chap 3:lần đầu chạm môi
Cả tuần nay hắn toàn lao đầu vào sổ sách đến cả việc ăn uống hắn cũng không màn đến. Trong một thời gian ngắn, hắn từ tổng tài với vẻ ngoài bảnh bao mà bây giờ đã trở thành 1 ông chú 30 tuổi. Kim Taehyung không quan tâm đến vẻ bề ngoài nữa, điều hắn quan tâm là làm thế nào để khôi phục lại tập đoàn.
Mọi người trong tập đoàn cũng cố gắng góp phần giúp đỡ hắn phần nào công việc, tuy hắn máu lạnh là thế nhưng hắn chưa từng đối xử tệ với nhân viên, điều đó làm cho mọi người cảm thấy vô cùng cảm kích.
"Alo, em nghe đây"
-Em đã ăn uống gì chưa?
"Lát nữa em ăn, chị và ba mẹ đã ăn chưa?"
-Chị và ba mẹ đã ăn rồi
"Chị nhớ chăm sóc sức khỏe, nhớ ăn uống đầy đủ nhé, à mà Sung Ho đâu? Thằng bé đã ngủ chưa?"
Kim Sung Ho chính là giọt máu của Jeon Sung Min và chị gái của hắn - Kim Young Mi kết tinh thành. Thằng bé hiện tại đang ở với cô và ba mẹ hắn ở Mỹ. Hiện tại, nó đã gần được 2 tuổi rồi, hắn rất thương Sung Ho. Hắn thương nó như thương người chị của mình.
-Thằng bé đã ngủ rồi em khỏi lo, em lo cho bản thân em đi, mọi người biết em lo cho tập đoàn nhưng em cũng phải lo cho bản thân mình nghe chưa. Em cũng phải ăn uống đầy đủ đấy
"Em biết rồi, thôi chị nghỉ ngơi đi bây giờ em sẽ về nhà ăn cơm được chưa?"
-Được rồi, tạm biệt
Chỉ khi nói chuyện với chị gái thì hắn mới giữ giọng điệu dịu dàng đấy thôi. Gương mặt hắn liền thấy đổi, nụ cười cũng vụt tắt, hắn lại trở về dáng vẻ đáng sợ ban đầu.
Khi về đến nhà việc hắn làm đầu tiên không phải là đến nhà bếp mà là đến căn phòng ấy. Bước vào bên trong không gian vẫn không có gì thay đổi, nó vẫn âm u và đáng sợ như thường lệ.
Kim Taehyung từng bước từng bước bước đến nơi Jeon Jungkook đang ngồi. Cậu đang ngồi một góc ôm đầu gối. Hắn đến gần hơn thì nghe được tiếng cậu đang thút thít, tiếng khóc ấy nếu nghe kĩ thì có chút thương tâm. Mãi chìm đắm trong sự đau khổ mà cậu vẫn chưa biết đến sự hiện diện của hắn.
Ở trong căn phòng trống trãi tiếng khóc của cậu càng trở nên thê lương. Nó như thể hiện nỗi đau đớn đang dằn xé trái tim lẫn thể xác cậu.
Hắn bất ngờ trước hình ảnh này của cậu. Từ lúc nhốt cậu ở đây đến tận hôm nay hắn mới cảm nhận được cậu đang thực sự đau đớn đến thấu tận tâm can. Tiếng khóc của cậu như thôi miên hắn.
Kim Taehyung bất giác đặt tay mình lên tay cậu, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc da thịt một cách bình thường. Cảm nhận có người chạm vào mình, cậu theo thói quen mà ôm đầu lùi ra xa, miệng thì cứ lẩm bẩm:"tôi đau, đừng đánh nữa".
"Hôm nay tâm trạng tôi tốt, tôi không đánh cậu"
Hắn nói tâm trạng tốt là nói dối. Nhưng không biết sao hắn lại nói dối như vậy, chắc là muốn tha cho cậu 1 ngày.
Jeon Jungkook nghe thế liền chậm rãi ngẩng đầu. Cậu lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt hắn và hắn cũng vậy. Đôi mắt to tròn của cậu thu hút ánh nhìn của hắn, càng nhìn hắn càng cảm thấy như mình bị cuốn vào ánh mắt đó.
Jeon Jungkook thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình mà hoảng sợ xoay mặt sang chỗ khác. Lúc này, Kim Taehyung mới thoát ra khỏi mộng mị. Hắn ho một cái thật mạnh rồi hỏi lý do vì sao cậu lại khóc.
"Này, sao lại khóc?"
"Tôi..không có"
"Rõ ràng tôi đã thấy cậu khóc"
"Tôi..tôi chỉ là hơi đau và nhớ mẹ nhưng mà sớm sẽ hết đau và hết nhớ nên là đừng đánh tôi"
"Cả tuần qua tôi bận nên không đến được chắc cậu thảnh thơi lắm nhỉ?"
"Không có..tôi không có"
"Ừ tôi hôm nay sẽ không đánh cậu"
"Thật sao? Anh sẽ không đánh tôi?"
"Ừ"
"C-cảm ơn anh"
Cậu gật đầu cảm ơn sau đó ngoan ngoãn đi lại 1 góc ngồi. Hắn nhìn theo cậu không rời mắt, rốt cuộc hắn làm sao vậy? Đột nhiên hắn cảm thấy cậu có chút đáng thương, không lẽ hắn làm việc đến phát điên rồi sao? Kim Taehyung muốn né tránh câu trả lời từ bản thân mà đứng dậy rời đi. Nhưng đi chưa được 3 bước thì đã ngất xĩu.
Cậu nhìn thấy hắn ngã xuống thì liền nhanh chóng chạy đến, bảo vệ canh gác cậu hôm nay không có ai cả nên cậu cũng chẳng biết phải nhờ vả ai. Cậu nhớ lại những kiến thức đã được học thì liền áp dụng lên người hắn hết.
Cậu với thao tác nhanh nhẹn kiểm tra xem phần đầu của hắn có bị thương hay không bởi vì lúc nãy cậu thấy đầu hắn đập xuống nền gạch, kiểm tra thấy không có máu thì cậu cũng an tâm.
Jeon Jungkook đưa một ngón tay lên mũi hắn thì cảm thấy hô hấp đang yếu dần, cậu buộc phải hô hấp nhân tạo cho hắn. Cậu nhắm chặt mắt đặt môi mình lên môi hắn và bắt đầu hô hấp cho hắn. Trước khi làm cậu đã luôn miệng nói xin lỗi hắn, cậu hy vọng là hắn sẽ không nổi giận mà lại đánh cậu.
Nhờ có công hô hấp cực lực của Jeon Jungkook mà hắn đã tỉnh lại. Kim Taehyung đưa tay sờ lên đầu, hiện tại đầu hắn có chút nhức vì lúc nãy va đập khá mạnh. Nhìn thấy hắn tỉnh lại thì cậu cũng liền trở về chỗ, cậu vò vò vạt áo không dám nói câu nào. Thấy cậu có biểu hiện lạ thì hắn định đi lại hỏi han, vừa thấy hắn đứng dậy thì cậu đã vội hét lên.
"Tôi làm như thế là vì muốn hô hấp cho anh thôi, tôi xin lỗi mà"
"Hả? Cậu nói gì vậy?"
"Lúc..lúc nãy anh ngất tôi đã lỡ..hô hấp nhân tạo...nhưng mà tôi thề là tôi chỉ làm vì mục đích muốn cứu anh thôi, không hề có ý gì khác"
"Thật sao?"
"Thật, tôi không nói dối đâu..đừng đánh tôi"
"Cảm ơn cậu"
Lần đầu tiên Kim Taehyung mở miệng ra mà không chửi rủa cậu ngược lại còn cảm ơn cậu nữa chứ. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế?
"A-anh không đánh tôi là được rồi, không cần cảm ơn đâu"
"Mà sao cậu lại biết cách sơ cứu thế? Cậu là bác sĩ à?"
"Tôi là sinh viên trường y, ước mơ của tôi là làm bác sĩ nhưng mà vì gia cảnh khó khăn quá nên tôi phải từ bỏ nó.."
Thì ra cậu theo ngành y học nhưng gia đình gặp quá nhiều khó khăn nên cậu buộc phải gạt bỏ đi ước mơ của mình. Kim Taehyung nghe đến đây thì cảm thấy có chút động lòng nhưng nhớ lại những gì anh trai của cậu đã làm với chị gái mình thì hắn lại trở nên máu lạnh. Hắn đứng phắt dậy sau đó rời khỏi phòng, trước khi đi hắn còn để lại 1 câu.
"Hôm nay tôi đã hứa không đánh cậu nhưng ngày mai thì không được như hôm nay đâu"
"Cảm ơn vì đã tha cho tôi 1 ngày, tôi sẽ trân trọng nó"
Cậu chân thành cuối đầu cảm ơn hắn. Kim Taehyung thở hắt một hơi rồi xoay người rời đi. Jeon Jungkook đang cảm thấy rất vui vì hôm nay sẽ không phải chịu đau đớn.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ"
Nhiều lúc cậu muốn tự vẫn chết quách cho xong nhưng mà cậu cảm thấy nếu mình rời xa thế gian này bằng cách đó thì thật ích kỷ. Cậu không đành lòng bỏ lại mẹ một mình vì thế mà cậu đã phải cắn răng chịu đựng đến tận hôm nay.
"Jungkook sớm sẽ về với mẹ, mẹ chờ Jungkook nhé"
Mình xin phép đổi em gái Taehyung thành chị gái để cho hợp với cốt truyện 1 chút nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com