Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Điền Chính Quốc ngây ra một chút, sau đó kiên quyết dứt khoát nói "Không làm!"

Hệ thống "10 điểm sinh mệnh đó nhe, làm xong, cậu có thể nghỉ ngơi mười ngày đó!"

Điền Chính Quốc vẫn giữ vững lập trường "Không làm!"

Hệ thống "Không sao, còn tận một tháng cơ mà, có khi không cẩn thận cậu lại làm ấy chứ."

Điền Chính Quốc không muốn nói chuyện, ném cho nó hai chữ "Hờ hờ."

Hệ thống da mặt dày, tiếp lấy hai chữ hờ hờ liền đáp trả hai chữ "Hớ hớ."

Điền Chính Quốc liếc một cái sắc lẻm.

Hai người đốp chát một lúc, làm cậu bình tĩnh hơn hẳn. Cậu trả lời lại Kim Thái Hanh "Được."

Kim Thái Hanh nhắn lại rất nhanh "Tôi tới đón cậu nhé?"

Điền Chính Quốc "Tôi không ở nhà, tối tôi tự đến thẳng Lan Đình."

Lần này đối phương hồi đáp có chút chậm, nhưng chưa đầy một lúc, tin nhắn đã tới "Ừ, sáu giờ gặp."

Điền Chính Quốc đặt điện thoại xuống, đi rửa mặt. Nhìn cái đầu tổ quạ của mình trong gương, cậu tắm qua một lượt.

Hệ thống đi chết đi rất muốn trêu ghẹo "Soi gương điểm phấn, xinh đẹp vì ai." Nhưng nó đã nhịn được. Vì bộ da mặt mỏng của kí chủ, nó đã nhịn được! Thật giỏi, thật muốn phát cuồng vì bản thân!

Tắm rửa xong, Điền Chính Quốc về phòng thay đồ. Cậu không hay đến đây ở, nhưng quần áo giày dép rất đầy đủ. Tiểu Lưu luôn biết cách đúng giờ đúng mùa cho người đến sắp xếp mẫu mới nhất cho cậu.

Đồ trong phòng thay đồ hầu như còn mới tinh. Điền Chính Quốc chọn lấy một bộ bình dân nhất, nhưng mặc xong vẫn thấy quá "long trọng".

Cậu đổi sang bộ khác, vẫn thấy quá lịch sự...

Hệ thống không nhịn nổi nữa "Không sao đâu, cậu mặc gì Kim Thái Hanh cũng thích hết á."

Điền Chính Quốc đỏ mặt "... Cút."

Hệ thống sợ cậu thẹn quá hóa giận, vì thế cố gắng kiềm chế không xuất đầu lộ diện.

Điền Chính Quốc chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phối cùng quần jeans và giày đá bóng, nhìn qua có vẻ vô cùng tùy ý cẩu thả.

Cậu hài lòng, xuống lầu tìm Tiểu Lưu. Tiểu Lưu nhìn cậu choáng ba giây!

Điền Chính Quốc hỏi cậu ta "Sao thế?"

Tiểu Lưu lắp bắp "Không, không sao."

Điền Chính Quốc nghi ngờ "Nhìn tôi chằm chằm làm gì? Có chỗ nào không ổn à?"

Tiểu Lưu hồi thần "Không có, thật sự không có!" Nói xong, mở cửa xe giục "Anh lên xe đi, nếu còn không đi sẽ bị muộn đấy."

Điền Chính Quốc cũng không để ý, nhấc chân chui vào.

Sau khi Tiểu Lưu ngồi yên vị trên ghế lái, cậu ta mới hoàn toàn thả lỏng.

Anh Điền đúng là hợp với loại trang phục như vậy nha, sạch sẽ, be bé, cứ như một cậu học sinh cấp ba ngây ngô.

Điền Chính Quốc tới sớm mười phút, cậu cho rằng Kim Thái Hanh bận rộn có lẽ sẽ đến trễ, nhưng không ngờ, anh còn đến sớm hơn cả cậu.

Lan Đình đêm nay rất ít người, vị trí đẹp nhất vậy mà đến nửa bóng người cũng không có. Tim Điền Chính Quốc lộp bộp, thầm nghĩ, có khi nào Kim Thái Hanh bao hết không ta?

Không đến mức ấy chứ...

Cậu đến gần, nhìn người đàn ông phía trước tường kính.

Kim Thái Hanh ăn mặc chỉnh chu, vô cùng đẹp trai. Dung mạo vốn anh tuấn dưới ánh chiều tà càng lộ ra vẻ mê người. Anh nhìn Điền Chính Quốc, con ngươi đen như mực lấp lánh, giống màn đêm ngập tràn ánh sao mà buổi chạng vạng sắp biến thành.

Tim Điền Chính Quốc hơi loạn nhịp. Đồng thời, người loạn nhịp hơn thế, còn có Kim Thái Hanh.

Nếu như Tiểu Lưu chỉ cảm thán Điền Chính Quốc mặc như vậy trông sạch sẽ be bé, thì Kim Thái Hanh lại tưởng như bản thân anh đã xuyên qua thời không, quay về thời điểm hai người gặp nhau lần đầu tiên.

Điền Chính Quốc mở miệng trước "Tôi tới rồi."

Kim Thái Hanh đứng dậy, kéo ghế cho cậu.

Điền Chính Quốc có chút không được tự nhiên "Tôi tự làm được mà."

Kim Thái Hanh không đáp. Anh sợ mình vừa mở miệng, tất thảy cảm xúc sẽ lộ ra, cho nên chỉ mỉm cười.

Gần như vậy mà cười thì lực sát thương lớn lắm đó! Điền Chính Quốc thấy mình sắp không chống cự nổi, vội cao giọng nói "Waiter..."

Nếu còn không có người nào đến đây, cậu sẽ nổ tung mất!

Waiter đến ghi món, hai người đều có thời gian bình tĩnh lại.

Điền Chính Quốc gọi linh ta linh tinh, Waiter hỏi món khai vị, cậu đáp "Sườn cừu nướng..." làm Waiter bàng hoàng hết cả người.

Kim Thái Hanh đỡ lời "Ốc sên nướng bơ tỏi, súp cá hải sản Bouillabaisse... Sườn cừu non nướng..." 

Anh gọi mấy món Điền Chính Quốc từng ăn, hơn nữa còn rất thích.

Điền Chính Quốc chưa bao giờ 囧 như thế "Cảm ơn."

Kim Thái Hanh cười.

Điền Chính Quốc vô cùng mất tự nhiên.

Lúc dùng bữa, không khí thoải mái hơn nhiều. Kim Thái Hanh tìm đề tài nói chuyện, nói qua nói lại một lúc, Điền Chính Quốc đã hoàn toàn bình tĩnh.

Cậu đến Lan Đình vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy căng thẳng như thế này.

Không thể nói rõ là vì sao, chỉ là thấy tối nay, cái gì cũng mới, chỗ nào cũng lạ... Mà lạ nhất chính là Kim Thái Hanh, chỉ cần thấy Kim Thái Hanh cười thôi, là cậu lại không nhịn được muốn né tránh, không dám đối diện. Trong mắt anh cứ như ẩn giấu chiếc hộp ma thuật Pandora , càng nhìn càng tò mò muốn khai mở.

Điền Chính Quốc suýt nữa thì quên mất nhiệm vụ chính của buổi tối ngày hôm nay mà đắm chìm trong trạng thái đê mê, cứ lát lại thấy thời gian trôi qua thật chậm, lát lại thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Hốt hoảng đến tận khi Waiter ôm một bó hồng to đi đến.

Lúc này, Điền Chính Quốc mới hoàn hồn. Hai mắt cậu sáng lên, nháy mắt giữ vững tinh thần. Tới đây, điểm sinh mệnh của cậu, mau tới đây!

Dựa theo kịch bản, hoa hồng này là do fans của Kim Thái Hanh gửi đến. Đây là chuyện hết sức bình thường. Ảnh để nổi tiếng, thì có fans tặng hoa thôi, đúng không?

Sau đó, Điền Chính Quốc có thể thuận thế...

"Tôi còn chưa từng được ai tặng hoa nữa." Điền Chính Quốc lẩm nhẩm lời thoại.

Kim Thái Hanh đang định bảo Dương Sâm mang đi, kết quả lại nghe thấy cậu nói thêm "Có thể cho tôi xem chút không? Tôi chụp up lên mạng, giả vờ như tôi cũng có fans tặng hoa!"

Cái cớ này hay không? Hay không? Hay không? Còn không mau phát cuồng vì ba ba!

Cục cưng đi chết đi cổ vũ "Hay lắm, hay lắm, hay hay lắm! Phát dại cho cậu luôn!"

Tâm trạng Điền Chính Quốc đang vui, cho nên nhìn cái tên ngụy quân tử đi chết đi kia cũng thuận mắt hơn nhiều.

Kim Thái Hanh sửng sốt, hỏi "Cậu chưa được ai tặng hoa bao giờ sao?"

Hửm? Đây là trọng điểm sao? Có điều, bây giờ, điểm sinh mệnh... À không, hoa, hoa đang nằm trong tay Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc chỉ đành dỗ dành nói "Đúng thế, nghệ sĩ tuyến dưới như tôi, fans nào mà thèm tặng chứ?"

Kim Thái Hanh hơi ngừng, hỏi tiếp "Người khác cũng không tặng sao?"

Điền Chính Quốc không hiểu "Người khác? Người khác nào?"

Kim Thái Hanh "Người yêu cũ."

Người yêu cũ? Cậu móc đâu ra cái đồ chơi cao cấp như thế?

Nhưng mà, đến từng này tuổi đầu rồi mà nói mình chưa yêu ai thì thật mất mặt. Thế là, Điền Chính Quốc giả bộ hào phóng nói "Toàn do tôi tặng người ta, chứ làm gì có người ta nào tặng tôi." Mồm miệng đầy mùi tiền, ngữ khí đúng kiểu mấy việc tặng hoa tặng nhà nên để ông đây làm mới đúng.

Kim Thái Hanh nhíu mày, một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng.

Điền Chính Quốc gọi anh "Kim Thái Hanh?"

Kim Thái Hanh hoàn hồn, cười cười. Chỉ là nụ cười rất nhạt, không có loại cảm giác khiến tim người đập loạn.

Điền Chính Quốc thấy nụ cười này rất giả tạo, giống như một loại kí hiệu không thoải mái.

Chẳng qua, cậu không rảnh bận tâm, mở miệng nói "Hoa, có thể cho tôi xem không?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu "Cậu muốn à?"

Ể? Điền Chính Quốc mở to mắt, không dám trả lời.

Nếu mà nói muốn... Thì có chút kì kì. Còn nếu mà nói không muốn... Lỡ Kim Thái Hanh không đưa cho cậu thì sao đây?

Nghĩ đến điểm sinh mệnh quan trọng, hai mắt Điền Chính Quốc tràn đầy chờ mong "Muốn!"

Tặng tôi đi, tặng tôi đi! Ánh mắt mà có thể nói, có lẽ mắt Điền Chính Quốc lúc này đến chín mươi chín phần trăm là nói thế.

Kim ảnh đế vẫn luôn biết cách đối nhân xử thế bỗng nhiên từ chối "Ngại quá, đây là tấm lòng của fans nhà tôi, tôi không thể tặng người khác được."

Điền Chính Quốc "!!!!!"

Đúng lúc này, Dương Sâm đi đến, Kim Thái Hanh nhỏ giọng nói một câu, Dương Sâm giống như xin lỗi, rồi ôm bó hoa rời đi.

Điền Chính Quốc trừng mắt nhìn: Hoa bị mang đi rồi! Mang đi rồi! Đi rồi!

Sự thất vọng trong mắt Điền Chính Quốc không cách nào che giấu được.

Cậu không phải muốn hẳn, cậu chỉ muốn xem một chút, muốn nhận lấy từ tay Kim Thái Hanh một chút thôi cũng được! Vậy mà chuyện đơn giản như thế, Kim Thái Hanh lại từ chối mất tiêu!

Điền Chính Quốc ngàn lần không ngờ, kịch bản mình dùng mồ hôi xương máu viết ra cứ thế sụp đổ!

Có khúc nhạc đệm này, bầu không khí lúc sau trở nên vô cùng quỷ dị.

Điền Chính Quốc mất mát muốn chết, đau đớn tiếc thương điểm sinh mệnh đã gần tới tay. Kim Thái Hanh cũng không chủ động tìm đề tài nói chuyện, hai người xấu hổ ăn xong bữa tối.

Bánh táo đáng lẽ ngọt thấu lòng người, lúc này chua loét. Kim Thái Hanh một miếng cũng không nuốt trôi.

Sau khi ăn xong, anh nói "Tôi đưa cậu về nhé."

Điền Chính Quốc định từ chối, nhưng lại luyến tiếc điểm sinh mệnh, cho nên đáp "Phiền anh rồi."

Dọc đường đi, hai người vẫn im lặng, hầu như không nói chuyện với nhau.

Tới nơi, Kim Thái Hanh xuống xe trước, rồi Điền Chính Quốc mới xuống sau.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Điền Chính Quốc mặc sơ mi trắng đơn giản đẹp đến mức Kim Thái Hanh nhìn không rời mắt.

Đã đến trước cửa, Điền Chính Quốc triệt để từ bỏ hy vọng, yếu ớt nói "Tôi lên đây."

"Chờ đã." Kim Thái Hanh hô.

Điền Chính Quốc nhìn anh "Còn chuyện gì sao?"

Đúng lúc này, một bó hồng xinh đẹp xuất hiện chói lóa như ánh mặt trời trong đêm.

Dương Sâm cầm hoa thở hổn hển "Hơi chậm một chút."

Kim Thái Hanh nói với cậu ta "Phiền cậu rồi."

Dương Sâm rời đi, Kim Thái Hanh ôm bó hoa, nghiêm túc nhìn Điền Chính Quốc "Đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho ai đó."

Điền Chính Quốc đứng trên bậc thang ngây người.

Trong mắt Kim Thái Hanh lấp lánh ánh sao "Cậu có thể nhận nó không?"

Điền Chính Quốc hơi sửng sốt, nhưng hoàn hồn rất nhanh. Cậu gần như cướp lấy bó hồng kia.

Cùng lúc ấy, tiếng hệ thống đi chết đi vang lên "Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ ngày, thưởng 1 điểm sinh mệnh."

Nghe thế, Điền Chính Quốc sướng đến không khép được miệng, tâm trạng ủ dột cả tối nháy mắt chuyển mình biến thành vô số cánh hoa bay bay.

Hoàn thành, hoàn thành, hoàn thành!

Thật là vui! Thật là vui! Thật là vui!

Bộ dáng hài lòng thỏa mãn chẳng thèm che giấu của cậu làm tim Kim Thái Hanh rộn lên. Anh tiến tới, tay trái giữ gáy cậu, nghiêng đầu hôn.

Bộp! Hoa rơi xuống đất. Điền Chính Quốc trừng mắt.

Kim Thái Hanh đã xâm lấn khoang miệng cậu, ôm lấy lưỡi cậu.

Cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp toàn thân. Điền Chính Quốc nghĩ mình nên đẩy anh ra, nhưng tay làm sao cũng không nâng lên nổi.

Cậu bị hôn đến mơ mơ màng màng. Đợi lúc tách ra, mặt mũi đã đỏ ửng.

Kim Thái Hanh cuối cùng còn chạm nhẹ lên môi cậu cái cuối. Điền Chính Quốc tìm lại được khí lực, nỗ lực muốn đẩy anh ra. Đánh tiếc, còn chưa kịp dùng lực, cậu đã nhìn thấy người đang đứng phía sau.

Cố Khê đứng trong bóng đêm, nhướn mày nhìn chú chó Husky cào tường nhà anh ta.

Chú thích:

Hộp ma thuật Pandora: Theo chỉ thị của Zeus, Hephaistos đã tạo ra người phụ nữ đầu tiên bằng đất sét, và đặt tên là Pandora. Khi Prometheus ăn cắp ngọn lửa từ trên thiên thần, Zeus để trả thù đã tặng Pandora cho anh em của Prometheus, Epimetheus. Mặc dù được người anh em Prometheus trước đó cảnh cáo không được nhận bất cứ món quà nào của thiên thần, vì nó sẽ mang đến đau khổ, nhưng trước sắc đẹp của Pandora, Epimetheus đã xiêu lòng và nhận quà này. Zeus đã tặng Pandora một chiếc hộp làm quà cưới, và dặn dò là không vì bất cứ lý do gì được phép mở chiếc hộp này. Tuy nhiên sau ngày cưới vì tò mò Pandora đã mở nó ra. Tất cả những thói hư tật xấu đã lan ra. Thiên tai, bệnh tật, và chết chóc, những cái mà con người trước đó không biết tới đã tràn lan ra khắp thế giới. Điều tốt lành duy nhất mà chiếc hộp này mang tới là niềm hy vọng. (Wikipedia)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com