Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 10:tái ngộ

"Em còn chờ điều gì sao? Đừng nói với chị là..."

"Phải..em chờ Jungkook"

Nói ra thì thật là nực cười có phải không? Hắn đã gây ra biết bao nhiêu đau khổ cho cậu rồi vậy mà giờ lại bảo chờ cậu? Thật lòng mà nói ban đầu hắn cứ nghĩ là do bản thân cảm thấy có lỗi với cậu nên mới như thế nhưng dần dần hắn chợt nhận ra đó không phải là sự thương cảm mà đó đích thị là tình yêu.

Kim Taehyung đã giữ đoạn tình cảm này suốt 5 năm qua. Sau hai năm cậu rời đi thì hắn mới kịp nhận ra bản thân đã phải lòng người mình từng cho là kẻ thù. Nếu bây giờ gặp lại cậu hắn có tư cách nói lời yêu cậu không nhỉ? Lúc đó cậu sẽ như thế nào? Có phải là cười vào mặt hắn rồi bảo hắn điên không? Haizzz cậu đã tuyên bố là hận hắn cả đời mà sao hắn lại có thể quên chứ.

"Em nghĩ cậu ấy sẽ tha thứ và cho em cơ hội sao?"

"Em không biết nữa"

"Dạo này chị thấy em có vẻ áp lực, chị nghĩ em nên đi gặp chuyên gia tâm lý đi để lâu sẽ không tốt"

"Em cũng định là ngày mai sẽ đi"

"Có cần chị đi cùng không?"

"Ây không cần đâu em lớn rồi mà"

"Em lớn thì lớn nhưng em vẫn mãi là đứa em trai nhỏ bé của chị"

----------

Sáng hôm sau.

Hắn lái xe đến bệnh viện ở trung tâm Seoul để gặp chuyên gia tâm lý. Kim Taehyung lần đầu đi khám về tâm lý nên cũng không rành vì thế mà hắn đã không đặt lịch trước. Hắn cứ thế mà bước vào trong quầy lễ tân.

"Cho tôi hỏi khoa tâm lý ở đâu thế?"

"Không biết anh đã đặt lịch trước với chuyên gia chưa ạ?"

"Tôi không có đặt lịch trước"

"Vậy phiền anh chờ trong giây lát ạ"

Kim Taehyung ngồi ở ghế chờ, hắn cũng có chút hồi hộp không biết sẽ ra sao.

"Mời anh theo tôi"

Hắn theo cô đến phòng của chuyên gia tâm lý. Kim Taehyung thở dài một hơi rồi vặn cửa bước vào trong.Vị chuyên gia đang xoay lưng về phía hắn để lấy 1 số giấy tờ. Hắn cũng không quan tâm mà tiến đến sofa ngồi. Nhìn xung quanh căn phòng được bày trí rất ngăn nắp và tỉ mỉ, có khá nhiều chậu cây được đặt quanh căn phòng tạo cho bệnh nhân cảm giác thoải mái và dễ chịu.

Lúc người đó vừa xoay người lại thì thời gian như ngưng động. Người trước mặt hắn không ai khác là Jeon Jungkook. Kim Taehyung bất giác ngớ người, hắn đứng phắt dậy, tay chân run rẩy, miệng không cất được thành lời. Cậu nhìn thấy hắn cũng chỉ có chút bất ngờ còn lại thì vẫn bình thường ngỡ như hắn chỉ là 1 người xa lạ, ngỡ như họ chỉ mới gặp nhau lần đầu.

"J-jungkook là em phải không?"

"Ồ lần đầu gặp mặt mà anh đã biết tên tôi rồi à? Bất ngờ thật đấy"

"Lần đầu gặp mặt sao?"

"Ừm đây là lần đầu tôi gặp anh đấy bộ anh đã từng gặp tôi rồi à?"

"À không, đây đúng là lần đầu chúng ta gặp nhau"

"Thế bây giờ chúng ta tiến hành trị liệu luôn nhé?"

Bọn họ bỏ qua màn chào hỏi rườm rà mà tiến thẳng vào trị liệu. Kim Taehyung sẽ nói hết những áp lực của mình ra để Jeon Jungkook ghi vào 1 cuốn sổ dành để trị liệu riêng cho hắn. Hắn nói về những áp lực gia đình và cả áp lực về công việc. Nói một lúc thì hắn chợt dừng lại, cậu tưởng là hắn đã giải phóng suy nghĩ xong nhưng không ngờ khi ngước lên thì thấy hắn đang nhìn thẳng vào mình.

Kim Taehyung bắt đầu nói tiếp.

"Mấy năm qua tôi hay bị ảo giác, tôi nhìn thấy người ấy nhưng khi đến gần thì lại biến mất điều đó làm cho tôi cảm thấy rất hụt hẫng"

"Anh có cảm thấy mệt mỏi hay mất ngủ gì không?"

"Không hẳn là như vậy chỉ là thỉnh thoảng thôi"

Jeon Jungkook sau khi đã nắm rõ tình trạng của hắn thì bắt đầu đi thẳng vào tham vấn.

"Thế bây giờ anh hãy nói cho tôi biết bản thân anh đang cần gì và anh đang muốn làm gì?"

"Tôi cần sống 1 cách tự do mà không bị gia đình ràng buộc, tôi đang muốn bày tỏ cho người đó biết nỗi lòng của tôi"

"Anh đang gặp phải hai vấn đề lớn đó chính là stress về gia đình và tình cảm, anh cần phải cân bằng được cảm xúc của mình trong khoảng thời gian này để tránh xảy ra thêm việc bị rối loạn cảm xúc"

"Về việc tôi bị ảo giác hay nhìn thấy người đó thì sao?"

"Anh có hay nhớ về người đó không?"

"Hầu như là mỗi ngày..."

"Nguyên nhân chính là do anh hay suy nghĩ nhiều thường thì não bộ sẽ là nơi lưu trữ nhiều nhất, não bộ của anh đã liên tục ghi nhớ hình ảnh của người đó khiến cho anh rơi vào ảo giác rằng người đó đang hiện hữu. Biện pháp đơn giản nhất là anh nên đi đâu đó hoặc có thể đọc sách nói chung là chỉ cần anh hạn chế nghĩ ngợi thì sẽ thuyên giảm"

"Bản thân tôi vẫn chưa tìm ra hướng giải quyết 1 cách hợp lý với lại việc nghĩ ngợi như đã trở thành thói quen tôi sợ sẽ không từ bỏ được..."

"Chuyện đó thì anh đừng lo, như tiến sĩ Phillippa Lally đã từng nói chúng ta cần đến 18-254 ngày để hình thành 1 thói quen tùy theo từng thể trạng và sự quyết tâm của mỗi người, còn việc từ bỏ 1 thói quen thì cần trung bình là 66 ngày, anh không cần gấp gáp làm gì chỉ cần anh quyết tâm thì chắc chắn sẽ được"

"Tùy theo sự quyết tâm sao? Nếu tôi không quyết tâm thì sao?"

"Ừm có thể là thời gian từ bỏ thói quen sẽ kéo dài thêm 1 chút"

Hắn lại bắt đầu rơi vào trầm tư. Bản thân hắn không muốn quên đi hình ảnh của cậu, nói đúng hơn là hắn muốn giữ nó mãi mãi trong tiềm thức của hắn. Càng giữ nó thì hắn lại càng nhớ cậu, càng nhớ cậu thì hắn lại càng đau lòng... nhưng mà hắn quyết định rồi, hắn sẽ cố chịu đau để giữ lấy hình bóng của cậu. Bản thân đã có lỗi không thể nói quên là quên được, hắn phải chuộc lỗi với cậu bằng mọi giá.

Quá trình tham vấn hệt như một cuộc trò chuyện nhưng nó lại vô cùng hiệu quả. Thật sự thì hắn đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

"Sau khi giải phóng suy nghĩ anh có cảm thấy thoải mái hơn không?"

"Tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều"

"Bản thân anh chưa đến giải đoạn nặng nên sẽ dễ dàng trị liệu hơn, hình như anh là bệnh nhân nhẹ nhất mà tôi từng trị liệu đấy"

"Tôi có thể xin danh thiếp của em được không?"

"Đây là danh thiếp của tôi nếu anh gặp stress hay vấn đề về tâm lý thì cứ gọi vào số này để đặt lịch khám"

"Được"

Jeon Jungkook lịch sự tiễn hắn ra cửa, trên môi vẫn còn giữ nguyên nụ cười. Kim Taehyung nhìn cậu một lúc rồi luyến tiếc rời đi. Khi thấy bóng lưng hắn đã khuất xa thì nụ cười trên môi cậu sớm cũng đã không còn. Từ nãy đến giờ cậu cố gắng giữ nụ cười trên môi vì tác phong nghề nghiệp chứ không hề vui vẻ khi nhìn thấy hắn.

Cậu giả vờ như lần đầu gặp mặt vì cậu không muốn hắn khơi lại chuyện xưa, một câu chuyện chẳng có gì vui vẻ. Kim Taehyung bây giờ có vẻ đã khác xưa nhưng mà... những gì hắn làm với cậu vẫn còn mãi ở đây.

"Kim Taehyung chúng ta tái ngộ rồi"









tui có vài vấn đề muốn nói, ý là tui không có rành về ngành tâm lý á nên chỗ Jungkook tham vấn Taehyung là tui nghĩ sao tui viết vậy nên là mấy bà thông cảm cho tui nếu có gì không đúng nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com