chap 24: hẹn gặp lại
Em ơi đừng khóc nữa, mọi chuyện là thật rồi không phải mơ đâu em.
_______.
Đám tang của hắn được chuẩn bị không lâu sau đó. Ba mẹ hắn bên Mỹ nghe tin thì liền tức tốc bay về Hàn Quốc. Bọn họ là bậc làm cha làm mẹ nghe tin con trai mất thì cũng đủ biết họ đau đớn đến mức nào. Kim Taehyung ra đi quá nhanh không kịp để cho ai nhìn mặt lần cuối, chỉ có cậu là người duy nhất ở bên cạnh hắn lúc hắn sắp rời đi...
Không khí tang thương bao trùm lên Kim Gia. Ai nấy đều xót thương cho hắn bởi tuổi đời còn quá trẻ. Kim Taehyung là một người chính trực luôn công tư phân minh vì thế có rất nhiều người ngưỡng mộ hắn, họ đều lấy làm tiếc khi hắn đã không còn.
Trong đám tang, Young Mi và mẹ của hắn là khóc nhiều nhất. Hai mẹ con ôm nhau khóc khiến cho các khách khứa cũng không thể kiềm được nước mắt. Ai nấy đều đầm đìa nước mắt đến viếng hoa và thắp cho hắn nén hương cuối cùng. Chỉ duy nhất có 1 người là ngồi im lặng, không khóc, không nói cũng chẳng làm gì. Người đó chắc hẳn mọi người cũng đoán được đó là ai rồi chính xác là Jeon Jungkook.
Cậu cứ ngồi ở một góc nhìn về phía hắn đang yên vị. Cậu không thể khóc được nữa rồi, nước mắt của cậu không còn nữa. Đám tang của hắn diễn ra 2 ngày và hôm nay là ngày cuối cùng. Chiều nay hắn sẽ không còn có thể ở cạnh cậu nữa, hắn sẽ đến 1 thế giới mới. Ở đó sẽ không có đau thương mà chỉ toàn là hạnh phúc. Jeon Jungkook nở nụ cười chua chát ngửa cổ lên trời trông vô cùng bất lực.
"Jungkook anh đi lấy 1 ít cháo cho em nhé?"
"Không cần đâu, em không muốn ăn"
"Đã 2 ngày rồi em chưa ăn gì đó"
"Em không muốn ăn, anh không cần lo đâu em ổn mà"
"Em nghe theo lời anh Sung Min ăn chút gì đi"
"Phải đó Jungkook, em không ăn gì sẽ rất hại cho bao tử"
"Cảm ơn hai anh đã quan tâm, khi nào em đói em sẽ ăn"
Min Yoongi và Park Jimin nhìn nhau bất lực.
"Anh biết là em không ổn tí nào nhưng mà anh hy vọng là em có thể mạnh mẽ vượt qua, em buồn..thì Taehyung nó cũng không vui vẻ đâu"
"Em biết rồi"
Jeon Jungkook trước mặt 3 người này thì nói ổn thế thôi chứ trong lòng chẳng hề ổn tí nào. Cậu thở dài 1 hơi cố gắng tươi tỉnh 1 chút để đi đến an ủi Young Mi và mẹ của hắn.
"Chị và bác đừng khóc nữa..hai người vào trong nghỉ ngơi đi"
"Jungkook à em..em có ổn không?"
"Em ổn mà chị, mọi chuyện thế này rồi em phải làm sao bây giờ?"
Cậu nở nụ cười nhẹ nhưng thực chất là cả 1 nỗi đau ẩn trong nụ cười ấy.
"Lúc thằng bé mất nó có nói gì với con không?"
"Dạ anh Taehyung có bảo là con phải sống tốt và thật hạnh phúc"
"Chuyện của con và Taehyung bác đã nghe Young Mi kể hết rồi, bác cũng rất tiếc cho mối tình của hai đứa..bây giờ thằng bé đã không còn nữa. Bác hy vọng con sẽ sớm tìm được người yêu thương con hết lòng"
"Dạ mình bỏ qua chuyện này đi, bác và chị vào trong nghỉ ngơi đi ở đây cứ để con lo"
Hai người cũng nghe theo lời cậu mà vào trong nghỉ ngơi. Jungkook nhìn theo bóng lưng của hai người mà cảm thấy đau lòng.
"Taehyung à anh thấy không? Mọi người ai cũng thương anh, vậy mà anh lại nỡ lòng nào bỏ mọi người mà đi sớm như vậy"
Cậu lại tự bật cười với chính bản thân mình. Cậu nhớ hắn rồi...
___________
Chiều hôm ấy, những ai mà cố kiềm chế cảm xúc từ bữa đến giờ cũng chẳng thể kiềm được nữa. Ai cũng khóc kể cả Sung Min và ba của hắn cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt. Khỏi phải nói hai người phụ nữ kia khóc đến mức nào, họ khóc đến mức ngất đi. Mọi người phải cố đỡ cô và mẹ của hắn đứng vững.
Từ nãy đến giờ mọi người đều xếp hàng đi đến để nhìn hắn lần cuối. Đến lượt cậu là người cuối cùng, Jeon Jungkook nhìn vào bên trong tấm kính, gương mặt hắn vẫn không có gì thay đổi. Kim Taehyung của cậu vẫn điển trai như ngày nào chỉ tiếc là kể từ giây phút này cậu chẳng thể nào nhìn thấy được nữa. Nhớ đến những khoảnh khắc trước đây của hai người cậu không thể gượng được nữa mà gào khóc thảm thương.
"Không..không em không làm được, Taehyung à em không làm được"
"Anh mau dậy đi chúng ta sẽ cùng nhau ngắm sao, sẽ cùng nhau làm bánh nha anh"
"Em hứa sẽ không bao giờ giận anh sẽ không bao giờ bướng nữa sẽ nghe theo lời anh mà anh mau dậy đi"
"Anh ơi em xin anh mau tỉnh lại đi đừng bỏ em, em không thể chịu được nữa rồi. Em yêu anh.. Taehyung à em yêu anh lắm đừng rời xa em"
"KIM TAEHYUNG ĐỪNG RỜI XA EM, EM KHÓC RỒI ANH MAU LAU NƯỚC MẮT CHO EM ĐI"
Cậu gào khóc đến khan cả cổ họng. Jeon Sung Min phải ôm chặt lấy cậu để tránh cậu làm ra điều gì không hay. Mọi người nhìn thấy cậu đau đớn như vậy càng khóc nhiều hơn. Jeon Jungkook khụy xuống ôm gối lắc đầu như phủ nhận sự thật. Tất cả đã không còn nữa sao? Từ nay cậu phải sống 1 cuộc sống không có Kim Taehyung bên cạnh sao?
"Em không làm được đâu...anh trở về bên em đi mà"
Mọi chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc. Hắn đã chính thức rời xa cậu. Kim Taehyung được chôn cất ở 1 ngọn đồi bồ công anh. Ở nơi đây vô cùng bình yên mọi người với hy vọng hắn cũng sẽ thanh thản mà ra đi. Nhìn bia mộ có khắc tên hắn cậu mới thật sự tin đây không phải là ác mộng. Cậu đưa tay chạm vào bia mộ ấy.
"Em nhất định sẽ sống tốt, anh đừng lo nhé"
Chúng ta đến với nhau thật nhanh rồi cũng lại rời bỏ nhau thật nhanh. Em hy vọng ông trời thương xót cho chúng ta hội ngộ ở kiếp sau. Kim Taehyung anh đừng lo lắng cho em nữa hãy thanh thản mà rời đi, Jeon Jungkook sẽ không bao giờ quên anh đâu...
_________________.
Mùa đông lạnh giá là lúc anh rời đi. Bây giờ đã bước sang mùa xuân rồi thời gian trôi nhanh quá anh nhỉ?
Jeon Jungkook ngồi ngoài chiếc xích đu ở sân sau thẫn thờ nhìn vào 1 hướng vô định. Khung cảnh mùa xuân thật đẹp và trong lành. Mùa xuân có thể nói là 1 trong mùa mang đến sức sống mãnh liệt nhất, nó mang đến cho mọi người cảm giác thoải mái và hạnh phúc.
Cậu một mình ngồi cảm nhận hương vị của đất trời khi bước sang năm mới. Bỗng cậu nhớ đến lời hắn nói, cậu liền tức tốc chạy vào nhà. Cậu chạy lên phòng đi đến mở ngăn kéo của chiếc bàn gần ban công ra thì thấy có 1 chiếc điện thoại. Nó đã bị sập nguồn nên cậu buộc phải ghim sạc thì mới có thể sử dụng được.
Khi điện thoại đã lên nguồn thì cậu chợt tìm đến bộ sưu tập và thấy có 1 video duy nhất. Cậu bấm vào thì hình ảnh của hắn chợt hiện lên. Lúc này cậu đã muốn rơi nước mắt nhưng vẫn cố nuốt ngược vào trong và nhấn vào xem. Chiếc video hiện lên, cậu chăm chú lắng nghe những gì hắn nói. Đến khi đoạn video kết thúc, cậu bịt chặt miệng để che đi tiếng nức nở của mình. Từng câu từng chữ hắn nói như con dao vô hình xuyên thẳng vào ngực cậu, nó đau lắm..
Kim Taehyung đã sớm biết bệnh tình của mình nhưng lại không nói cho cậu biết. Hắn tự một mình chịu đựng nỗi đau, Kim Taehyung đúng là đồ ngốc mà.
"Tại sao lại giấu em? Anh.. là đồ ngốc nghếch nhưng mà em yêu đồ ngốc này nhiều lắm"
Sau một lúc trầm ngâm thì cậu quyết định đi ra ngoài cho khuây khỏa. Cậu lái xe đến một địa điểm mà hai người từng có kỷ niệm chung với nhau. Đó chính là cây hoa anh đào ở ngoại ô, nơi đây khá xa trung tâm nhưng được 1 cái phong cảnh vô cùng đẹp.
Mùa xuân nên hoa nở rất nhiều, cậu bước xuống xe nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Hoa anh đào rơi đầy cả đất làm cho nơi đây tựa như trong tranh. Cậu cho tay vào túi áo đi đến chiếc ghế dưới gốc cây ngồi, cậu và hắn đã từng ngồi cùng nhau dưới gốc cây anh đào vậy mà giờ đây chỉ còn có mỗi cậu.
Jungkook lấy điện thoại ra tìm kiếm bức ảnh mà hai người đã từng chụp cùng với nhau ở đây. Cậu nhìn vào nó mà bật cười, cậu đưa tay vuốt nhẹ vào màn hình tưởng tượng như đang vuốt ve mặt hắn. Những kỷ niệm của hai người thật đẹp làm sao nhưng tiếc là nó diễn ra quá nhanh.
"Nếu thời gian có thể quay trở lại thì em chắc chắn sẽ trân trọng anh nhiều hơn"
Tưởng chừng như sẽ mãi mãi hạnh phúc nhưng không ngờ chỉ mới đó mà đã lìa xa.. giận nhau cũng được, chia tay cũng được nhưng đừng âm dương cách biệt được không?
Tối hôm đó.
Mùa xuân thì không khí vô cùng trong lành, vì thế mà bầu trời ban đêm cũng vô cùng đẹp. Cậu thật sự nhớ hắn rồi, ngồi trên gác máy ngắm nhìn phong cảnh xung quanh cũng là cách xoa dịu tâm hồn cậu. Trên bầu trời có rất nhiều sao, cậu từ nãy đến giờ tìm kiếm ngôi sao sáng nhất nhưng vẫn chẳng thấy đâu.
Gió của mùa xuân thật sự vô cùng dễ chịu. Cậu dang tay tận hưởng khí trời do thiên mang lại, cảm giác vô cùng thích.
"Kim Taehyung nói dối hả? Em có thấy ngôi sao nào sáng nhất đâu"
Cậu bĩu môi cho rằng hắn đã nói dối mình. Hắn bảo khi nhớ hắn thì nhìn lên bầu trời xem ngôi sao nào sáng nhất đó chính là hắn. Từ nãy đến giờ cậu có thấy ngôi sao nào sáng nhất đâu? Toàn y hệt nhau.
Lúc cậu ngước mắt lên nhìn lần nữa thì liền phải khựng lại. Trước mắt cậu có 1 ngôi sao vô cùng sáng, nó to và sáng hơn các ngôi sao xung quanh rất nhiều.
*tách*
Một giọt nước mắt vô thức rơi xuống.
"Taehyungie là anh phải không?"
"Là anh về với em phải không?"
Có phải chăng hắn đã nghe thấy những gì cậu nói và đã xuất hiện để cậu nhìn thấy.
"Em nhớ anh lắm, Taehyung à"
Giữa đêm khuya thanh vắng một mình cậu bật khóc bởi một vì sao. Người ta không biết cứ tưởng cậu bị ngốc nhưng mà thật ra chỉ có cậu mới biết đó là người thương của cậu đang về.
"Hy vọng sẽ được yêu anh thêm lần nữa dù là ở kiếp này hay là ở kiếp sau thì em vẫn sẽ mãi yêu mỗi mình anh..."
Giữa chúng ta chỉ còn là ký ức.
------
"Jungkook à cậu có sao không?"
------
[ Hoàn chính văn ]
Fic của mình đã chính thức hoàn, cảm ơn các cậu đã ủng hộ trong thời gian qua. Về phần ngoại truyện tớ sẽ xem xét lại nhaa, mãi yêu các cậu 🫶💜
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com