Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

XXIV

Kim Thái Hanh nắm cằm hắn nhìn nhìn, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Bị thương?"

Điền Chính Quốc khụt khịt mũi, giọng điệu ủy khuất đáp: "Không có việc gì..."

Kim Thái Hanh đau lòng Điền Chính Quốc, bao nhiêu tức giận dồn hết lên người Long Quân Diệp. Thấy y còn đang chìm đắm trong khoái cảm bị ngược đãi, phản ứng trì độn với mọi thứ xung quanh, Kim Thái Hanh dùng lực đạp lên ngực Long Quân Diệp, đạp cho y ngã lăn ra đất.

Tay anh đụng phải bờ mông trần trụi của Điền Chính Quốc, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Tầm mắt rơi xuống cái đuôi trên mông hắn, ánh mắt lóe lên cảm xúc phẫn nộ xen lẫn thương tiếc, nhất thời chỉ muốn xé xác Long Quân Diệp ngay lập tức.

Kim Thái Hanh cẩn thận rút cái đuôi ra, nhìn nhìn, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng quyết định bỏ cái đuôi bỏ vào túi áo khoác cất cẩn thận. Anh kéo quần Điền Chính Quốc lên, thấy mặt hắn trắng bệch liền ôm hắn, thuận tiện đá cho Long Quân Diệp đang lồm cồm bò dậy một cái nữa, dùng lực đạp lên bụng y, mặc kệ Long Quân Diệp phẫn nộ rít gào, anh ôm Điền Chính Quốc ra khỏi mật thất.

Vạn Ngạn Dân thấy bọn họ đi ra dùng tư thế như trong phim xuất hiện, hắn cũng thấy xấu hổ lây, đoạn nói với Kim Thái Hanh: "Mấy gã vệ sĩ của Long Quân Diệp đều bị người mình chế trụ, chú làm gì Long Quân Diệp rồi? Dù sao nhà họ Long cũng có chút thế lực..."

Kim Thái Hanh cúi đầu hỏi Điền Chính Quốc: "Em muốn thế nào? Mặc kệ là việc công hay việc tư tôi đều sẽ hỗ trợ toàn lực."

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, đáp: "Kêu y trả lại điện thoại và ví tiền là được, dù sao tôi cũng đánh y một trận hả giận rồi."

Kim Thái Hanh nắm tay hắn thật chặt, ánh mắt lóe lóe, trầm giọng nói: "Tên đó đối xử với em như vậy, tôi sẽ không cứ thế cho qua đâu."

"Y chỉ để tôi đói bụng thôi, cũng không có gì, hay là kêu y mời chúng ta một bàn đồ ăn bồi tội là được." Điền Chính Quốc nói xong càng thấy đói bụng.

Kim Thái Hanh sửng sốt, cảm giác dường như có một số việc mình nghĩ sai rồi. Nhìn kỹ Điền Chính Quốc, thấy trong mắt hắn một mảnh trấn tĩnh, không hề có xấu hổ giận dữ cùng thống hận sau khi bị làm nhục, trong lòng anh cảm thấy an ủi phần nào.

Hắn không bị thương là được rồi.

Kim Thái Hanh hôn hôn chóp mũi Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc nghiêng đầu dựa vào vai anh, vẻ mặt mờ mịt. Kim Thái Hanh thấy thế bật cười, căng thẳng một ngày một đêm rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Vạn Ngạn Dân càng chóng mặt hơn, hai tên này tính giữ tư thế ôm kiểu công chúa nói chuyện đến bao giờ đây ! Thẳng nam như tôi không muốn xem hai đứa gay show ân ái !

Kim Thái Hanh rốt cuộc đã phát hiện ra Vạn Ngạn Dân xấu hổ, nói với hắn: "Anh đi cùng Long Quân Diệp lấy đồ của Điền Chính Quốc về, chuyện khác để sau nói."

"Việc này để anh giải quyết." Vạn Ngạn Dân phất phất tay, nói: "Hai đứa đi nhanh đi !"

Kim Thái Hanh từ ôm chuyển sang khiêng, Điền Chính Quốc bị anh làm cho choáng váng đầu óc, ôm lấy đầu anh hữu khí vô lực nói: "Tôi đói..."

Kim Thái Hanh vỗ vỗ mông hắn, cười đáp: "Về nhà đút em ăn no."

Vạn Ngạn Dân đi đến cửa mật thất lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, trong lòng không ngừng phỉ nhổ Kim Thái Hanh, tên này tuyệt đối là một câu hai nghĩa !

Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh khiêng trên vai vác ra ngoài, ở ngoài đại sảnh hắn thấy mấy gã vệ sĩ của Long Quân Diệp bị một đám người vây quanh, mặt mụn đại ca nhìn thấy Điền Chính Quốc liền quẳng cho hắn ánh mắt phức tạp muốn nói lại thôi. Điền Chính Quốc cảm giác bây giờ mà bỏ đá xuống giếng cũng không hay lắm, vì thế hắn hướng về phía mặt mụn đại ca giơ tay chữ V. Mặt mụn đại ca nhất thời suy sụp, sắc mặt so với bị người ta giơ ngón giữa còn khó nhìn hơn.

Kim Thái Hanh vỗ vỗ mông hắn, nói: "Yên nào, không phải đói bụng sao?"

Điền Chính Quốc ôm cổ anh, hỏi: "Người vừa rồi là ai vậy?"

"Bạn tôi, tên là Vạn Ngạn Dân, lát nữa giới thiệu với em."

"Đám người này đều là bọn anh tìm đến?"

"Thuê đó."

"Ồ..."

Điền Chính Quốc có chút buồn ngủ nhắm mắt lại, híp mắt một lúc, lúc mở mắt phát hiện Kim Thái Hanh đang đặt hắn nằm ở băng ghế sau.

Kim Thái Hanh đặt hắn nằm xuống, đem người lật ngược lại, lột quần hắn ra. Trong vòng một ngày bị hai người đàn ông khác nhau lột quần, vậy mà Điền Chính Quốc một điểm áp lực tâm lý cũng không có, huống chi người này là Kim Thái Hanh, hắn không hỏi một tiếng, chỉ lẳng lặng nằm trên ghế.

Kim Thái Hanh không vô tư như Điền Chính Quốc, thấy cặp mông hắn trần trụi, nhất thời mặt anh đen xì. Vừa rồi một trận tâm phiền ý loạn nên anh không chú ý tới chuyện này, hiện tại nhìn thấy liền tức giận, lạnh giọng hỏi: "Quần lót đâu?"

"Long gì đó lúc thay áo ngủ cho tôi ném rồi."

Kim Thái Hanh dừng một lát, trong mắt thoáng qua một tia lãnh ý, hỏi: "Tên kia thay cho em?"

"Khi đó tôi đang hôn mê, y nói là y đổi, thật hay giả tôi cũng không biết."

Kim Thái Hanh tưởng tượng đến hình ảnh kia một chút, trong lòng dâng lên một loại xúc động muốn quay lại hung hăng đánh cho Long Quân Diệp một trận. Thấy Điền Chính Quốc vẻ mặt không sao cả anh càng tức giận hơn. Người này có chút ý thức tự bảo vệ bản thân không vậy, chẳng lẽ bị người ta ăn sạch đậu hủ cũng không hề gì sao? !

Điền Chính Quốc vặn vẹo thân thể, nói: "Có về không đây? Đói chết mất."

Kim Thái Hanh tách mở phiến mông hắn, thấy hậu môn hơi sưng đỏ thì lại mềm lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Đau không?"

"Đau." Điền Chính Quốc hồi tưởng lại thủ pháp thô lỗ của Long Quân Diệp, nhất thời bĩu môi âm thầm khinh thường trong bụng, tên kia rất không có tố chất làm công.

Kim Thái Hanh lại hiểu lầm ý tứ hắn, tưởng hắn không thoải mái vì bị làm nhục, anh vội kéo quần lên, cởi áo khoác ra đắp lên người hắn, vuốt tóc hắn ôn nhu nói: "Mình về nhà."

Điền Chính Quốc quay lại nhìn anh, nhẹ nhàng cười một thoáng.

Kim Thái Hanh trong lòng khẽ động, lại gần hôn lên khóe miệng đối phương. Điền Chính Quốc nghiêng đầu ngậm lấy môi anh, dùng lực mút một cái, cười nói: "Tôi rất nhớ anh, còn tưởng sắp tới không được gặp anh nữa chứ, không ngờ anh lại chạy tới cứu, rất có tư thái anh hùng cứu mỹ nhân nha, tí nữa thì làm tôi bắn ra, thật tuyệt ! He he..."

Kim Thái Hanh ngẩn người, cúi xuống ôm chầm Điền Chính Quốc, đem mặt mình dán lên người hắn, tim đập 'Bùm bùm'. Anh cầm tay Điền Chính Quốc đặt lên môi hôn hôn, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi.

"Bị em hù chết mất, nếu em xảy ra chuyện gì, tôi... tôi không biết nên làm cái gì bây giờ."

Điền Chính Quốc cảm giác được anh đang bất an, trong lòng bỗng ấm áp. Hắn cọ cọ má lên mặt Kim Thái Hanh, há miệng tính nói mấy câu an ủi nhưng lại không biết nên nói gì mới tốt, đành gắt gao nắm chặt tay anh.

Hai người về nhà Kim Thái Hanh, anh làm cho Điền Chính Quốc mấy món như trứng ốp la, vừa đơn giản lại nhanh chóng, Điền Chính Quốc ăn đến giọt canh cuối cùng mới có cảm giác được hồi sinh.

Hắn tựa lưng vào ghế thở dài, xoa xoa bụng, vẻ mặt may mắn cùng an tâm như vừa thoát chết sau tai nạn.

"À, Tống Kiến Quốc đâu? Tôi xảy ra chuyện lớn như vậy cậu ta không có phản ứng gì sao?" Điền Chính Quốc ăn no xong rốt cuộc nhớ tới bạn già nhà mình.

Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn cơm, lúc này đang nắm tay hắn vuốt nhẹ, nghe vậy thuận miệng trả lời: "Anh kêu cậu ta ở nhà chờ, dù sao cậu ta cũng không giúp được gì."

"Cũng đúng." Điểm này Điền Chính Quốc hoàn toàn tán đồng.

Kim Thái Hanh gãi gãi lòng bàn tay hắn, nói: "Em tắm rửa xong ngủ một giấc đi, tôi làm cơm tối xong sẽ gọi em dậy, buổi tối gọi cả Vạn Ngạn Dân đến ăn cơm."

Điền Chính Quốc gật đầu, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, Kim Thái Hanh kỳ quái hỏi: "Làm sao?"

Điền Chính Quốc nâng tay, nói: "Bế tôi đi tắm."

Sau khi được Kim Thái Hanh bế một lần, từ đó Điền Chính Quốc triệt để nghiện bế kiểu công chúa.

Kim Thái Hanh bật cười, sờ sờ bụng hắn, nói: "Vừa ăn no không được tắm."

Điền Chính Quốc bĩu môi, Kim Thái Hanh ôm hắn ra sô pha, đưa điều khiển cho hắn xem TV còn mình đi kiếm hộp thuốc kiểm tra miệng vết thương cho hắn, bôi thuốc thêm lần nữa.

Nhìn người Điền Chính Quốc trầy da bầm tím vệt lớn vệt nhỏ, Kim Thái Hanh âm thầm thở dài một hơi. Điền Chính Quốc bỗng dưng thông minh đột xuất, an ủi anh: "Không sao, mấy vết thương nhỏ thôi mà, tôi cũng không có cảm giác gì."

Kim Thái Hanh cười cười xoa đầu hắn, không nói gì.

Điền Chính Quốc lòng còn sợ hãi, nói: "Tôi cảm thấy năm nay vận may rất kém, chắc phải tìm cao nhân đến xem, anh nghĩ đạo sĩ với hòa thượng bên nào tốt hơn ?"

Kim Thái Hanh dí ngón tay lên trán hắn, tức giận nói: "Tìm bác sĩ thần kinh đi."

Điền Chính Quốc khinh thường bĩu môi không tán đồng.

Kim Thái Hanh lắc đầu, trong lòng có chút cao hứng bởi vì Điền Chính Quốc đã coi anh như người nhà.

Ăn no xong rất dễ buồn ngủ, Điền Chính Quốc xem TV không bao lâu liền gật gù như gà mổ thóc. Kim Thái Hanh để hắn nằm trong lòng, chờ hắn ngủ say mới ôm về giường.

Anh ném quần áo ngủ Điền Chính Quốc đang mặc vào thùng rác, lấy áo ngủ của mình cho hắn thay, nằm cạnh hắn một lát, nghe thấy tiếng chuông cửa mới đứng dậy lưu luyến rời đi.

Người đến là Vạn Ngạn Dân, Vạn Ngạn Dân vừa vào cửa liền đưa di động cho Kim Thái Hanh, nói: "Đều chụp hết rồi, thằng nhãi kia cũng sợ việc này bị lão già ở nhà biết nên đồng ý giải hòa. Mặc kệ thế nào, cuối cùng chúng ta cũng nắm được thóp, về sau hẳn là y sẽ không quấy rối đối tượng của chú đâu."

"Khó nói." Kim Thái Hanh mở di động xem ảnh chụp bên trong. Đủ loại dụng cụ trong mật thất đều bị Vạn Ngạn Dân chụp lại, còn có rất nhiều hình Long Quân Diệp bộ dạng chật vật.

Vạn Ngạn Dân vui vẻ nói: "Tiểu bảo bối nhà chú trâu bò thật, thằng nhãi Long Quân Diệp kia bị hắn đánh thiếu chút nữa không đứng dậy được."

Kim Thái Hanh thản nhiên liếc nhìn hắn, Vạn Ngạn Dân ngượng ngùng cười hai tiếng, dường như nhớ tới cái gì, từ trong túi móc ra một chiếc di động và ví tiền, nói: "Đây là đồ của tiểu bảo bối, trả lại cho chú."

Kim Thái Hanh tiếp nhận đồ này nọ, cầm di động Điền Chính Quốc lật lật, nói: "Anh giúp em một việc."

Vạn Ngạn Dân hỏi: "Việc gì?"

"Cài thêm vài thứ vào di động này hộ em."

Vạn Ngạn Dân ngẫm một lát liền hiểu Kim Thái Hanh muốn làm gì, nói: "Thế còn..."

Kim Thái Hanh không trả lời, trực tiếp đưa điện thoại cho Vạn Ngạn Dân, Vạn Ngạn Dân không tình nguyện nhận lấy.

Buổi tối Kim Thái Hanh làm một bàn đồ ăn rất phong phú. Vạn Ngạn Dân cúi đầu ăn cơm, căn bản là không dám ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc, vừa nhìn đến hắn, cảnh tượng ai đó lõa lồ nửa người dưới mang theo cái đuôi vung xích sắt lập tức vọt ra khiến hắn khó mà tiêu hóa nổi.

Điền Chính Quốc đối với Vạn Ngạn Dân ngược lại vô cùng hiếu kỳ, thấy đối phương không quá tình nguyện nói chuyện với mình thì càng hiếu kỳ hơn. Hắn đánh giá Vạn Ngạn Dân nửa ngày, Kim Thái Hanh thấy thế có chút ghen tuông, kéo mặt hắn lại đối diện với mình, tức giận nói: "Anh ta đẹp trai hơn tôi sao?"

Điền Chính Quốc không phát hiện anh đang ghen, trả lời rất là thành thật: "Không có, anh dễ nhìn hơn."

Kim Thái Hanh vừa lòng, nói: "Vậy tại sao em cứ nhìn anh ta mà không nhìn tôi?"

Điền Chính Quốc rối rắm một hồi, ghé vào tai Kim Thái Hanh nói: "Hình như anh ta thích anh hay sao đó, chứ sao lại bày ra bộ dáng tránh né tôi thế này?"

Vạn Ngạn Dân phun ra một ngụm cơm trắng, thiếu chút nữa bị mấy lời này làm cho sặc chết.

Điền Chính Quốc bày ra biểu tình 'Quả nhiên là vậy', nhìn Kim Thái Hanh nhướn mày.

Kim Thái Hanh vẻ mặt buồn cười, niết niết cằm hắn cười nói: "Khá lắm, còn biết dùng cả thành ngữ, thưởng cho em !" Nói xong dùng lực hôn lên cái miệng bóng nhẫy của Điền Chính Quốc "Chụt" một cái.

Vạn Ngạn Dân chỉ muốn cầm đũa đâm chết Kim Thái Hanh, hắn cả giận nói: "Anh mày không thích thằng nhóc này ! Anh thích phụ nữ !"

"Anh ta thích chị anh." Kim Thái Hanh cười tủm tỉm nói.

Điền Chính Quốc nhất thời khơi dậy hứng thú, bận rộn truy vấn: "Chuyện là thế nào?"

"Nói ra thì dài..."

"Câm mồm !" Vạn Ngạn Dân ngắt lời Kim Thái Hanh, trừng anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chú có muốn anh làm chuyện kia nữa không?"

Kim Thái Hanh lập tức ngậm miệng, quay sang giáo huấn Điền Chính Quốc: "Không được tò mò chuyện tình cảm của người khác."

Điền Chính Quốc đang định phản bác, Kim Thái Hanh lại gần bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Buổi tối tôi kể cho."

Điền Chính Quốc nhất thời ngoan ngoãn, hai mắt sáng ngời hữu thần nhìn Vạn Ngạn Dân.

Vạn Ngạn Dân cảm thấy áp lực vô cùng, rốt cuộc cơm chưa ăn no liền chạy, trước khi đi còn cảnh cáo Kim Thái Hanh không được bát quái mấy chuyện tình cảm của hắn. Kim Thái Hanh gật đầu đáp ứng, quay đầu liền phun hết chuyện hắn thầm mến chị ba nhà mình mười mấy năm với Điền Chính Quốc, dẫn tới Điền Chính Quốc tán thưởng không thôi, khen Vạn Ngạn Dân si tình mãi.

Về sau Điền Chính Quốc gặp Vạn Ngạn Dân đều bày ra vẻ mặt kính nể khiến cho Vạn Ngạn Dân cả người khó chịu không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com