Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại

Về Hà Nội cũng được một thời gian, Chính Quốc mỗi ngày sẽ cùng anh Trân nói chuyện thật nhiều, cũng cùng anh chuẩn bị toàn bộ mọi thứ để cùng nhau đi Pháp trong thời gian sắp tới.

Thời gian này Chính Quốc một mặt nhớ Thái Hanh đến chán nản, nhưng lại có những giây phút cười đến thủng ruột vì sự hài hước của anh ba. Em cởi mở hơn, nói chuyện nhiều hơn, vui vẻ hơn, em ưu tiên cuộc sống mà chính gia đình em đã cất công giữ lại cho mình, em hiểu rằng tận hưởng cuộc sống này chính là một loại hiếu thảo.

Em biết ơn và vô cùng trân trọng điều này. Cuộc sống này em chưa từng nghĩ đến ngoài gia đình mình ra sẽ có một gia đình khác đón nhận em. Nhưng em lại có phước vô cùng lớn, những người anh của người em thương trân quý em vô cùng. Anh ba Thạc Trân coi em chẳng khác gì đứa em ruột trong nhà, tình thương anh ấy dành cho em cũng như cho Thái Hanh vậy.

"Em đi mà đón nó đi, nó mà thèm nhớ anh là ai à"

Thạc Trân ngồi vắt chân ở nhà chính. Hôm nay Thái Hanh về Hà Nội, dự cũng sắp đến bến xe, mà anh ba lại càu nhàu không muốn đi, lòng anh đang chán nản. Có được thằng em mà nó thà lên Hà Nội gặp cô nào chị nào chứ không đi thăm anh đến một lần, anh thương nó thế mà thư nó cũng không gửi. Nó gửi người thương lên đây cho anh nuôi mà nó cũng chỉ thư cho anh một cái, ngoài dặn dò chăm sóc người yêu và thấu hiểu ra thì có yêu thương, ngó ngàng gì anh nó đâu. Lòng anh ba giận vô cùng.

Chính Quốc ngồi cười bất lực. Chả là em có nói với anh Trân một số chuyện, giờ anh ấy đang giận nãy.

"Lớn mà còn đi chấp với nó, còn ra cái gì"

Chính Quốc cùng Thạc Trân đang ngồi nhìn nhau thì giật thót mình quay sang. Anh cả Nam Tuấn đang đứng sừng sững ở cửa. Cả hai ngạc nhiên đến thừ người. Chính Quốc hồi phục trước, em đi lại.

"Em chào anh"

Nam Tuấn gật đầu, hai anh em ôm nhau một cái.

Lúc này Thạc Trân mới một mặt đen nhẻm đi lại, nhỏ tý nói.

"Anh về không báo em"

"Ừ"

Nam Tuấn đi vào nhà, anh xách theo cái hòm quần áo bự chảng làm bằng gỗ vào theo.

"Bác sĩ gì mà giận dai thế nhỉ"

Thế mà bọn họ không hề để ý rằng đằng sau anh Tuấn còn có một người nữa, anh ấy to lớn đến nỗi che mất hút cả một người đứng đằng sau. Thái Hanh đang đứng ngay ở cửa cười tươi mà nói.

Thật ra là Thái Hanh đứng né sang một bên, chứ anh cả nào che lại hết cho anh được.

Thái Hanh nhìn Chính Quốc cười ôn nhu một hồi, vứt ngay hòm quần áo ở cửa chạy đến ôm Thạc Trân.

"Anh ba của em đúng là ngày càng trẻ, càng oai phong đó"

Thạc Trân liếc xéo thằng em một cái liền một bộ mặt vui vẻ nhìn Thái Hanh.

"Về nhanh thế á"

"Anh cả đón em mà, đợi anh đón có mà đi bộ đến khuya"

"Sao mày phải nghĩ xấu cho anh như thế" Thạc Trân ôm Thái Hanh kéo vào nhà, tay lôi theo cả Chính Quốc đang cúi người nhặt cái hòm quần áo của Thái Hanh.

"Thế ai vừa bảo không đi đón em"

"Anh bảo Chính Quốc đi, anh chỉ đang muốn thử thằng bé thôi"

Bác sĩ nói gì cũng đúng. Chính Quốc ngồi xuống bên ghế, ngay cạnh Kim Nam Tuấn. Thái Hanh bên kia bị anh ba kẹp cổ hỏi tội.

"Chúng nó gặp nhau là như thế đấy"

Anh cả uy phong đẩy gọng kính quay sang Chính Quốc nói, mắt nhìn hai thằng em đang ân tình lâu ngày chưa gặp.

Chính Quốc mặt một nét, cười sáng láng.

"Anh về cũng bất ngờ ạ"

"Ừ, anh về luôn, đón Thái Hanh về cùng"

"Thế mà em chẳng biết gì" giọng em hơi buồn, mặt vẫn vương một nét ôn hoà nhìn Thái Hanh ở phía trước.

"Chuyện nhỏ, biết hay không cũng không cần phải để ý, để hai đứa nó nói chuyện đôi chút, lát hai đứa nói chuyện với nhau sau"

Nam Tuấn biết, hai đứa nhỏ này cả tháng không gặp, anh nhìn mặt cũng biết Chính Quốc nhớ Thái Hanh thế nào.

"Nào có ạ, nhìn anh ấy vui thế kia em còn vui không hết"

Nhìn Chính Quốc nói chuyện cùng Kim Nam Tuấn e dè như gặp cha chồng, Thạc Trân nhíu mày nhìn anh cả nhà mình, nói.

"Anh gây áp lực cho em út rồi kìa"

Thạc Trân mắt nhìn anh cả mặt mày nhăn như khỉ, lại quay sang Thái Hanh nhìn tay vẫn khoác trên cổ em trai, Kim Thạc Trân thế mà lại tiêu soái lắc đầu.

"Quốc, sang đây với anh, mau"

Chính Quốc đơ cả người, nhìn sang Nam Tuấn vẫn ung dung uống trà tươi.

"Em sang đấy, còn em đi sang đây"

Nam Tuấn quay sang Chính Quốc nhẹ giọng nói, rồi quay sang Kim Thạc Trân ra lệnh.

Thái Hanh nhanh nhẹn đẩy tay anh ba ra, đẩy cả người anh sang bên đấy, chạy sang bên này kéo tay Chính Quốc về phía mình.

"Anh cả của em" Thạc Trân giọng điệu xin xỏ ngồi xuống, ôm lấy anh mình, tay còn vỗ vỗ vào lưng anh mấy cái.

Cười mà mặt méo mó.

"Lâu ngày anh em mình không nói chuyện, em nhớ Thái Hanh thì cũng nhớ người anh này lắm nhỉ"

Cái giọng này của Nam Tuấn, từ Thạc Trân đến Thái Hanh, thậm chí cả Chính Quốc sống lưng đều lạnh ngắt. Mắt Thạc Trân giật giật.

"Đương nhiên là em nhớ, anh làm em sợ quá đi" da gà da vịt đều thi nhau mọc lên.

Thạc Trân e lệ ngồi bên cạnh khều khều, không dám ôm nữa. Không gian trầm lắng đến tột độ.

Chính Quốc âm thầm suy tư, cứ nghĩ nhà bốn người, tính cả em đi, sau này cũng sẽ ở chung, sớm muộn sẽ như vậy, không ngờ không khí gia đình thế mà lại không như em tưởng.

Em nhớ, anh Tuấn khi ở cùng Thái Hanh rất hay cười, anh Trân thì tính tình hài hước, Thái Hanh hơi trầm nhưng biết cách hưởng thụ, đôi khi sẽ chọc phá bày trò cười, em thì không tính đến, nhưng mà lúc này, có điều gì đó không được đúng cho lắm.

Trăm vạn sự, Chính Quốc chính là không thể ngờ đến.

Thái Hanh bên cạnh em cả người run lên. Không nhịn được cười sảng. Em quay sang nhìn anh, lại quay sang hai con người kia cũng như hệt vậy. Ba người họ cười thành tiếng rất rộn ràng.

"Sao, Chính Quốc mặt em đang rất ngẩn ngơ"

Thạc Trân tay khoác lên cổ Nam Tuấn, anh vừa cười vừa nói.

"Em thấy nhà mình thế này có vui không"

Tay Thái Hanh khoác lên cổ em, anh nói.

"Mọi người trêu em một tý thôi"

Làm Chính Quốc cười trừ, em lén lút thở dài một tiếng. Ba người họ là anh em, liếc nhau một cái là ăn ý hiểu nhau, em biết làm sao được, cứ tưởng mọi chuyện sẽ căng lắm, ai đâu lại thế này chứ.

Em cười nhưng lòng lặng lẽ trôi tuột xuống. 

"Giờ em là người nhà mình rồi"

Thạc Trân lại chỗ em nói.

"Anh đã nói rồi mà, nhà mình trăm biến vạn hoá sẽ vui lắm, này cái mặt này là lại đang nghĩ cái gì này, có nhớ những lời anh nói không đấy?"

Chính Quốc gật đầu. Em nhớ mà.

Khi em mới ở cùng anh vài hôm, anh Trân đã nói với em rằng.

"Anh biết là em đang trong giai đoạn khó khăn, nhưng em cũng cần phải quên đi mà đón nhận hiện tại, tất cả chúng ta là gia đình, anh hay anh Tuấn đều là người làm anh, liếc một mắt có thể nhận ra bọn em đang nghĩ gì, em không thể che dấu anh được, anh Tuấn thì lại càng không, em chính là em trai của bọn anh, không khác Thái Hanh một điểm nào cả, sau này nhà mình bốn người vi nhau sẽ rất hạnh phúc"

Công danh, sự nghiệp đều không xứng đáng bằng gia đình, hiện tại, sống vui vẻ là trên hết.

"Em biết rồi mà, hiện tại em đang rất vui, không hề buồn"

Nam Tuấn cùng Thạc Trân gật đầu một cái.

"Chiều nay chúng mình ăn gì được nhỉ?" anh ba hỏi.

"Em thèm bún đậu" Thái Hanh nói.

"Anh cũng thấy bún đậu ngon" Nam Tuấn cũng trả lời.

Thạc Trân quay sang Chính Quốc, hai người mặt tươi rói nhìn nhau.

"Thôi, đi mua phở, bún đậu em mí Quốc ăn chán lắm rồi"

Anh Trân xấu nết làm Thái Hanh và anh cả mặt mày chán ngắt không thèm để ý đến nữa.

"Em đi sắp đồ trước" Thái Hanh nói.

Chính Quốc theo anh về phòng cùng sắp đồ. Để lại Thạc Trân cùng Nam Tuấn nhìn nhau cười.

"Đi chợ đi, anh muốn mua ít đồ thắp thầy u"

"Em vẫn buồn à"

Chính Quốc gật đầu, em nhìn Thái Hanh mà nói.

"Hai anh rất thương chúng ta mà" Thái Hanh an ủi em, trước mặt hai anh cũng chỉ có thể nhìn nhau, vào trong phòng riêng tư, Thái Hanh mới xoay người ôm em vào lòng, xa nhau một ít liền nhớ đến chết.

"Em buồn vì nhớ anh"

Trời sinh tính tình nhỏ nhẹ, Chính Quốc lại là người dễ xúc động, nhìn Thái Hanh một tháng này gầy nhom mà thương xót. Em nức nở ôm anh, hay tay bám chặt vào nhau, Thái Hanh gầy, một vòng tay em ôm thừa rất nhiều.

"Anh về rồi"

Thái Hanh buông Chính Quốc ra, hai tay vuốt mấy cọng tóc, lộ ra cái chán cùng khuôn mặt khả ái của người thương, không nhịn  được khắp cả mặt đều rải một nụ hôn, chỉ riêng môi là dừng lại.

"Sau này sẽ đi đâu cũng có nhau"

Thái Hanh cúi xuống, cánh mũi hai người họ chạm nhau, anh nhắm mắt cúi xuống hôn em, nụ hôn nhẹ nhàng sau nhiều ngày dài không gặp.

"Nhớ em, thích em, yêu em, thương em"

Thái Hanh nghiêng đầu hôn liên tục vào môi em, anh thì thầm.

"Anh yêu em"

___________________________________

Còn ai đọc không ta, mấy tháng tri tui mi lại ra phiên ngoại kaka.
T nhiên tui có hng viết H -))) có ai muốn đọc H tui viết hong🫣 nếu mà mún thì cho tui xin í kiến he, dù sao thì mạch truyện chính cũng kết thúc rùi haha. Quan trọng là ai còn nh đến tui💔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com