng. Tôi chỉ như một thói quen, đứng dậy và bắt đầu tò mò rằng. Anh đang nói chuyện với ai? Dù bây giờ đã quá muộn như vậy?

"Em, ngày mai anh sẽ tới gặp em. Em không cần phải tới đây đâu. Vì ở nhà, còn có Jungkook...Em ấy sẽ thấy khó chịu lắm! Ngày mai anh sẽ tới gặp em!"

Tôi bất chợt thấy ở tim mình có một cơn run rẩy vừa khẽ khàng lại có chút kịch liệt bất chợt tôi chẳng biết ấy là cảm giác thế nào, có lẽ cô ấy đã trở về rồi. Tôi sắp phải rời đi chăng? Không biết từ bao giờ tôi lại lưỡng lự, lo lắng không  có chút an toàn nào cả. Ngay cả khi bản thân mình...đang ở cạnh anh ấy:

"Vậy em ngủ sớm đi, anh sẽ tới gặp em. Còn chuyện của Jungkook, em ấy rất hiểu chuyện có lẽ sẽ hiểu cho anh thôi, em đừng lo!"

...

Anh bất chợt cúp máy, ánh mắt anh hướng ra xa. Phóng tầm mắt tới tận cuối chân trời. Anh đứng đó một lúc lâu, tôi cũng vậy. Chung quanh tôi, mọi thứ dường như đang đông cứng .Cho tới khi anh lục tục bước vào bên trong thì tôi mới hoàn hồn. Liền mau chóng chạy tới bên chiếc giường, kéo vội tấm chăn lên rồi nhẹ nhàng nhắm nghiền đôi mắt. Ít ra như vậy, anh sẽ không biết tôi vừa mới khóc. Tôi cố gắng tìm lại sự trầm ổn trong tâm hồn, tôi cố gắng nói với lòng rằng:

"Anh ấy sẽ không bỏ mình đâu. Nhất định là như vậy!"

Nhưng thật lòng, trong trái tim tôi đã hoàn toàn trống rỗng. Ngay cả đầu óc tôi ngay lúc này, không thể nghĩ nổi thêm nữa, không thốt lên được lời nào để an ủi chính mình. Tôi sợ, tôi sợ anh sẽ rời bỏ tôi. Như cái cách mà ba mẹ rời khỏi tôi vậy. Và rồi, Jeon Jungkook sẽ lại trở thành một đứa trẻ bất hạnh, đầy nỗi đau. Tôi có cảm giác, anh bước tới bên tôi ôm lấy tôi như thế chưa có chuyện gì. Tôi để mặc mình cho anh ôm, bởi vì tôi của ngay lúc này, cần cái ôm này của anh nhiều lắm. Biết đâu sau này, cái ôm ngàn vạn tia ấm áp ấy sẽ không còn nữa? Bản thân tôi muốn anh sẽ ôm tôi mãi mãi. Một lúc lâu thật lâu sau, không thể xác định được thời gian. Nhưng tôi biết, khoảng thời gian vô định này vẫn cứ trôi. Và đêm nay, có vẻ thời gian trôi chậm hơn tôi tưởng. Cái cảm giác nghẹt thở tới mức khó chịu này khiến tôi không thể nào chợp mắt. Nó gợn sóng, nó lại tịch mịch đến lạ lùng. Bên cạnh tôi anh đang say giấc. Tôi lại nghĩ về cái tình cảnh mà hai chúng tôi gặp nhau lúc ban đầu. Đúng là rất kì lạ, cũng có chút hối hận ngay giây phút này. Lần đầu tiên trong đầu tôi lại có suy nghĩ như thế về cuộc tình giữa tôi và anh. Thật không rõ là yêu hay chỉ ở bên nhau như những "người bạn"?

• 2 năm trước

"Anh gì ơi? Trời mưa lớn lắm, anh sao lại đứng ở đây vậy? Sao không đem theo ô?"

Tôi nhớ y nguyên ngày hôm ấy, trời mưa rất lớn. Còn tôi thì vẫn đang trên đường trở về nhà, thời tiết lạnh vô như cắt da cắt thịt, có chút lạnh lẽo.  Còn tôi thì thấy anh đang đi lững thững trên con đường lớn, cả người ướt sũng nước. Chẳng biết là thân ảnh ấy đang đi hay lết từng bước trên đường?  Tôi chỉ lờ mờ thấy được toàn thân anh hình như đang run lên thì phải? Tôi chạy tới che ô cho anh, thấy hành động ấy của tôi. Câu hỏi như rơi vào quên lãng,  anh cũng không trả lời câu hỏi đó. Lòng tôi có cảm giác thương cảm vô cùng. Từ từ nhìn người thanh niên này, tôi lại thấy chắc là anh giống tôi, cũng đã bị bỏ rơi rồi! Đôi mi anh run lên, khóe mắt đỏ hoe. Không rõ là do khóe mắt cay do bị nước mưa tấp vào khuôn mặt. Hay do anh đã khóc vì một ai đó? Chỉ là từ tận đáy mắt anh, có chút gì đó đáng thương, luyến tiếc cùng cực. Chắc rồi, tôi cũng đã từng như thế. Tôi không hỏi, chỉ im lặng che lấy ô cho anh. Rồi quên mất rằng trời đang đổ cơn mưa, khiến cho cả một bên vai áo tôi ướt sũng. Cho tới khi chúng tôi tới trạm xe buýt, tôi đã im lặng cho tới khi anh lên tiếng:

"Sao cậu lại che ô cho tôi vậy? Cứ kệ tôi đi!"

Anh nói với tôi, giọng anh trầm khàn tới mức tôi nghe chữ được chữ không. Nhưng tôi vẫn hiểu rằng anh đang hỏi tôi điều gì. Tôi cố gắng giải thích, cũng không thể nói là do tôi cảm thấy thương cảm cho anh được:

"Tôi...xin lỗi anh! Tôi chỉ cảm thấy trời lạnh quá, anh còn dầm mưa thêm nữa chắc chắn sẽ bị bệnh mất!"

Anh chỉ cười khổ, tôi hơi ngơ người:

"Vậy sao? Cậu còn lo cho tôi hơn cả cô ấy? Ha ha, nực cười..."

Tôi không đáp, nhưng anh ấy có lẽ bị bỏ rơi rồi? Tôi cũng không chắc, cũng sẽ không hỏi. Bởi việc phải cố gắng xen vào cuộc đời của ai đó khiến cho tôi cảm thấy vô cùng khó khăn, chật vật. Nếu tôi đã bước được vào trong đó rồi, liệu sau này có thể bước ra nữa không?

Tôi lấy trong chiếc túi ra một chiếc khăn quàng cổ rồi đưa cho anh:

"Anh mau quàng vào đi, hay làm gì cũng được"

Không rõ cảm xúc khi ấy diễn biến thế nào? Nhưng tôi cảm thấy lần đầu tiên tim mình đập nhanh tới như vậy. Tôi chưa từng cố gắng quan tâm ai tới như thế này. Tôi cố gắng để bản thân không nhìn anh thêm lần nào nữa. Nhưng mà, trái tim lẫn lý trí vẫn cứ thúc giục tôi nhìn anh thêm nữa đi. Biết đâu sau này không thể gặp lại nữa, thì biết phải làm sao? Thế nên, lại một lần nữa tôi quay sang "vụng trộm" nhìn anh. Và mong rằng anh sẽ không thấy điều đó:

"Cậu? Sao lại nhìn tôi vậy? Nãy giờ có lẽ đã hơn 10 lần rồi nhỉ?"

Tôi bất ngờ tới mức ấp úng, ánh mắt lảng tránh ánh mắt của anh. Tôi không muốn nhìn vào đáy mắt đó. Bởi tôi nhận ra, nó giống với ánh mắt của tôi vào nhiều năm về trước. Và chính bởi vì thế nên tôi có một kết luận. Chúng ta sẽ thường rung động trước những thứ có điểm giống ta. Dù là sở thích, ánh mắt..., Và đôi mắt đó thực giống tôi tới khó tả. Tôi biết mình không thể rung động thế này, bởi một sự rung động nhẹ hệt như lướt qua đó có thể rời bỏ cuộc đời tôi đi bất cứ lúc nào. Chỉ là yêu thôi mà? Chia tay rồi cũng không sao! Nhưng tôi thì khác, tôi cố gắng trốn tránh trước những sự rung động lướt qua như thế. Tôi sợ phải chia ly hơn cả

Một khi chia tay một lần rồi, cũng không thể tình cờ mà có lại như thế nữa. Trong khi trong đầu tôi có cả ngàn suy nghĩ khó có thể diễn tả thì anh lại hỏi tôi:

"Tên cậu là gì? Tôi là Kim Taehyung!"

"À...xin chào tôi...tôi là Jungkook!"

Thế rồi, anh đào sâu vào đáy mắt tôi. Điều này khiến tôi rất lúng túng, không biết tôi đã nói điều gì sai chăng? Hay là do tôi đã làm lộ ra suy nghĩ không đáng có. Nhưng có vẻ là không phải thế, anh chỉ nói một câu rồi quay đi:

"Đôi mắt cậu, trông thật giống em ấy!"

Rồi khi xe buýt tới, tôi lên xe nhưng vẫn không quên để lại cho anh chiếc ô đó:

"Anh Taehyung, ô này anh cầm lấy nhé! Trời mưa lớn lắm đó!"

Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, tới tận bây giờ. Tôi vẫn thường hay nghe thấy, có tiếng mưa rơi tí tách bên chiếc ô trong suốt đó. Thi thoảng tôi cũng lại nhớ tới, đáy mắt đầy sự ảm đạm và gần như là buông bỏ đó. Sau này, gần như là một sự sắp đặt, tôi lại gặp anh thêm lần nữa. Trời hôm ấy không mưa, nhưng lại rất lạnh:

"Cậu không mang theo khăn quàng sao?"

Giọng nói quen thuộc lọt vào tai khiến tôi sững người rồi vội vàng quay người lại. Đúng là anh thật, không phải mơ nữa. Vì tôi, sau ngày hôm ấy có đôi lần mơ thấy anh. Mà mỗi lần như vậy, lại thấy khóe mi không ngừng run lên đó. Thật khiến con người ta khó mà hiểu được. Anh lấy chiếc khăn quàng cổ trên người mình rồi quàng vào cổ tôi. Rất ấm áp, cũng rất dịu dàng. Lại là cảm giác đó, tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp. Và rồi, đó cũng lúc mà chúng tôi ở bên nhau. Những ngày đầu tiên, tôi cảm thấy mình sẽ không còn cô đơn thêm nữa. Vì ở bên tôi có một người chăm sóc tôi rất tốt. Sợ tôi lạnh vào mỗi đêm đông, sợ tôi đi làm không mang ô nên lúc nào cũng sẽ tới đón tôi mỗi lúc tan làm, mỗi lúc sinh nhật tôi sẽ đặc biệt mua một chiếc bánh sinh nhật đúng vị mà tôi thích rồi cùng nhau đón sinh nhật lúc 12 giờ, nắm tay tôi mỗi khi tôi mệt mỏi, bất lực nhất..., Nhưng nào có đâu, trên đời này không phải câu chuyện nào cũng sẽ có cái kết có hậu. Hay giống như "Công chúa Bạch Tuyết" sẽ sống với Hoàng tử cho tới tận cuối cuộc đời? Tôi không như vậy, có lẽ từ khi sinh ra. Cuộc đời tôi được gắn một cái mác là cô đơn...

-End-
💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com