Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 49: "Anh, anh thích con trai đúng không?"

Mọi người xung quanh đua nhau sỉ cả Kim Thái Hanh vô liêm sỉ. Chỉ mình Điền Chính Quốc, nhìn vào đôi mắt ngậm cười phản chiếu ánh sáng đèn hoa rực rỡ của anh, cảm thấy tim mình vừa hụt mất nửa nhịp. Cuối cùng gương mặt anh cũng trùng khớp và giống với khuôn mặt trong ký ức đến giật mình, nhưng dấu vết của hoàn cảnh và trải nghiệm để lại trên thần sắc lại khác biệt một trời một vực.

Điền Chính Quốc bất chợt nhận ra, năm nay anh mình đã gần 23 tuổi rồi.

Không còn dáng vẻ thiếu niên, đã có hình bóng một người đàn ông trưởng thành.

Đương nhiên không đời nào Kim Thái Hanh lấy tiền của cậu mời khách. Lúc ăn ghép ba bàn vào thành một, vừa ngồi xuống đã liên tục gọi bia lạnh, cả đám gào lên bảo không say không về.

Ví tiền của Kim Thái Hanh để trên bàn ngay trước mặt Điền Chính Quốc, cậu thích làm gì thì làm.

Vừa vào ăn được chừng năm phút là có người hô: "Cả đám toàn con trai uống thì có gì mà vui? Ai có số điện thoại con gái lớp mình không, nhanh gọi tới đi."

"Nửa đêm rồi mày khùng hả." Người lên tiếng là Chu Húc Tân, anh ta nói: "Nguyên đám con trai uống ói luôn cũng không ai để ý tới mày đâu, gọi tới xong nhậu lầy ra làm chuyện xấu hổ ngay trước mặt con gái lớp mình hả. Mày sợ về già không có hồi ức thanh xuân quý báu nào để hoài niệm hay gì?"

"Chu Húc Tân con người mày chán chết được." Cậu chàng kia đứng lên nói: "Tụi mày tự nói đi, bốn năm đại học con gái trong trường mình chỉ biết chạy theo sau mông Lão Kim phòng mày. Giờ sắp tốt nghiệp luôn rồi, làm nguyên đám tụi mình ế chảy ra, nói cho ngay cũng là tại Lão Kim hết. Bây giờ phải nắm bắt mọi cơ hội có thể, hiểu không mày?"

"Tao nhổ cho!" Chu Húc Tân cũng đứng lên theo, "Mặt mày tự xấu còn đi trách người khác hả, lo uống đi!"

Từ Thiệu Huy và Chu Húc Tân cùng cấu kết làm chuyện đồi bại, cả hai túm lấy chàng sinh viên vừa nói chuyện đổ cả ly bia đầy vào miệng người ta.

Cậu chàng vùng vẫy đấu tranh, "Tụi mày còn tính người không vậy, lẽ ra phải ép Lão Kim chứ?!"

Chu Húc Tân cười gằn, "Ép Lão Kim uống đâu có gì vui, nó đâu có biết say, giống y cái thùng rượu."

Điền Chính Quốc ngồi cạnh nhìn bọn họ đùa giỡn nhau.

Đang là giờ cơm cao điểm đông đúc của quán, bàn nào cũng ầm ĩ, bọn họ cũng không quá nổi bật.

Điền Chính Quốc xem bọn họ giỡn một hồi mới nghiêng đầu hỏi Kim Thái Hanh: "Tửu lượng của anh cao thế á? Luyện từ bao giờ vậy?"

"Không có luyện." Kim Thái Hanh nói rồi thuận tay bưng một chén canh ngân nhĩ từ phía đối diện bàn sang để xuống trước mặt cậu, bảo: "Ăn cái này đi, trên bàn toàn thịt mỡ em ăn hết sẽ ngấy đó."

Suốt cả ngày hôm nay Điền Chính Quốc chạy trên đường suốt, đúng là trong bụng chưa có gì mấy.

Cậu nhận lấy ăn vài muỗng.

"Lão Kim, tao không biết mày là người anh tốt vậy luôn đó." Cậu sinh viên ngồi đối diện chứng kiến trọn cả màn, tấm tắc mãi thôi, còn quay sang nói với Điền Chính Quốc: "Em có biết thằng này làm lớp trưởng lớp bọn anh bốn năm, thừa chuẩn thiết diện vô tư tâm địa sắt đá luôn. Trai gái gì cũng chưa từng có ngoại lệ, đứa nào cũng từng bị nó đày đọa."

Điền Chính Quốc thả lỏng người tựa vào lưng ghế, cầm muỗng khuấy khuấy trong chén, cười đáp: "Anh em lúc ở nhà cũng vậy đó, không phải chỉ khó tính với các anh đâu."

Anh chàng chỉ vào chén canh của Điền Chính Quốc bằng khuôn mặt không thể tin nổi: "Thế này là đày đọa em đó hả?"

"À cái đó thì không." Điền Chính Quốc vẫn giữ nguyên nụ cười, "Mấy anh có thể thử nhõng nhẽo với anh em xem sao. Anh ấy sợ bị đeo bám nhằng nhẵng nhất đó, làm vậy thì anh em còn không buồn nhìn tới anh, đừng nói là làm gì."

Điền Chính Quốc vừa dứt lời thì bị vỗ nhẹ vào lưng.

Kim Thái Hanh vừa nói chuyện với người khác mà còn vừa để ý nghe cậu, liếc sang rồi nói: "Mở miệng ra là nói quàng nói xiên, học từ đâu vậy hả."

"Kinh nghiệm thực tế đó anh." Điền Chính Quốc chớp chớp, cố ý cười nói với anh: "Có phải nói đại đâu mà anh."

Điền Chính Quốc nhớ lại khi còn nhỏ mình đu bám làm nũng đã không ít lần làm Kim Thái Hanh thấy phiền, nhưng anh lại chẳng làm gì được cậu.

Hiện tại tâm trạng của Điền Chính Quốc không tệ.

Cho nên khi có người cầm ly tới nói muốn uống với cậu một ly, Điền Chính Quốc cũng chẳng nghĩ nhiều, cầm lấy chiếc ly rỗng gần đó rót đầy một nửa rồi đứng lên.

Kết quả ly chưa kịp tới bên môi đã bị Kim Thái Hanh đè lại.

"Em ấy không uống." Kim Thái Hanh nói với người trước mặt Điền Chính Quốc.

Rồi anh rút chiếc ly trong tay cậu ra đặt lại xuống bàn.

Mấy năm nay Điền Chính Quốc đi xã giao làm ăn cũng nhiều rồi, tuy cậu luôn cố gắng tránh nhưng cũng có những lúc không thể từ chối được.

Tuy tửu lượng bình thường thôi nhưng uống một tí cũng không sao.

Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra vấn đề.

Trực quan nhất là thái độ tương đối lãnh đạm khác hẳn cảm giác với bạn học và anh em thông thường của Kim Thái Hanh. Càng không cần nói chuyện tất cả mọi người đang ầm ĩ xung quanh dần lặng thinh trước cảnh tượng bên này.

Tuy không đến mức nhạy cảm, nhưng Điền Chính Quốc rất giỏi nhận định tình huống.

Lúc này cậu mới lên tinh thần, nhìn thẳng vào mặt cậu sinh viên đứng đối diện mình.

Rất lạ, chắc là phòng kế bên.

Nhưng cảm giác tồn tại của người này cực kỳ thấp, thậm chí là không hề có, cho nên Điền Chính Quốc mới chẳng hề có chút ấn tượng nào về cậu ta suốt quá trình từ khi xuất phát ở trường đến khi ngồi trong quán.

Điền Chính Quốc quan sát vài giây, phán đoán căn bản về một người đã hình thành trong đầu.

So với kiểu của bọn Chu Húc Tân, cậu ta trông gầy hơn, chiều cao tương đương với Điền Chính Quốc. Khuôn mặt cũng có thể gọi là đẹp đến sửng sốt, có điều sắc mặt trông hơi kém, khiến người ta không chú ý vào đường nét khuôn mặt cậu ta nhiều, làm tổng thể trở nên bình thường.

Cậu ta bị Kim Thái Hanh vỗ mặt cũng không thấy thể hiện cảm xúc gì, chỉ nhìn Điền Chính Quốc nhếch môi nói: "Anh không biết Thái Hanh có đứa em thân thiết thế này đấy, bình thường cũng không thấy cậu ấy nhắc. Chào em, anh là Trần Dương, là..." Nói tới đây cậu ta nhìn về phía Kim Thái Hanh, ngưng vài giây rồi nói nốt: "... bạn của anh em."

Điền Chính Quốc im lặng một chốc.

Một là vì cách xưng hô của Trần Dương, trong rất nhiều bạn học của anh cậu, trước mắt Điền Chính Quốc chỉ nghe duy nhất người này gọi anh là Thái Hanh.

Thứ hai là lời giới thiệu của cậu ta còn thú vị hơn.

Thần thái và giọng điệu hơi chần chừ với ngắt quãng đó ngược lại sẽ cho người khác thêm nhiều không gian tưởng tượng.

Điền Chính Quốc đã có phán đoán mập mờ trong lòng. Tiền Thịnh chen từ góc bàn bên kia tới cạnh Trần Dương kéo tay cậu ta, nói với Kim Thái Hanh: "Lão Kim, hôm nay em mày đến, Trần Dương cũng không có ý gì đâu, đừng để mất vui. Mọi người ăn uống tiếp đi."

Nhưng kỳ dị là không một ai đáp lại Tiền Thịnh.

Trần Dương nhìn Kim Thái Hanh, trong mắt có gì đó gần đến mức cố chấp, dường như cậu ta cố ý đến mời bia Điền Chính Quốc chỉ để xem Kim Thái Hanh sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng dù thế nào thì cũng đã có phản ứng, xem ra cậu ta đã đạt được mục đích rồi.

Không ai ngờ Điền Chính Quốc sẽ cầm ly bia lên lại.

Cậu tiến tới một bước, chủ động cụng nhẹ vào ly thủy tinh trong tay Trần Dương, cười nói: "Chào anh, em là Điền Chính Quốc, từ nhỏ tới lớn lúc nào mặt anh em cũng nghiêm túc vậy đó, trước giờ anh ấy chưa từng cho em uống rượu bia. Nhưng nếu đã là bạn của anh em thì em phải uống một ly chứ."

Điền Chính Quốc ngửa đầu uống cạn.

Rồi nâng nhẹ chiếc ly rỗng trong tay, cười nói với mọi người: "Các anh làm gì vậy, tiếp tục đi. Tối nay anh em không kiềm cặp được em đâu. Lát nữa mình uống theo vòng, thua thì không cần anh em thanh toán, em sẽ mời!"

Bầu không khí chững lại một giây rồi hoàn toàn bùng nổ trong tiếng hô hào mở đầu của Từ Thiệu Huy.

"Đúng rồi, mười tám tuổi rồi còn kiềm cặp thằng nhỏ." Từ Thiệu Huy cầm ly bia chạy tới chỗ Điền Chính Quốc khoác vai cậu nói: "Nào nào nào, uống với anh Thiệu Huy đi, để anh dạy cho em biết thế nào là thế giới của người lớn."

Điền Chính Quốc cầm nửa ly bia được Từ Thiệu Huy rót qua từ ly của bản thân, cụng ly rồi lại uống cạn.

Bầu không khí náo nhiệt trở lại, Chu Húc Tân phía đối diện Từ Thiệu Huy nói: "Mày vừa vừa phải phải thôi, mặt Lão Kim sa sầm rồi không thấy hả. Tối về phòng đừng trách anh em không nghĩa khí đó."

Từ Thiệu Huy cặp cổ Điền Chính Quốc liếc liếc nhìn mặt Kim Thái Hanh, hai giây sau là nhấc tay ra khỏi người Điền Chính Quốc.

Rồi lùi dần ra sau, lẳng lặng, càng lúc càng xa.

Trần Dương cũng bị Tiền Thịnh lôi đi, Kim Thái Hanh lại đưa tay rút ly trong tay Điền Chính Quốc.

"Uống theo vòng?" Anh hỏi.

Điền Chính Quốc nhún vai, ngây thơ nói: "Với tình hình vừa rồi em cũng hết cách mà?"

"Ai bảo em ra mặt?" Kim Thái Hanh lại hỏi.

Điền Chính Quốc nhích tới hai bước, kề sát vào tai Kim Thái Hanh nói nhỏ: "Anh ơi, anh xác định với tình huống vừa rồi, không cần em giúp?"

Điền Chính Quốc nói xong là cảm nhận được cả người Kim Thái Hanh bỗng gồng cứng.

Anh ơi, cùng một cách xưng hô, nhưng thêm một chữ bớt một chữ lại khác biệt hẳn.

Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn mặt Điền Chính Quốc rồi nói: "Em muốn nói gì?"

"Còn cần em phải nói à?" Điền Chính Quốc hỏi ngược lại, cậu nhích tới nữa, lần này còn gần hơn vừa nãy. Cậu hỏi thật khẽ, hơi thở vuốt ve vành tai Kim Thái Hanh, "Vừa nãy ánh mắt Trần Dương nhìn anh y hệt như anh là một tên bội bạc trở mặt không nhận người xưa. Em đoán lại, người thích anh không phải Tiền Thịnh em đoán lúc chiều mà là Trần Dương đúng không?"

"Rồi sao nữa?" Kim Thái Hanh bình thản hỏi.

"Rồi," Điền Chính Quốc nói, "Chỉ có hai loại kết quả, một là muốn mà không được, phát hiện anh không phải đồng tính, anh ta bó tay nhưng lại không kiềm chế được. Hai là, anh phải, nhưng thế thì càng tệ hơn, rõ ràng có cơ hội nhưng lại là một mối tình lầm chỗ. Dù là loại nào thì, anh à, anh bị người ta dồn ép tới ngay trước mặt rồi. Em đã ở đây rồi thì cần ra mặt em sẽ ra, không cần em cũng phải ra."

Kim Thái Hanh bật cười, anh không chối, chỉ nói: "Đúng được một nửa."

Trong lúc Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh thì thầm với nhau vẫn cảm giác được ánh mắt chiếu từ xa đến.

Lần này không còn là "không cảm giác tồn tại" nữa, mà cực kỳ thẳng thừng, khiến người ta không thể ngó lơ.

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt của Trần Dương.

Nhưng miệng cậu lại nói: "Em tương đối tò mò không biết mình đoán đúng nửa nào."

Kim Thái Hanh cũng đang nhìn Trần Dương, rồi Điền Chính Quốc thấy cậu ta nâng ly lên với hai người.

Điền Chính Quốc nheo mắt, "Được rồi, không cần nói nữa, em đoán được rồi."

"Hửm?" Kim Thái Hanh chỉ phát ra một âm tiết.

Điền Chính Quốc cầm lấy ly trong tay Kim Thái Hanh, nâng lên với Trần Dương.

"Trần Dương trông không giống người ngu ngốc đâu, dám tỏ ý gây hấn trắng trợn như thế này, ít nhất..." Điền Chính Quốc quay lại nhìn vào mắt Kim Thái Hanh, nói: "Anh ta sẽ làm chuyện mà mình nắm chắc, không dám nói trăm phần trăm, nhưng ít nhất cũng phải tám mươi."

Điền Chính Quốc: "Anh, anh thích con trai đúng không?"

Điền Chính Quốc chưa từng nghĩ mình sẽ thẳng thắn tìm kiếm đáp án cho câu hỏi nghi vấn từ mấy năm trước như thế này.

Còn là vì một người đàn ông khác bỗng dưng xuất hiện.

Lại ngay vào ngày đầu tiên hai người gặp lại.

Điền Chính Quốc không chờ Kim Thái Hanh trả lời đã nói tiếp một cách bình tĩnh đến lạ: "Nhưng mà không sao, chúng mình tám lạng nửa cân, không ai nói được ai. Nhưng anh phải tránh xa tên Trần Dương này một chút."

Điền Chính Quốc tự thấy mình luyện được đôi mắt sắc lẹm từ thương trường, nhìn người khá chuẩn.

Trần Dương có tiềm chất thần kinh.

Điền Chính Quốc nhớ tới khi Tưởng Thế Trạch xuất hiện lại ngày trước, Kim Thái Hanh từng nói một câu tương tự với cậu.

Thích con trai cũng được, nhưng nó thì không.

Không vì lý do gì, chỉ do hắn là một kẻ không bình thường.

Trong giây phút này bỗng chốc tâm trạng của Điền Chính Quốc trở nên tệ chưa từng có, vì cậu từ từ ý thức được, ngày ấy khi Kim Thái Hanh nói đang chứng thực vấn đề này, hoặc trong mấy năm "đang chứng thực" gần đây, anh đã gặp một đối tượng "chứng thực" rất tệ.

Phát hiện này khiến cậu thấy bực bội khó nói thành lời.

Có lẽ cậu không nên từ bỏ tìm kiếm đáp án cho câu hỏi này khi anh vẫn còn trong giai đoạn nghi ngờ.

Không nên để anh ở bên ngoài một mình nhiều năm mà chưa từng đặt chân đến đây.

Cuộc đời của Kim Thái Hanh, không nên gặp phải chuyện như thế, hay một kẻ như thế.

"Em hối hận rồi." Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh nhướng mày, "Hối hận chuyện gì?"

"Nhiều lắm." Điền Chính Quốc ngẫm nghĩ rồi chợt hỏi: "Lúc đó em đã nói cho anh biết mình thích con trai rồi, sao anh không kiểm chứng với em?"

"Điền Chính Quốc." Kim Thái Hanh thở dài, như cũng bất lực với cậu rồi.

Anh nói: "Em có biết lúc đó mình bao nhiêu tuổi không? Kiểu kiểm chứng mà em nói là kiểu nào? Còn nữa, anh biết chuyện từ rất lâu trước đây rồi."

Điền Chính Quốc hoảng hốt a một tiếng, cậu nhìn Kim Thái Hanh, "Rất lâu?"

Kim Thái Hanh: "Em xác định muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với anh tại đây, bây giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com