Chương 16
Chuyện đến đột ngột như vũ bão, Điền Chính Quốc trở tay không kịp.
Kim Thái Hanh cũng cảm nhận thấy đằng sau có người, cho nên quay đầu nhìn. Khi thấy là Cố Khê, anh không những không bất ngờ mà còn mỉm cười chào hỏi "Đạo diễn Cố, chào anh."
"Chào cậu." Cố Khê thầm nghĩ, thật may, anh mà đến chậm bước nữa, có khi bỏ lỡ cả đêm động phòng của "con trai" luôn rồi.
Hai người chuyện trò vài câu, Điền Chính Quốc mới hoàn hồn, vội vã nói "Cái đó... Không phải đâu, tôi với Kim Thái Hanh..."
Cố Khê qua quýt "Ờ, biết rồi."
Anh căn bản không biết gì hết! Điền Chính Quốc thầm hô to!
Kim Thái Hanh biết Điền Chính Quốc dễ xấu hổ, nên không muốn làm cậu khó xử, mở miệng nói "Tôi về trước đây."
Điền Chính Quốc liên tục gật đầu.
Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn hoa hồng rơi trên đất.
Điền Chính Quốc vẫn đang đắm chìm trong việc hoa hồng là điểm sinh mệnh, vội muốn nhặt lên.
Nhưng Kim Thái Hanh lại giữ tay cậu lại "Đừng đụng, cẩn thận gai đâm vào tay."
Cậu do dự.
Kim Thái Hanh hạ giọng "Nếu em thích, mai tôi mua nữa cho em."
Điền Chính Quốc mở to mắt "Không, không, không cần đâu!"
Kim Thái Hanh cong cong khóe môi, nụ cười trong đêm như rượu nguyên chất làm say lòng người "Cũng được, tặng cái khác vậy."
Cậu há hốc miệng, muốn nói ba chẳng thiếu gì đâu, anh đừng tặng nữa thì hệ thống đi chết đi cắt ngang "Đừng từ chối, nhỡ đâu nhiệm vụ ngày mai hay ngày kia là để Kim Thái Hanh tặng quà cho cậu thì sao?"
Lời này thành công khiến cho Điền Chính Quốc nuốt lại câu từ chối.
Kim Thái Hanh "Tôi đi đây."
"Ừm." Ngay cả câu đi đường cẩn thận cậu cũng không dám nói.
Thấy Kim Thái Hanh sắp sửa đi mất, hệ thống đi chết đi đột nhiên ồ lên.
Điền Chính Quốc "Đừng có mà gây chuyện nữa, anh trai!"
Hệ thống đi chết đi đáp "Tôi thấy cái này hời lắm nè, bỏ qua thì thật đáng tiếc... Thôi kệ đi, tôi cứ nói cậu nghe cái đã." Nó hơi ngừng "Nhiệm vụ tùy cơ: Nhận nụ hôn chúc ngủ ngon của Kim Thái Hanh, thưởng 1 điểm sinh mệnh."
Điền Chính Quốc"..."
Hệ thống đi chết đi cười khan "Nếu như cái nhiệm vụ tùy cơ này đến sớm mấy phút, có phải cậu ăn trắng 1 điểm rồi không."
Kim Thái Hanh vừa mới hôn Điền Chính Quốc xong! Chuyện còn chưa đến năm phút đồng hồ nữa! Vậy mà cái nhiệm vụ này lại cứ cố tình đến muộn!
Điền Chính Quốc "Cậu thật sự không phải đang chơi tôi đấy chứ??"
Hệ thống đi chết đi vô cùng vô tội "Tôi không thèm đòn thế đâu, thật đấy!"
Điền Chính Quốc bối rối muốn khóc.
Hệ thống an ủi "Hay là thôi quên đi, 1 điểm sinh mệnh thôi mà, không được thì thôi."
Nhưng nếu được 1 điểm này, mai cậu có thể nghỉ ngơi!
Làm sao đây? Cố Khê còn đứng bên cạnh!
Điền Chính Quốc muốn nói lại thôi. Kim Thái Hanh vẫn luôn cẩn thận nhận ra rất nhanh, hỏi "Còn chuyện gì không?"
Điền Chính Quốc lí nhí "Không."
Kim Thái Hanh "Vậy tôi đi đây."
"Ừm." Điền Chính Quốc đáp.
Kim Thái Hanh xoay người đang định bước đi, quần áo đã bị người kéo lại. Khóe miệng anh cong cong.
Điền Chính Quốc vội vã buông tay như gặp nước sôi.
Kim Thái Hanh ngoảnh đầu nhìn cậu.
Điền Chính Quốc hít sâu, quyết tâm liều chết "Ngủ ngon!"
Nói xong, cậu nhắm mắt lại, run run môi. Kim Thái Hanh hiểu thì hiểu, không hiểu thì cậu đành chịu vậy!
Kim Thái Hanh giật mình, thiếu chút nữa hôn tiếp. Nhưng nhớ ra còn Cố Khê, anh đành nhịn xuống. Đồng thời, để cậu không thất vọng, anh tiến tới hôn lên trán cậu "Ngủ ngon."
Lòng Điền Chính Quốc lạnh lẽo: Hôn môi ba đây này! Hôn trán làm gì!
Cậu đang định mặt dày mở miệng, hệ thống đi chết đi đã kịp thời lên tiếng "Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ tùy cơ, thưởng 1 điểm sinh mệnh."
Hử? Hoàn thành?? A a a, hóa ra hôn chúc ngủ ngon thì hôn trán cũng được!
Trong mắt Điền Chính Quốc tràn đầy vui vẻ. Kim Thái Hanh ngứa ngáy hận không thể áp đối phương lên giường ngay lập tức.
Điền Chính Quốc hoàn thành nhiệm vụ, vội nói "Anh đi mau đi, Dương Sâm chờ anh lâu lắm rồi."
Hầu kết Kim Thái Hanh chuyển động.
Điền Chính Quốc không thể làm gì khác ngoài nói thêm một câu "Đi đường cẩn thận..."
Rốt cuộc, Kim Thái Hanh vẫn phải rời đi...
Cố Khê bị ép đứng xem một hồi, khoanh tay cười nhạt.
Điền Chính Quốc nhìn anh ta như thế thì da đầu run lên.
"Vào nhà!" Cố Khê nhả ra hai chữ, nhấc chân bước đi.
Điền Chính Quốc theo sau, nhưng nhìn bó hoa rơi trên đất, lại thấy xót. Cậu dọn một chút rồi ôm lấy.
Cố Khê nhìn hoa.
Điền Chính Quốc giải thích "Vứt ở cửa không hay lắm... Nhỡ để người khác thấy, ừm... Không ổn."
"Cậu còn biết không ổn?" Cố Khê tức mà không biết nói sao "Nếu cậu biết không ổn, thì đừng có mà ở ngoài cùng người ta hôn nhẹ ôm nhẹ chứ! Cũng không thèm để ý thân phận của mình với Kim Thái Hanh! Lỡ mà bị phóng viên chụp được thì sao? Đường đường chính chính comeout còn chưa ăn ai, lại muốn comeout cái kiểu tin động trời này à!
Điền Chính Quốc xấu hổ.
Cố Khê ngồi xuống sofa, vắt chân hỏi "Nói, rốt cuộc là chuyện gì? Cậu với Kim Thái Hanh quen nhau lúc nào?"
Anh ta còn chẳng thèm hỏi loại câu hỏi như Điền Chính Quốc có thích Kim Thái Hanh hay không.
Nếu không thích, vậy anh ta cũng là con Husky cào tường nhà anh ta luôn! Nhìn ánh mắt kia, nhìn dáng vẻ lưu luyến không rời kia, còn cả nụ hôn chúc ngủ ngon trước lúc đi kia... Nếu thế mà vẫn chưa phải là yêu, anh ta sẽ ăn phân ngay lập tức!
Điền Chính Quốc quyết định nói thật hết mọi chuyện, dù sao Cố Khê cũng không phải người ngoài.
Cậu sắp xếp từ ngữ một chút "Việc này tôi chỉ nói cho anh biết, anh đừng nói cho ai."
Cố Khê đảo mắt "Nói đi, tôi nghe." Anh ta muốn xem xem rốt cuộc hai tên này đến với nhau kiểu gì.
Điền Chính Quốc thở dài, chăm chú nói "Khoảng một tuần trước, tôi gặp tai nạn ô tô, cứ tưởng chết chắc rồi, nhưng không ngờ lại được sống lại. Sau khi sống lại thì có một tên gọi là hệ thống..."
Cậu bla bla kể hết những điều bản thân trải qua trong mấy ngày gần đây. Quả là vừa nhớ lại vừa cảm thán. Mới một tuần ngắn ngủi, mà cậu đã trải qua không biết bao nhiêu đồi dốc trập trùng.
Từ hôn nhẹ, ôm nhẹ, làm chocolate cho đến ôm nâng nhẹ, sờ cơ bụng, tặng chín mươi chín đóa hồng... Đúng là một ngày so với một ngày càng đau khổ. Cậu vì mạng sống, đâu có dễ dàng gì?
Kể xong, bản thân Điền Chính Quốc cũng bị chính ý chí mưu cầu đường sống mạnh mẽ của mình làm cho cảm động đến không chịu nổi.
"Vậy đấy." Cậu tổng kết, chờ Cố Khê khen cậu một câu "Người anh em, cậu thật không dễ gì."
Ai ngờ, Cố Khê đảo trắng mắt "Ý tưởng nhiều thế, sao cậu không đi làm biên kịch đi?"
Điền Chính Quốc cả mặt đầy dấu chấm hỏi.
Cố Khê "Cái cớ này của cậu hay đấy, lần sau đi bao trai, tôi sẽ dùng nó."
Điền Chính Quốc nóng nảy "Ây, tôi nói thật mà!"
Cố Khê "Tôi cũng tin mà."
Nhưng giọng điệu này rõ ràng là không tin! Điền Chính Quốc nói "Tôi đúng là suýt chết, sau đó có một hệ thống..."
"Ờ, không yêu thì đi chết đi đúng không? Đúng là thú vị chết đi được."
Điền Chính Quốc "..."
Hệ thống đi chết đi an ủi "Phản ứng của Cố Khê cũng bình thường thôi."
Điền Chính Quốc cũng hiểu... Nếu đảo lại là cậu, Cố Khê nói với cậu chuyện này, chắc chắn cậu cũng sẽ tặng cho anh ta một câu "Anh Khê thật giỏi, anh Khê từ từ tán gẫu ha, anh Khê ra cửa nhớ rẽ phải, tạm biệt không tiễn!"
Thấy Điền Chính Quốc không nói gì, Cố Khê trách "Cậu nói cậu đó, từ nhỏ đến lớn toàn có gan làm không có gan nhận. Thích thì thích chứ có gì mà phải che với giấu? Comeout thôi mà cũng sợ mất mật. Nhìn thì có vẻ to gan đấy, nhưng thật ra nhỏ như mắt muỗi. Còn mạnh miệng chối, lẽ nào cậu thích Kim Thái Hanh, tôi lại ăn thịt cậu? Nếu như anh ta cũng thích cậu, tôi vẫn sẽ chúc phúc cho cả hai cơ mà!"
Điền Chính Quốc tủi thân, tủi thân đến phát khóc!
Cố Khê rất hiểu cậu, nói cậu một thôi một hồi xong lại quay lại vấn đề chính "Tôi nói này, cậu đừng có mà giả ngu với tôi nhé!"
Điền Chính Quốc không theo kịp tốc độ não của anh ta.
Cố Khê nhìn cậu hỏi "Có phải Kim Thái Hanh tiếp cận cậu vì mục đích gì không?"
Điền Chính Quốc ngớ ra.
Cố Khê lập tức tưởng tượng ra phim truyền hình máu chó tám giờ tối, thiếu gia ngốc nghếch trắng trẻo thơm ngon bị tên cặn bã mưu mô lừa tình lừa thân!
Xong rồi! Việc này rất có khả năng xảy ra!
Điền Chính Quốc tuy trắng trẻo thơm ngon, nhưng thật ra không ngốc đến thế. Nếu cậu thật sự lưỡng tình tương duyệt với Kim Thái Hanh, cậu đã sớm nói với anh. Giờ nhìn bộ dạng cắn răng, thà chết không khai này, chỉ có thể có hai khả năng. Một là Điền Chính Quốc thích Kim Thái Hanh, còn Kim Thái Hanh chỉ gặp dịp thì chơi. Điền Chính Quốc đã nhận ra, nhưng vì thương anh ta, cậu chọn cách dễ dàng tha thứ, đồng thời không dám nói cho Cố Khê biết. Còn hai là Điền Chính Quốc thực chất vốn không hề thích Kim Thái Hanh, nhưng Kim Thái Hanh nắm được điểm yếu gì đó của Điền Chính Quốc, ép Điền Chính Quốc gần gũi với mình.
Khả năng thứ hai tương đối thấp. Tuy Kim Thái Hanh lòng dạ sâu xa khó dò, nhưng đi được đến vị trí ngày hôm nay, anh ta nhất định không chỉ để ý Điền Chính Quốc vì cái danh thiếu gia nhà họ Điền.
Cho nên, khả năng thứ nhất là có tính khả thi cao nhất.
Không thể không nói, Cố Khê quả là đạo diễn, vừa tưởng tượng liền có thể tượng tượng ngay ra một bộ phim ngược luyến tình thâm dài tập.
Điền Chính Quốc rất sợ Cố Khê đi dày vò Kim Thái Hanh. Không cần nói Kim Thái Hanh oan ức ra sao, chỉ cần nói đến việc Cố Khê làm hỏng quan hệ giữa cậu và Kim Thái Hanh, vậy sau này nội nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ thôi cũng có thể phiền chết cậu!
Làm sao đây?
Điền Chính Quốc chỉ đành "thừa nhận".
"Đừng đoán mò nữa!" Điền Chính Quốc đỏ mặt, lắp bắp nói "Tôi... Tôi chỉ là có chút, có chút thích anh ta, sau đó, hôm đó... Tôi uống say, anh kêu Kim Thái Hanh đưa tôi về, tôi, tôi nhìn anh ta liền ngứa ngáy... Rồi cùng... Cùng anh ta..."
Đôi mắt phượng của Cố Khê trợn trừng "Cậu cùng anh ta lên giường?"
Mặt Điền Chính Quốc nóng bừng, gật đầu "Ừ..."
Cố Khê vội vàng hỏi "Có phải anh ta cưỡng bức cậu không?"
Điền Chính Quốc sắp nổ tung nói "Tôi... tôi chủ động."
"Cậu... Cậu..." Cố Khê sợ ngây người.
Điền Chính Quốc nuốt nước bọt, mạnh mẽ tổng kết "Tóm lại là chuyện như thế! Tôi... thích anh ta, nhưng anh ta chưa chắc đã thích tôi, nên... Cứ thế đi!"
Cố Khê lúc này tin rồi! Tin thật! Nhưng anh vẫn cần tiêu hóa thông tin một chút! Phải tiêu hóa!
Điền Chính Quốc nhìn cái bộ dạng kia, cũng biết là anh đã tin.
Điền Chính Quốc xót xa, cậu nói thật thì cái tên khốn khiếp này không tin, cậu vừa nói bừa đi thì anh ta lại tin không thèm nghi ngờ!
Hai người ngây ngốc một lúc lâu, Cố Khê mở miệng trước "Trước đây, không phải cậu rất ghét anh ta à?"
Điền Chính Quốc chưa biết giải thích thế nào, Cố Khê đã đỡ lời giúp cậu "Lẽ nào... Cậu thích anh ta nên mới trù dập anh ta?"
"..."
Cố Khê lại bị chính mình thuyết phục. EQ của Điền Chính Quốc có đôi khi chỉ ngang ngửa với học sinh cấp ba, mấy chuyện ghét ai vì thích, quả thực rất bình thường.
Điền Chính Quốc mặc dù không phục, nhưng cậu không muốn phức tạp hóa mọi chuyện, cho nên chấp nhận.
Cố Khê nghĩ nghĩ, lại túm người luyên thuyên một hồi "Vậy thì cậu nhớ rụt rè một chút! Thích cũng đừng tỏ ra rõ ràng quá! Yêu đương cũng như đánh bạc, cậu ngốc nghếch tự dâng mình lên, làm cho Kim Thái Hanh lấy được quá dễ dàng, anh ta sẽ không quý trọng cậu, biết không?"
Điền Chính Quốc biết cái mông!
Cố Khê còn nói thêm "Tôi nói cậu nghe, biệt danh của Kim Thái Hanh chính là lão thành tinh! Anh ta muốn chơi cậu thì dễ như chơi một đứa trẻ con ba tuổi ấy! Cậu phải chống đỡ cho tôi! Không được chủ động, không được thân cận, từ từ rồi đến!"
Điền Chính Quốc nghe mà dở khóc dở cười.
Cố Khê lại hạ nghiêm lệnh "Các cậu mới tìm hiểu một tuần, không được lên giường, không được lên giường, không được lên giường!" Chuyện quan trọng, anh ta chỉ hận không thể nói ba mươi lần!
Điền Chính Quốc nghe mà đỏ cả tai "Ai... Ai cùng anh ta..." Cậu mới không tiện nói ra hai chữ kia.
Cố Khê vẫn cảm thấy không thể không dặn. Ngẫm lại, bộ dáng hai người khi nãy, nếu không phải anh đến kịp, có khi Kim Thái Hanh đã quang minh chính đại vào nhà, ăn sạch Điền Chính Quốc!
Hình như là ăn sạch rồi!
Không, không, lần kia là rượu say loạn tính, không tính!
Điền Chính Quốc chỉ biết vâng vâng dạ dạ "Không đâu, chắc chắn không đâu!"
Cố Khê phân tích mặt lợi và mặt hại cho cậu nghe "Tình cảm, chuyện này ấy mà, từ từ thôi. Kim Thái Hanh chưa chắc đã không thích cậu, nhưng những chuyện anh ta từng trải qua rất khác cậu, tính cách cũng khác cậu, sở thích cũng có thể khác cậu. Cho nên, cậu phải vững vàng, không được làm chuyện gì ngốc nghếch, biết chưa?"
Điền Chính Quốc hiếu kì "Tôi có thể làm chuyện ngốc nghếch gì cơ?"
Tim Cố Khê bị nhéo một cái, há miệng nói không lên lời, chỉ đành qua quýt "Tóm lại là đừng làm gì ngu ngốc!"
Điền Chính Quốc suy nghĩ, cảm thấy có thể mình đụng đến chuyện buồn lòng của anh, cho nên vỗ về "Không đâu."
Cố Khê thực sự lo lắng, nhưng chẳng thể làm gì. Chuyện yêu thích này, chẳng có ai có thể thao túng được. Vì nếu có thể thao túng, thì đã chẳng có người lại đi thích một tên cặn bã!
"Ba Cố" dặn dò hết nửa ngày, thấy cục cưng Điền Chính Quốc có vẻ rất biết nghe lời, mới hơi yên tâm.
Tiễn Cố Khê ra về, cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm giác như vừa chạy bền xong, mệt hết cả người.
Cậu đi tắm rửa, thư giãn, rồi đánh một giấc thật ngon.
Do có nhiệm vụ tùy cơ, nên cậu lại dư tiếp 1 điểm. Cho dù đến chín giờ năm mươi lăm phút sáng lại bị trừ 1 điểm, thì cậu vẫn còn dư 2 điểm, thật vui!
Cậu hỏi hệ thống "Nhiệm vụ tùy cơ không có quy luật phát sinh à?"
Hệ thống "Ừm. Tất cả đều tùy thôi. Tùy thời gian, tùy độ khó, đến thưởng cũng tùy nốt."
Hai mắt Điền Chính Quốc sáng lên "Thưởng cũng tùy? Vậy nếu may mắn, có phải sẽ được thưởng tận mười vạn điểm không?"
Hệ thống đi chết đi trợn trắng mắt "Cậu nghĩ nhiều rồi!"
Điền Chính Quốc bĩu môi "Có ai đánh thuế giấc mơ đâu!"
Hệ thống đi chết đi "..."
Hiếm khi chặn được lời hệ thống, tâm tình Điền Chính Quốc tốt vô cùng, bữa sáng cũng trở nên ngon miệng hơn, giống như đã rất lâu rồi chưa có bữa nào ngon miệng đến thế.
Ăn được nửa bữa, hệ thống phát nhiệm vụ theo lệ thường "Hôm nay cậu thật may mắn!"
Điền Chính Quốc phấn chấn nói "Mau nói nhiệm vụ đi!"
Hệ thống đi chết đi không hứng thú lắm "Gửi cho Kim Thái Hanh ba mươi tin nhắn, yêu cầu nội dung không được lặp lại, số lượng từ mỗi tin không được ít hơn hai mươi lăm từ. Thưởng 1 điểm sinh mệnh."
Điền Chính Quốc sung sướng nhướn mày "Cái này chẳng dễ quá!" Tùy tiện gửi ba mươi tin là được rồi!
Hệ thống đi chết đi nhắm thấy không có trò hay để xem, liền logout đi ngủ.
Điền Chính Quốc ăn xong bữa sáng, liền cầm điện thoại gửi cho Kim Thái Hanh một chữ "Chào." đầu tiên để mở đầu rồi mới nhắn thêm mấy tin ngắn ngắn.
Kim Thái Hanh đáp lại rất nhanh "Ăn sáng chưa?"
Điền Chính Quốc đếm số từ "Ăn xong rồi, ăn một bát cháo ninh xương, một lồng bánh chẻo nhân tôm, một bánh bao gạo nếp, bánh bao gạo nếp gói nhỏ thôi, nhưng ăn vẫn no, à, đúng rồi, còn uống một cốc sữa..."
Kim Thái Hanh "Ăn nhiều thật."
Điền Chính Quốc tiếp tục lảm nhảm "Mùi vị ngon lắm, hôm nay là lão Vương làm đó, ông ấy giỏi nhất là làm vỏ bánh. Tôi nói anh nghe, vỏ bánh của ông ấy là số một luôn, bánh to phương Bắc hay bánh nhỏ phương Nam đều vô cùng điệu nghệ, ăn ngon cực kì!"
Kim Thái Hanh không nhịn được cong cong khóe miệng "Nghe có vẻ không tệ."
Điền Chính Quốc hỏi "Sáng anh ăn gì rồi?"
Kim Thái Hanh nói xong, Điền Chính Quốc nhắn tới "Bữa sáng không thể ăn linh tinh được, phải ăn ngon..."
Cậu ôm điện thoại nói hết chuyện trên trời đến chuyện dưới đất. Lúc đầu còn đếm số từ, nỗ lực tin nào cũng vượt qua hai mươi lăm chữ. Nhưng càng về sau, cậu lại càng quên mất chuyện đếm từ, chỉ vùi đầu ấn phím ầm ầm.
Đợi đến khi ấn mỏi cả tay, cậu mới bừng tỉnh "Cái đó... Đủ ba mươi tin rồi chứ hả?"
Hệ thống đi chết đi "Ba trăm tin cũng sắp đến luôn rồi ấy."
Điền Chính Quốc "... Sao cậu không nhắc tôi!"
Hệ thống "Còn không phải tại tôi sợ quấy rầy đến cậu sao? Nhìn cậu nói chuyện hăng say vậy cơ mà!"
Điền Chính Quốc lúng túng "Linh tinh! Hăng say cái gì? Tại nhiệm vụ thôi mà!"
Hệ thống đi chết đi đã sớm quen với việc mất tự nhiên của kí chủ, nên qua quýt nói "Ờ, tại nhiệm vụ hết!"
Sau khi thưởng điểm sinh mệnh xong, Điền Chính Quốc không còn lí do gì để nhắn tin nữa, nhưng cậu lại thấy thất vọng.
Cậu còn chưa có trò chuyện đủ mà...
Thôi, câu cuối cùng, nói xong câu này cậu sẽ không nói nữa!
Điền Chính Quốc "Anh mau làm việc đi, tôi đi chơi game đây!"
Kim Thái Hanh "Đã đang làm việc rồi."
Điền Chính Quốc hiểu rất rõ lịch trình của anh, cho nên nhịn không được hỏi "Không phải anh đang họp đấy chứ?"
Kim Thái Hanh "Ừ."
Điền Chính Quốc ngẩn ngơ, sau đó gõ lại một dòng "Tập trung họp đi! Đừng có nghịch di động nữa!"
Kim Thái Hanh đáp lại bằng một icon mặt cười.
Điền Chính Quốc bị cái icon hệ thống cười cho ê hết cả da đầu.
Cười cái gì mà cười! Đồ cuồng công việc!
Điền Chính Quốc vứt điện thoại sang một bên, không nói chuyện với anh nữa.
Kim Thái Hanh rốt cuộc cũng đặt máy xuống, bắt đầu chính sự. Dương Sâm đứng cạnh, tất cả trong đầu chỉ còn rơi rớt lại câu thơ "Đêm xuân ngắn ngủi có ngần / Ngai rồng từ ấy chậm phần vua ra." (*)
Lại nói, đêm xuân còn chưa đến ngày được ngắn, mà người này đã đòi chậm trễ chính sự luôn rồi!
Điền Chính Quốc hôm nay nhàn nhã, nên dự định về thăm nhà cũ, thăm ông nội.
Bình thường cứ cách năm sáu ngày, cậu sẽ về một lần để nói chuyện ăn cơm với ông.
Ông nội từ nhỏ đã yêu thương cậu, lần nào thấy cháu về, ông đều rất vui.
Có điều, ông nội Điền cũng lại là thành phần không được tự nhiên lâu năm, thấy cháu nội về rõ ràng là hai mắt sáng rực, nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ "Về rồi à?" Giọng điệu này tương đương với tâm thế nhàn nhạt, bình tĩnh, không vui không buồn!
Điền Chính Quốc cười tít mắt, theo sát ông nói đùa "Con nghe nói đào ông trồng chín rồi, nếu con còn không về, thì ngay cả vỏ nho cũng chẳng có mà ăn mất!"
Ông nội trong lòng vui vẻ, ngoài mặt nghiêm nghị "Mấy tuổi rồi mà hãy tham ăn như thế!"
Điền Chính Quốc "Tham lam là bản tính vốn có của con người, không ăn không uống, bụng sẽ đói đó ông!"
Ông nội bị cậu chọc cười "Không ra cái thể thống cống rãnh gì cả!"
Điền Chính Quốc đi hái đào với ông, mặc dù thời tiết hơi nóng, nhưng hai người vừa cười vừa nói, nên thành ra khá thoải mái.
Hái xong một giỏ đào, hai ông cháu không gọi ai mà tự mình rửa đào rồi gọt ăn. Điền Chính Quốc nói "Ngọt quá!"
Ông nội hừ một tiếng "Cũng không xem xem là ai trồng."
Cậu liền nịnh nọt khen ông một tràng.
Ở nhà cũ suốt một ngày, đến tối, ông nội Điền đuổi khách "Đi nhanh đi, nhanh về đi, mi cứ tới là ông chẳng được yên tĩnh tí nào cả."
Điền Chính Quốc đáp "Không về đâu, tối nay con ở lại đây cơ."
Ông nội vui vẻ nhướn mày "Ở lại á?" Sau đó, cảm thấy ngữ khí không ổn lắm, lại sửa lại "Lười kêu người dọn phòng cho mi lắm, nhanh về đi!"
Điền Chính Quốc sống chết không về, ông nội cũng không dám quá đà, lỡ đâu cháu nội đi thật, ông lại hối hận đến mất ngủ.
Hai người ăn xong cơm tối, rồi cùng nhau chơi mấy ván cờ. Đến giờ, Điền Chính Quốc mới chịu về phòng.
Ông nội tuy nói cho người đi dọn, nhưng phòng Điền Chính Quốc không hề có lấy một hạt bụi nào, chứng tỏ thực chất ngày nào nó cũng được quét dọn.
Điền Chính Quốc nhìn căn phòng quen thuộc, trong lòng không biết là mùi vị gì.
Hệ thống đi chết đi lên tiếng "Thân thể ông nội không khỏe lắm."
Điền Chính Quốc "Ừ." đáp lại.
Hệ thống"Tuổi thọ của con người có thể thay đổi."
Điền Chính Quốc ngây ra một lúc, rồi hỏi "Có ý gì?"
Hệ thống đi chết đi "Sinh mệnh không phải là giá trị cố định, tám mươi lăm hay chín mươi lăm tuổi đều như nhau."
Điền Chính Quốc bỗng nắm chặt tay "Cậu..."
Hệ thống đi chết đi "Chữa khỏi bệnh, ông nội hoàn toàn có thể sống lâu thêm mười năm."
Điền Chính Quốc đứng bật dậy "Chữa thế nào?"
Hệ thống đi chết đi "Dùng điểm sinh mệnh chứ thế nào."
Giọng Điền Chính Quốc kích động run run "Điểm sinh mệnh của tôi?"
Hệ thống đi chết đi "Ừ, điểm sinh mệnh của cậu có thể cho người thân sử dụng."
Tim Điền Chính Quốc đập loạn, hồi hộp đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Hệ thống lại nói "Bệnh đó của ông nội, 10 điểm sinh mệnh là đủ."
Chú thích:
Đêm xuân ngắn ngủi có ngần / Ngai rồng từ ấy chậm phần vua ra: Tác phẩm "Trường Hận Ca" – Bạch Cư Dị, Trần Trọng San (Thơ Đường 2, Bắc Đẩu 1970, Việt Nam). Nguyên văn: 春宵苦短日高起, 从此君王不早朝 – Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com