Chương 2
"Quốc Quốc?" Mẹ Điền - Mai Mãn Chi gọi Điền Chính Quốc một tiếng.
Điền Chính Quốc chớp mắt nhìn Mai Mãn Chi, có hơi ngờ ngợ. Cậu không nhớ rõ người này là ai, nhưng người này hình như quen biết cậu.
Thầy Khuất bước lên một bước, nói tình hình của Điền Chính Quốc cho cha mẹ cậu.
Mai Mãn Chi nhìn Điền Chính Quốc hồi lâu, sau đó nở nụ cười có phần vui vẻ, lại có phần đau lòng, "Quốc Quốc, không nhớ mẹ à?"
Điền Chính Quốc lắc đầu, hỏi: "Cô lấy gì để chứng minh cô là mẹ tôi?"
Sau khi mất đi một phần ký ức, Điền Chính Quốc cảm thấy mình rất không có cảm giác an toàn, tựa như cả thế giới đều sẽ lừa gạt cậu. Nhưng ở bên Kim Thái Hanh, ngược lại khiến cậu thấy hơi yên lòng. Cũng không thể nói rõ nguyên nhân, có thể là do vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người này đi.
Mai Mãn Chi có cảm giác mình có rất nhiều thứ để chứng minh, nhưng rồi lại như chứng cứ nào cũng không đầy đủ.
Thầy Khuất đến gần Điền Chính Quốc, nói "Điền Chính Quốc, họ đúng là cha mẹ em."
Bản lĩnh nhận người của thầy Khuất rất mạnh, chỉ cần gặp qua, là đều có thể dò số chỗ ngồi(*). Cha mẹ Điền Chính Quốc đều từng tới cuộc họp phụ huynh mà thầy mở, thế nên thầy Khuất vẫn nhận ra được.
(*): Ý là chỉ cần từng gặp qua người nào thì sẽ nhận ra được người đó.
"Dạ." Điền Chính Quốc đáp, nhưng vẫn không rời khỏi phía sau Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh có chút nghi hoặc, tuy nói không có chứng cứ, nhưng Điền Chính Quốc ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra, còn thêm dáng vẻ không muốn đến gần, vậy có phải nói rõ cha mẹ Điền Chính Quốc và bóng ma tâm lý của Điền Chính Quốc có liên quan với nhau? Bây giờ Điền Chính Quốc dường như rất nhạy cảm, tựa như động vật nhỏ, vì thế không đến gần hình như cũng là một loại bản năng. Chẳng qua nhìn cha mẹ Điền Chính Quốc đều không phải loại người hung ác, ánh mắt nhìn Điền Chính Quốc cũng đong đầy quan tâm, hình như cũng không như hắn đoán.
"Quốc Quốc, có chỗ nào khó chịu không?" Cha Điền - Điền Sổ cũng bước lên một bước.
Lúc này Điền Chính Quốc dứt khoát không thèm lộ đầu ra nữa, "Không có chỗ nào khó chịu."
Điền Sổ không tiến lên nữa, chỉ hòa nhã nói: "Trên đất lạnh, lên giường nằm đi."
Đôi chân trần của Điền Chính Quốc chà chà nhau, đúng là rất lạnh. Nhưng cậu cũng không nghe lời lên giường.
Kim Thái Hanh cảm thấy cha mẹ Điền Chính Quốc thật sự quan tâm Điền Chính Quốc, chỉ có điều là khá nội liễm trên việc bày tỏ, cũng không biết luôn luôn như vậy, hay là không biết làm sao dưới loại tình huống này.
Điền Sổ và Mai Mãn Chi đứng tại chỗ, ánh mắt thiện ý đánh giá Kim Thái Hanh bị Điền Chính Quốc coi thành chỗ dựa vững chắc.
"Bạn học này là?" Điền Sổ hỏi.
Thầy Khuất biết tính của Kim Thái Hanh, cũng biết dù cho Kim Thái Hanh không phải cố ý, suy cho cùng cũng là bóng của hắn làm Điền Chính Quốc té xuống từ cầu thang, làm cha mẹ thì chắc chắn không thể không truy xét. Vì đề phòng học sinh mình và phụ huynh đánh nhau, thầy Khuất chủ động tiếp lời.
"Bạn này là Kim Thái Hanh, cũng là học trò của tôi. Hôm nay là do bạn ấy lúc chơi bóng rổ không chú ý, không cẩn thận làm bóng đập trúng Điền Chính Quốc, khiến cho Điền Chính Quốc rơi xuống từ trên cầu thang." Trong lúc nói chuyện, thầy Khuất đã che trước người Kim Thái Hanh, tựa như sợ phụ huynh tức giận đánh học trò mình.
Thái độ bảo vệ này của thầy Khuất khiến Kim Thái Hanh thấy hơi ngạc nhiên, cũng có phần cảm động. Dù loại giáo bá thêm học tra như hắn đây, đã không ít lần thêm phiền phức cho thầy.
Thầy Khuất tuổi không lớn, năm nay mới ba mươi, là một giáo viên toán học rất anh tuấn. Theo lý mà nói thì một người thầy tính cách không tệ, suy nghĩ cho bạn học, tư tưởng tiến bộ thì chắc hẳn rất dễ ở chung với Kim Thái Hanh - một thằng trong đầu chỉ biết đánh lộn, ít nhất hiểu nhau đôi chút thì chắc không thành vấn đề. Nhưng thật ra Kim Thái Hanh và thầy thật sự không có tiếp xúc gì, có mấy lần thầy Khuất muốn tìm Kim Thái Hanh nói chuyện, nhưng đều bị Kim Thái Hanh lừa bịp cho qua, thế nên ấn tượng mà Kim Thái Hanh dành cho thầy Khuất cũng chỉ có đẹp trai, rộng rãi, còn lên lớp nói gì thì hoàn toàn không biết.
Mai Mãn Chi và Điền Sổ cũng không nổi giận, ngược lại giọng điệu dịu dàng nói: "Thật ngại quá, chắc chắn là do Quốc Quốc không đứng vững rồi, làm con phải chạy tới bệnh viện theo nó, ngay cả tiết buổi chiều cũng bị lỡ."
Thái độ này của Điền Sổ ngược lại khiến Kim Thái Hanh thấy hơi ngại, cũng thu lại tính tình, nói: "Là con không đúng, ném bóng dùng lực mạnh. Con sẽ trả đủ tiền thuốc men."
"Không cần không cần đâu." Mai Mãn Chi vội xua tay, "Dì thấy Quốc Quốc như vậy, chỉ thân thiết với mình con. Nó đến trường chú dì cũng không yên tâm, nhưng nếu làm lỡ chương trình học, cũng sẽ có ảnh hưởng với nó, vì thế nhờ con quan tâm nó nhiều hơn tí, đừng để nó vì mất trí nhớ mà không thể học tập sinh hoạt ở trường."
Trong cái nhìn của Điền Sổ và Mai Mãn Chi, Điền Chính Quốc nói sao cũng là con trai, vóc dáng cũng không thấp, sao cũng không bị một quả bóng đập xuống cầu thang được.
Giọng điệu vừa dịu dàng vừa tin tưởng của Mai Mãn Chi, khiến Kim Thái Hanh bỗng chốc không biết nên từ chối như thế nào. Hơn nữa tay Điền Chính Quốc kéo áo hắn chặt hơn rất nhiều, làm hắn chợt cảm thấy được tin vào hình như cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.
"Vâng, thưa chú, dì, hai người cứ yên tâm. Con nhất định sẽ chăm sóc tốt Điền Chính Quốc."
Nói xong lời này, Kim Thái Hanh liền muốn cho mình một cái tát. Đúng là một tí khen ngợi cũng không chịu được, còn ngu ngu ôm phiền phức lớn lên người. Quên lúc đó Điền Chính Quốc đánh mày tàn nhẫn bao nhiêu rồi hả? Quên Điền Chính Quốc chuyên gia chỗ nào đau là đánh chỗ đó rồi hả?
Nhớ tới lúc đánh nhau với Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh liền muốn chửi Điền Chính Quốc, hắn đánh người đều đánh lên thân, người ngoài không nhìn ra. Nhưng Điền Chính Quốc thì toàn đánh lên mặt, lộ tay thì đánh tay, lộ chân thì đá chân, đánh xong còn chửi hắn tâm cơ điểu, đúng là bực mình!
"Mình đến chỗ bác sĩ hỏi tình hình trước đi." Điền Sổ nói xong, liền dẫn vợ đi ra ngoài.
Thầy Khuất do dự vài giây, cũng ra ngoài theo.
"Được rồi, không còn ai nữa, nhanh lên giường nằm đi." Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc về lại giường lần nữa, đắp chăn ngơ ngác nhìn trần nhà, "Cậu nói... nếu cả đời tôi cũng không nhớ nổi thì làm sao bây giờ?"
"Thế thì khỏi nhớ, có gì ghê gớm đâu chứ?" Nếu là bóng ma tâm lý, không nhớ thì chẳng phải tốt hơn? Nghĩ vậy, hình như hắn đã làm chuyện tốt rồi.
Điền Chính Quốc có phần buồn rầu, "Không chừng sẽ quên mất chuyện quan trọng nào đấy."
"Nếu có thể quên, thì đó chắc chắn không phải chuyện quan trọng." Kim Thái Hanh có cảm giác giờ khắc này, mình tựa như một nhà triết học, trộm gà mà có chiều sâu.
"Hình như cũng đúng."
"Lúc trước tính cách của cậu là như vậy à?" Kim Thái Hanh hỏi. Con người thay đổi tính cách dưới tình huống mất trí nhớ, vậy thì chắc cậu ta vốn là tính cách này, mà cái sự quái gở, bạo lực kia, hẳn là sau này thay đổi, Kim Thái Hanh đoán sự biến hóa này có thể liên quan đến bóng ma tâm lý đó.
"Cái gì?" Điền Chính Quốc không hiểu cho lắm.
"Không có gì." Kim Thái Hanh cảm thấy câu hỏi này hơi dư thừa, Điền Chính Quốc chắc chắn đã không còn nhớ rõ dáng vẻ không hợp đàn lúc trước nữa.
Lúc thầy Khuất quay về, vẻ mặt hơi khó coi, ánh mắt nhìn Điền Chính Quốc cũng có chút đau lòng.
Kim Thái Hanh không biết là chuyện gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Vẻ mặt Điền Sổ thật ra vẫn rất bình thường, ngồi ở cạnh giường nhẹ giọng nói chuyện với Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc vẫn không muốn đến gần Điền Sổ, nhưng Điền Sổ hỏi cậu, cậu sẽ đáp.
Mai Mãn Chi thì vẫn chưa về, không biết là đi đâu.
"Nếu bác sĩ đã nói Quốc Quốc không sao, nó lại không bằng lòng theo chúng tôi về nhà, vậy cứ để nó về trường đi. Làm phiền thầy Khuất và bạn Kim rồi."
Thầy Khuất mỉm cười nói: "Không phiền, ngài cứ yên tâm."
Không bao lâu sau, Mai Mãn Chi đã trở lại, Kim Thái Hanh thấy đôi mắt cô đo đỏ, hiển nhiên là đã khóc, có lẽ là đau lòng cho Điền Chính Quốc.
Làm xong thủ tục, thầy Khuất dẫn Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc quay về trường học.
Trường Bác Minh chia thành bộ tiểu học, bộ THCS và bộ THPT, là trường tư, nhưng tỉ suất lên lớp và trình độ dạy học vô cùng cao, thuộc về một trong những trường trọng điểm của thành phố, cũng là ngôi trường mà rất nhiều trẻ em hướng tới.
Vì là trường tư, nên ngoại trừ thi trúng tuyển bình thường, thì hội học sinh cấp 2 của trường cũng sẽ có ưu đãi trúng tuyển cấp 3 nhất định, mỗi năm sẽ có một trăm vị trí cho học sinh có thành tích thi cấp 3 không quá lý tưởng, chẳng qua học phí sẽ rất cao.
Điền Chính Quốc vốn thi trường Số Sáu của thành phố, cũng là trường trọng điểm. Vì thành tích thi lên cấp 3 hơn người, nên được giáo viên Bác Minh đào qua, cho điều kiện rất có đãi ngộ -- miễn tiền học phí, tiền ở ký túc xá, tiền phụ thu, học bổng toàn phần, mỗi tháng được trợ cấp năm trăm đồng cho việc sinh hoạt.
Năm trăm đồng này cũng đủ để Điền Chính Quốc ăn cơm ở căn tin trường, dù sao căn tin trường thuộc về thu phí tượng trưng.
Mà Kim Thái Hanh có thể vào THPT Bác Minh, thì hoàn toàn là nhờ hắn học tiểu học và THCS ở Bác Minh, gia đình lại tốn nhiều tiền học phí, để hắn lẫn vào trong chính sách ưu đãi của Bác Minh, lúc này mới có thể học tiếp ở đây. Nhưng Bác Minh cũng không có đại học, vì thế việc vào đại học với học tra Kim Thái Hanh mà nói, thì có chút khó khăn.
Bộ THPT ở Bác Minh áp dụng chế độ ký túc xá, học sinh không có tình huống đặc biệt, thì phải trọ hết ở trường. Đây cũng là vì tiết kiệm thời gian học của học sinh, có thể có thêm nhiều thời gian dùng để học tập hơn. Trường mà có chuyện gì thì sẽ thông báo, cũng khá tiện.
"Em chung phòng ngủ với Trâu Hưng đúng không?" Thầy Khuất hỏi Kim Thái Hanh.
"Dạ."
"Bảo Trâu Hưng đổi phòng với Điền Chính Quốc, để Điền Chính Quốc ở với em. Đúng lúc thừa dịp cuối tuần đổi xong hết, cũng không ảnh hưởng việc học."
Phòng ngủ ở Bác Minh lúc nào cũng đổi được, một phòng ngủ hai người ở, cũng rất yên tĩnh.
Kim Thái Hanh cảm thấy nếu Trâu Hưng biết không chung phòng với hắn, có lẽ bọt nước mũi cũng có thể cười được.
Mới khai giảng, giờ học còn chưa quá gấp, cũng không có thầy cô chiếm tiết tự học. Thầy Khuất gọi Trâu Hưng lên, bảo cậu ta buổi tối đổi phòng ngủ.
Quả nhiên như Kim Thái Hanh đoán trước, sau khi tan học, Trâu Hưng chẳng thèm ăn cơm, trực tiếp chạy về phòng ngủ bắt đầu dọn đồ, cũng đội ơn đội nghĩa Điền Chính Quốc, cứ như Điền Chính Quốc thật sự cứu cậu ta từ trong nước lửa vậy.
Điền Chính Quốc phải nghỉ ngơi, vì thế chuyện dọn đồ đều do Kim Thái Hanh làm.
Kim Thái Hanh thầm nghĩ: Mình đây chưa từng tốt bụng như vậy với ai, Điền Chính Quốc, cậu nợ anh, sau này phải trả cho anh!
Chờ Kim Thái Hanh dọn hết đồ qua đây, Điền Chính Quốc đã không tim không phổi nằm trên giường Kim Thái Hanh ngủ rồi.
Kim Thái Hanh: "..."
Kim Thái Hanh không hề có suy nghĩ thương hương tiếc ngọc, huống chi Điền Chính Quốc còn là con trai, vì thế liền đi qua đẩy Điền Chính Quốc một trận, "Dậy, tự đi trải giường đi."
"A..." Điền Chính Quốc dụi mắt ngồi dậy, tỉnh giấc một lát, mới chậm rãi xuống giường, đi xếp giường mình.
Điền Chính Quốc tuy quên đi vài chuyện, nhưng năng lực tự gánh vác vẫn có, chỉ là động tác có hơi chậm.
Kim Thái Hanh làm phẳng giường mình như bị bệnh cưỡng ép, quay đầu nhìn thấy động tác chậm rì của Điền Chính Quốc, nhíu mày nói: "Sao lại ngốc vậy chứ, trải có cái giường mà cũng chậm như vậy."
Dứt lời, đi qua kéo Điền Chính Quốc ra, bắt đầu trải giường cho cậu.
Hai chiếc giường đơn của phòng ngủ được đặt dựa vào hai bên tường, cuối giường thì có một tủ quần áo, bàn học đặt song song ở chính giữa, bên trên chia nhau để hai chiếc đèn bàn. Chẳng qua bàn của hai người rất dễ nhận biết, cái có sách và cái sạch sẽ như chưa từng có ai dùng qua. Cái trước chắc chắn là của Điền Chính Quốc, cái sau là của học tra Kim Thái Hanh.
Trong phòng có toilet riêng, kèm một căn phòng tắm nhỏ, ở cạnh cửa phòng có một chiếc bàn nhỏ, bên trên để mấy thứ như bình nước nóng linh tinh, cạnh tủ quần áo của Kim Thái Hanh còn có một máy nước uống, thùng nước chắc vừa mới đổi, còn rất đầy.
Máy nước uống này không phải phòng nào cũng có, là cần dùng tiền mua. Gia đình giàu chút, hai người chung phòng thì mỗi người bỏ ra một nửa mua một máy ở trường. Nước thì không thể nào đến trạm đổi nước đăng ký rồi, sẽ có người đặc biệt đưa nước tới đổi, không cần học sinh đi vác, tiền nước đương nhiên là trả khác. Mà điều kiện bình thường hoặc thấy không cần, trường học cũng có cung cấp nước nóng, có thể cầm bình nước nóng đi rót, cũng không ảnh hưởng điều gì.
Điền Chính Quốc hơi khát, xách ấm nước chuẩn bị ra ngoài.
"Đi đâu?" Kim Thái Hanh trải giường xong, liền thấy Điền Chính Quốc muốn đi ra ngoài.
"Hứng nước."
Kim Thái Hanh nhướn lông mày, "Không phải có máy nước uống rồi à?"
Cái dáng vẻ ngốc nghếch của Điền Chính Quốc bây giờ, Kim Thái Hanh cảm thấy cậu hứng nước thôi cũng có thể làm mình bỏng được.
"Máy nước uống này là cậu và Trâu Hưng mua à?" Nếu là như thế, giờ Trâu Hưng dọn đi rồi, cậu muốn dùng thì sao cũng nên đưa tiền cho Trâu Hưng mới phải.
"Không phải, tự tôi mua." Kim Thái Hanh không cười, thấy Điền Chính Quốc cứ lằng nhằng có hơi phiền.
"Vậy tôi đưa tiền cho cậu, sau này mình dùng chung."
"Nói nhảm nhiều vậy làm gì? Một miếng nước cũng không cung cấp nổi cho cậu hả?" Kim Thái Hanh đứng lên, tìm được ly nước trên bàn mà Điền Chính Quốc còn chưa kịp dọn, rót một ly cho cậu.
"Cảm ơn." Điền Chính Quốc nhận nước, chậm rãi uống.
Kim Thái Hanh liếc cậu hai cái, "Lát nữa mời tôi ăn cơm, bù tiền nước của cậu."
Điền Chính Quốc gật đầu, không có chút dị nghị.
Kim Thái Hanh thấy cậu nghiêm túc uống, tựa như nước này rất ngọt, bỗng cũng muốn thử.
Vì thế tự mình rót một ly, thử một miếng -- uống cũng đâu có gì ngon đâu! Cũng chỉ có thế!
Chẳng lẽ ly rót cho Điền Chính Quốc vừa nãy uống ngon hơn?
Nghĩ, Kim Thái Hanh liền thò tay ra cướp ly củaĐiền Chính Quốc, không hề chê bai mà uống một miếng -- ừm, hình như uống ngonhơn chút!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com