Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 14:sự bất ngờ

"Kim Taehyung chúng ta ăn xong rồi anh có muốn đi dạo biển không?"

"Miễn có em nơi đâu tôi cũng sẽ đi"

Bãi biển về đêm thật sự cũng rất đẹp, ánh trăng phía xa đang rọi xuống mặt biển tạo thành 1 khoảng vàng óng ánh. Gió biển lạnh lẽo thổi từng cơn, mặc dù có lạnh nhưng thật sự cũng rất thích. Cái lành lạnh đó không quá gay gắt nó chỉ làm ta nổi da gà 1 chút.

Hắn và cậu cùng nhau tản bộ, hắn lựa chọn đi phía sau cậu để nhìn ngắm cậu rõ hơn. Jeon Jungkook vừa đi vừa dang rộng hai tay đón lấy gió trời.

Cậu đi được 1 lúc thì bất chợt dừng lại. Hắn thấy cậu dừng thì cũng bất giác dừng theo. Jeon Jungkook xoay mặt lại đối diện với hắn, cậu nhìn hắn rồi mỉm cười. Nụ cười của cậu làm cho hắn say đắm, hắn cũng mỉm cười đáp lại cậu.

"Kim Taehyung anh đã yêu tôi thêm 1 chút nào chưa?"

"Đã yêu em hơn rất nhiều"

"Vậy thì anh sẽ như thế nào nếu không có được tôi?"

"Chắc tôi sẽ chết mất"

"Thế sao? Vậy biển đây mời anh"

Nụ cười trên môi hắn chợt tắt hẳn nét mặt dần trở nên khó coi, trái ngược với nét mặt khó coi ấy của hắn thì cậu lại vô cùng vui vẻ. Kim Taehyung nhìn theo hướng tay của cậu, nhìn mặt biển đang gợn sóng mà cảm thấy rùng mình. Hắn vẫn chưa thể tin được lời cậu nói.

"Jungkook em đùa có phải không?"

"Không, tôi không đùa"

"Vậy rốt cuộc ý của em là gì?"

"Không phải anh nói nếu không có được tôi thì anh sẽ chết sao?"

"Ý em là..."

"Phải, cả đời này anh sẽ chẳng bao giờ có được tôi đâu Kim Taehyung à"

"Vậy 1 tháng qua những gì em làm có ý nghĩa gì hả?"

"Tôi muốn anh càng yêu tôi sâu đậm, sâu đậm đến mức chẳng thể nào rời khỏi tôi được"

"Em làm vậy để làm gì?"

"Để cho anh biết được mùi vị của sự đau khổ, để cho anh biết được sự đau khổ trong tình yêu nó đau đớn đến nhường nào"

"Jungkook tôi thật lòng yêu em, tôi nguyện dành cả trái tim của mình cho em"

"Ồ loại người không ra gì như tôi cũng được người cao quý như anh hy sinh cả trái tim sao?"

"Jeon Jungkook, cậu nghĩ bản thân mình có giá trị lắm sao?"

"Cậu nghĩ 1 người cao quý như tôi lại đi quan hệ với 1 đứa không ra gì như cậu sao?"

Dòng ký ức thay nhau hiện lên trong đầu hắn. Từng câu từng chữ hắn nói ra thật khốn nạn mà..

"Thật ra người không ra gì là tôi mới phải"

Gió biển ngày càng thổi lớn hơn, hắn như bị nó thôi miên mà từng bước từng bước đi về phía bờ biển phía xa xa. Gió biển cay xè làm cho mắt hắn nhoè đi. Cậu đứng nhìn bóng hắn đang dần di chuyển gương mặt vẫn cứ lạnh tanh chẳng có tí cảm xúc gì.

Kim Taehyung đi sát mép bờ biển. Hắn cho tay vào hai bên túi áo sau đó ngoảnh mặt lên nhìn cậu với ánh mắt long lanh tầng nước mỏng.

"Em muốn tôi nhảy sao?"

"Ừ, anh mau nhảy đi"

"Tôi không nhảy, tôi sẽ đứng đây hóng gió, em muốn về thì cứ về trước đi"

Jeon Jungkook cũng chẳng lưu luyến gì mà ở lại. Cậu nhún vai 1 cái rồi chuyển hướng đi về phía khách sạn. Hắn vẫn dõi theo hình bóng của cậu cho đến lúc mất dạng thì mới thôi.

Kim Taehyung không ngốc đến mức gieo mình xuống biển đâu. Hắn biết rõ là hắn cần phải sống để chinh phục được trái tim của cậu và hắn cần phải bù đắp hết tất cả những lỗi lầm cho cậu.

______________________________

Sau đêm hôm đó thì hắn vẫn mặt dày tìm đến cậu. Hắn vẫn vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không nói cho ai biết về sự việc ngày hôm đó trái ngược hoàn toàn với sự vui vẻ của hắn thì cậu tỏ ra vô cùng khó chịu khi cứ bị hắn làm phiền.

Hằng ngày hắn sẽ đến đón cậu để cùng đi làm chung, mặc dù hai người đi hai xe riêng nhưng hắn vẫn một mực đưa cậu đến bệnh viện rồi mới an tâm chạy xe đến tập đoàn. Jeon Jungkook có làm cách mấy cũng chẳng thể đuổi hắn đi, mỗi lần cậu lên tiếng thì hắn lại nói.

"Không có em thì anh sẽ chết mất"

Với cái câu nói đó thì cậu cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài làm ngơ hắn. Đưa đón cậu đi làm chưa đủ dạo gần đây hắn còn giở thói mang thức ăn sáng đến cho cậu.

Ngày đầu tiên hắn mang đến cậu không ngại mà quăng thẳng vào sọt rác trước sự chứng kiến của hắn. Kim Taehyung vô cùng đau lòng, hắn đã dành ra cả buổi sáng để chuẩn bị cho cậu vậy mà cậu chưa kịp xem kĩ thì đã quăng nó vào sọt rác rồi.

Qua ngày thứ hai hắn cũng không nản lòng mà tiếp tục thức sớm làm đồ ăn sáng cho cậu, lại như lần trước nhưng lần này cậu đã biết biện lý do rồi.

"Alo? Mọi người đã ăn sáng chưa?"

"Chưa hả? Thế đợi em vào ăn cùng nhé"

Jeon Jungkook vừa cúp máy thì hộp thức ăn cũng vừa vặn nằm trong sọt rác. Cậu không thèm quan tâm đến sắc mặt của hắn, cậu lướt ngang hắn sau đó ung dung bước lên xe và lái đến chỗ làm. Kim Taehyung đứng ngơ người ở đấy 1 lúc rồi cũng chạy xe theo cậu.

Cậu vừa bước vào chỗ làm thì đã gặp ngay Min Yoongi. Anh kéo cậu vào 1 góc để nói chuyện. Thấy mặt anh khá căng nên cậu cũng có chút tò mò.

"Bộ có chuyện gì quan trọng hả anh?"

"Nè Jungkook, cậu trai đó là ai vậy? Lúc em đi anh cũng thấy cậu ta mà lúc em về anh cũng thấy cậu ta đậu xe chờ ở đó, rốt cuộc em và cậu ta có mối quan hệ gì vậy?"

"Anh nói người đằng kia sao?"

"Phải"

"Anh ta là ai thì anh tự đi hỏi đi chứ sao hỏi em, em có quen biết gì anh ta đâu"

Jungkook nói xong liền bỏ lên phòng làm việc đồng thời chiếc xe đậu bên bên ngoài nãy giờ cũng lăn bánh rời đi. Min Yoongi đăm chiêu suy nghĩ không biết đó có phải là người của tổ chức nào không, không biết người đó có đang có âm mưu bắt cóc hay làm gì cậu không nữa. Haizz sao anh thấy lo quá phải đi tìm Park Jimin xin hôn miếng cho hết lo mới được.

Chuyên gia tâm lý Jeon Jungkook đang ngồi trong phòng làm việc. Cậu đang ngồi xem lại những suy nghĩ của hắn trong quá trình trị liệu lúc trước. Việc xem lại những giải phóng suy nghĩ của bệnh nhân là 1 điều mà các chuyên gia rất hạn chế làm, vậy mà cậu lại không ngại ngần mà đọc nó 1 cách công khai.

Xem lại thì cậu thấy cũng chẳng có gì quá đặt biệt. Nhưng Kim Taehyung nhớ ai mà đến ảo giác thế? Không lẽ người đó là...

"Ây anh ta làm sao mà quỵ lụy mình đến thế được, lúc trước anh ta vốn dĩ ghét cay ghét đắng mình mà"

Cậu tự cười chính bản thân mình vì suy nghĩ quá xa vời. Ngồi nghĩ ngợi 1 lúc thì có 1 bệnh nhân đến, thế là cậu đã gạt nó sang 1 bên để tập trung vào công việc.

________________

"Chủ tịch anh làm sao vậy?"

"Tim...tim tôi đau quá..tôi khó thở quá"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com