Chương 48
Người nhà họ Đới nghĩ gì, đều không liên quan tới Điền Chính Quốc và nhà họ Kim.
Kim Sĩ Nghĩa cũng không để ý tới người nhà họ Đới, đi qua xem giày.
"Quốc Quốc, tới đây chút đi." Kim Sĩ Nghĩa gọi Điền Chính Quốc.
"Dạ." Điền Chính Quốc nhét trà sữa cho Kim Thái Hanh, đi tới.
"Con nhìn xem, có thích đôi giày này không?" Kim Sĩ Nghĩa chỉ vào một đôi giày canvas đế bằng màu đen với hoa văn đỏ xanh rực rỡ.
Hoa văn đôi giày này trông hơi khoa trương, nhưng không hề có vẻ quê mùa, kiểu dáng đẹp, hơn nữa rất nhẹ, đi đường lâu cũng sẽ không thấy mệt.
"Rất đẹp." Điền Chính Quốc chưa từng có đồ rực rỡ như thế, mà cũng thấy rất đẹp.
Kim Thái Hanh lại gần, nhìn giày cha cầm trên tay, nói: "Đôi này đẹp, con cũng muốn."
Kim Sĩ Nghĩa liếc hắn một cái, "Không có size của con."
Gì mà không có size của hắn? Rõ ràng còn chưa hỏi mà?
Kim Sĩ Nghĩa làm mặt ghét bỏ nhìn Kim Thái Hanh. Đôi giày này, Điền Chính Quốc mang trông vừa ngoan vừa đẹp, hết sức dễ nhìn. Mà Kim Thái Hanh mang, thì trông cứ như lưu manh, đặc biệt nợ đòn.
"Con mang cái này khó coi lắm." Kim Sĩ Nghĩa nói.
"Sao lại khó coi chứ?" Kim Thái Hanh cầm đôi giày qua đặt bên chân mình, so qua gương, "Không phải được lắm à?"
Kim Sĩ Nghĩa nói thẳng: "Cứ như lưu manh."
Điền Chính Quốc bật cười, thật sự khá giống.
Kim Thái Hanh nhéo nhéo mặt Điền Chính Quốc, "Không cho cười."
Điền Chính Quốc mím môi, nhưng ý cười trong mắt vẫn không giảm.
Du Mỹ Hề cười bước tới, chọt Kim Sĩ Nghĩa một cái, "Có ai nói con vậy như anh không?"
"Sự thật thôi." Chẳng lẽ còn không cho người ta nói sự thật?
"Thái Hanh là muốn mua giống Quốc Quốc, anh có biết lãng mạn không hả?" Du Mỹ Hề cười nhạo ông.
Kim Sĩ Nghĩa vẫn giữ vững quan điểm của mình, cầm đôi màu trắng gạo bên cạnh, nói: "Giống nhau thì mua đôi này đi."
Vì thế cuối cùng, hai người đều mua đôi màu trắng, mà đôi hoa văn màu sắc ấy, chỉ mua cho Điền Chính Quốc.
Sau khi bốn người mua xong, liền rời khỏi đi dạo cửa hàng tiếp theo.
Người nhà họ Đới còn chưa chọn xong, nhưng Đới Diệc Bắc đã không còn lòng dạ nào nữa.
Lúc bà Đới cầm một chiếc váy hỏi cậu ta màu nào đẹp hơn, cậu ta mặt mày tức giận trừng bà Đới một cái, xoay người bỏ đi.
Cuối cùng địa điểm nghỉ phép của hai người được đặt trên một hòn đảo, khách sạn chỗ đó là bạn Kim Thái Chiêu mở, tính an toàn khá cao, có thể quan tâm hai người nhiều hơn chút.
Kim Thái Hanh muốn một căn phòng giường lớn -- rốt cuộc có thể ôm Điền Chính Quốc ngủ, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Lúc hai người đến đã là buổi trưa. Thời tiết rất nóng, ánh mặt trời cũng nắng, nhưng tâm tình hai người rất tốt, nên hoàn toàn không thèm để ý chút vấn đề ấy.
Ông chủ đã nói với quầy lễ tân trước rồi, vì thế hai người vừa đến, liền được dẫn tới phòng.
Phòng rất rộng rãi thoáng mát, giường lớn hai người sạch sẽ có cảm giác có thể lăn được mấy vòng, cửa sổ sát đất hút ánh nắng, nhưng có mở máy điều hòa, trái lại cũng không thấy nóng bao nhiêu.
Ngoài cửa sổ có một ban công nhỏ, chạng vạng hóng gió ở đó là không thể tốt hơn, còn có thể ngắm cảnh biển, vô cùng thích ý.
"Hai vị có nhu cầu gì có thể trực tiếp gọi điện cho quầy lễ tân. Bữa trưa và bữa tối sẽ được đưa đến lần lượt vào mười một giờ rưỡi và năm giờ rưỡi, bữa sáng có thể đặt thời gian ở quầy lễ tân, trước chín giờ rưỡi khách sạn đều cung cấp bữa sáng." Nhân viên ở quầy lễ tân dẫn họ đi nói.
"Được, cảm ơn." Kim Thái Hanh nói.
"Không còn gì tôi xin đi trước." Nói xong, đối phương liền rời đi.
Điền Chính Quốc đã nằm trên ghế sô pha, tuy tâm tình tốt, nhưng trời nắng là thật, vì thế vừa vào phòng có máy điều hòa, Điền Chính Quốc liền cảm thấy đóa hoa trên đỉnh đầu cũng nở ra.
"Ăn trái cây không?" Kim Thái Hanh ngồi cạnh Điền Chính Quốc, trên bàn trà đặt một khay trái cây lớn, dưới khay còn lót thêm một tầng đá vụn, trông rất mát mẻ.
"Ăn." Điền Chính Quốc tuy nói ăn, nhưng người lại không động đậy.
Kim Thái Hanh xiên một miếng dưa hấu, đút đến bên mép Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc ngậm lên miệng chậm rãi cắn ăn.
Kim Thái Hanh cười cười, cúi đầu cắn vào miếng dưa hấu lộ ra, sau đấy đến gần hôn lên.
Dưa hấu giàu nước, vì Điền Chính Quốc chưa kịp nuốt mà chảy xuống theo khóe miệng, trông có phần sắc tình.
Kim Thái Hanh vươn tay cởi nút áo Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng không ngăn, tuy tháng sau Điền Chính Quốc mới qua sinh nhật 18 tuổi, nhưng Kim Thái Hanh đã không muốn chờ nữa.
Máy điều hòa mở không quá thấp, dù bị cởi hết quần áo, cũng sẽ không thấy lạnh.
Kim Thái Hanh ôm lấy Điền Chính Quốc trần trụi rên rỉ, bước đến bên giường...
...
Mãi đến tận khi trời sẩm tối, Điền Chính Quốc bị lăn qua lăn lại kiệt sức mới tỉnh. Khắp người từ trên xuống dưới đều khó chịu, nhưng trong lòng vẫn ấm áp.
"Tỉnh rồi à." Kim Thái Hanh hôn trán cậu một cái, không nóng, hắn cũng yên lòng.
"Ừm..." Điền Chính Quốc khẽ lên tiếng, cũng không muốn đứng dậy.
Kim Thái Hanh trở mình đè lên người Điền Chính Quốc, sau đó hất chăn lên, đẩy hai chân cậu lên, kiểm tra.
Sau khi hắn tắm rửa cho Điền Chính Quốc xong có bôi thuốc, nhưng vẫn không yên lòng, Điền Chính Quốc ngủ hắn không muốn quấy rối, chỉ có thể chờ tỉnh rồi nói.
Mặt Điền Chính Quốc thoáng cái đỏ bừng, lấy tay che mặt, giả bộ không có gì.
Sau khi Kim Thái Hanh xác định không bị gì, hôn một cái trên mắt cá chân cậu, rồi lại gần, kéo tay Điền Chính Quốc xuống.
Điền Chính Quốc vẫn còn rất xấu hổ, nghiêng đầu không nhìn hắn.
Kim Thái Hanh cười khẽ, vừa định làm gì đấy, chuông cửa vang lên, Kim Thái Hanh xem giờ, chắc đến đưa cơm tối.
Đắp kín mền cho Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh khoác đồ lên ra mở cửa, đẩy cơm tối vào.
Bữa tối có cháo, khá thanh đạm, chắc suy xét đến trời nóng, khẩu vị của mọi người cũng không tốt, chuẩn bị thanh đạm chút, trái lại khá dễ vào miệng.
Kim Thái Hanh múc cháo ra đặt qua một bên để nguội, rồi về giường ôm chầm Điền Chính Quốc,
"Lát nữa ăn chút gì nhé?"
"Ừm." Điền Chính Quốc cũng có hơi đói bụng.
"Hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe đi, mai lại đi chơi." Kim Thái Hanh biết bây giờ để Điền Chính Quốc ra ngoài sẽ hơi khó cho Điền Chính Quốc.
"Ừm." Tiếng Điền Chính Quốc đáp rất nhẹ, mặt đỏ lên.
Kim Thái Hanh cười chọt chọt mặt cậu, "Bạn nhỏ, dễ xấu hổ thế à?"
Điền Chính Quốc vùi mặt vào trong gối, không muốn để ý đến hắn.
Kim Thái Hanh không chọc cậu nữa, thầm nghĩ: Giờ tớ đã thu lại lắm rồi, chờ sau này chơi đa dạng hơn chút, cậu không được khóc đó nhé?
Kỳ nghỉ không có bất cứ gánh nặng là thoải mái nhất, từ lúc khai trai, tiết tấu kỳ nghỉ liền biến thành ăn cơm, đi dạo, lăn giường...
Điền Chính Quốc luôn có cảm giác mình sẽ hư thận mất, nhưng mỗi lần đều không chịu nổi trêu chọc, dù sao cũng là người mình yêu mà, ít nhiều vẫn sẽ dung túng một ít.
Một ngày trước ngày công bố điểm, hai người về nhà -- đương nhiên, là ai về nhà nấy.
Thứ nhất là tụ họp với người nhà, thứ hai là điều chỉnh cảm xúc, chuẩn bị xem thành tích và ghi danh.
Ngày công bố điểm, mới đến giờ, hai người liền bắt đầu lên mạng kiểm tra thành tích, hơn nữa còn là tra cho nhau.
Vì có quá nhiều người sử dụng, mạng luôn nằm trong trạng thái bận rộn. Qua khoảng hai mươi phút, hai người mới nhìn thấy thành tích.
Kim Thái Hanh, Ngữ Văn 140, Toán 129, Tiếng Anh 132, KHTN 270, tổng điểm 671.
Điền Chính Quốc thấy thành tích này, quả thật vui mừng khép mở miệng. Lần này Kim Thái Hanh thật sự phát huy vượt xa bình thường, năm nay thành tích này mà vào ĐHQG chắc chắn không thành vấn đề.
Mà Kim Thái Hanh sau khi nhìn thấy thành tích của Điền Chính Quốc, lập tức gọi điện qua.
Điền Chính Quốc, Ngữ Văn 150, Toán 148, Tiếng Anh 150, KHTN 290, tổng điểm 738.
Bên Điền Chính Quốc rất nhanh là nhận, "Thái Hanh, cậu thi quá tuyệt vời!"
Kim Thái Hanh không hề kiểm tra thành tích của mình, cũng không ngờ Điền Chính Quốc lại kiểm tra nhanh hơn hắn, "Thi được bao nhiêu?"
"671 đó!" Điền Chính Quốc vô cùng kích động.
"Thật?" Kim Thái Hanh không ngờ mình lại thi tốt đến thế.
Lần này chắc chắn phát huy vượt xa bình thường, trong lòng hắn cũng có đếm, dù sao
Điền Chính Quốc áp đúng quá nhiều đề cho hắn, nhưng không ngờ lại thi cao đến thế, hắn vốn còn nghĩ có thể hơn 620 là được lắm rồi.
"Ừ, tốt quá rồi!" Điền Chính Quốc mặt đầy ý cười.
"Cậu thi còn tốt hơn." Kim Thái Hanh cười nói.
"Tớ? Cậu kiểm tra thành tích của tớ?"
"Đúng."
Điền Chính Quốc cười nói: "Tớ còn chưa tra nữa, chỉ tra của cậu."
Trong ý cười của Kim Thái Hanh nhiều hơn mấy phần cưng chiều, "Chọc tớ hôn cậu đúng không?"
"Không có..." Cậu mới không phải người cả ngày đều nghĩ hôn hôn đâu.
Kim Thái Hanh cười nói: "Cậu thi được 738."
Ý cười của Điền Chính Quốc chợt sâu hơn, lần này cậu nhất định có thể đi đại học C!
"Vậy mai mình đến trường nghiên cứu ghi danh nhé?" Đây là trường học yêu cầu, sau ba ngày mọi người nhận được điểm, có thể tìm một ngày đến trường, để giáo viên trường hướng dẫn ghi danh. Sau đó đệ trình thông tin ghi danh.
"Được." Kim Thái Hanh gật đầu, mai có thể gặp Điền Chính Quốc, hắn chắc chắn sẵn lòng.
"Vậy mai chín giờ gặp ở trường nhé." Điền Chính Quốc nói.
"Khỏi, tớ đi đón cậu, mình cùng đi." Đây là kỹ năng cần thiết để làm bạn trai được chưa?
Điền Chính Quốc cười khẽ, nói: "Được."
Cúp điện thoại, hai người liền chia nhau đi thông báo tin tốt này cho gia đình.
Điểm của Điền Chính Quốc coi như nằm trong dự đoán của cả nhà, nhưng nghe thấy điểm của Kim Thái Hanh rất tốt, họ cũng rất vui.
Mai Mãn Chi làm một bàn thức ăn chúc mừng cho Điền Chính Quốc, còn làm thêm chút bánh, để Điền Chính Quốc mai đem cho Kim Thái Hanh.
Người nhà họ Kim càng vui hơn, họ ai cũng không ngờ Kim Thái Hanh lại có thể thi tốt đến thế. Song cũng đánh tâm lý cảm ơn Điền Chính Quốc phụ đạo và đốc xúc Kim Thái Hanh. Mà điểm của Điền Chính Quốc càng khiến họ mừng hơn nữa.
"Gọi Điền Chính Quốc và nhà họ Điền ra ngoài đi, mình cùng ăn bữa cơm." Kim Sĩ Nghĩa đề nghị.
"Thôi đi ạ, đã giờ này rồi, nhà họ Điền chắc chắn đã bắt đầu nấu cơm, hôm khác đi." Kim Thái Hanh nói.
Kim Sĩ Nghĩa nhìn đồng hồ, gật đầu nói: "Cũng đúng, vậy hôm nào xem nhà Điền Chính Quốc lúc nào thì có thời gian, ra ngoài chúc mừng cho hai đứa một tí."
"Dạ, biết rồi."
Kim Sĩ Nghĩa xoa xoa tay, vẫn rất mừng, "Con muốn gì cứ nói với ba, tặng con quà lớn."
"Tạm thời không có ý tưởng, tùy ý đi." Kim Thái Hanh nói.
Mà kết quả của sự tùy ý ấy là Kim Sĩ Nghĩa và Kim Thái Chiêu mỗi người tặng cho Kim Thái Hanh một căn nhà.
Lúc hai người đi ghi danh, gặp Ninh Phi và Hướng Tân Kiệt.
Ninh Phi thi không tệ, cùng Điền Chính Quốc đi báo vào đại học C như hẹn, cũng chọn ngành tâm lý học.
Kỳ này điểm của Hướng Tân Kiệt cũng được, báo vào một ngành không đứng đầu của trường hạng hai cũng không thành vấn đề.
Mà bên Kim Thái Hanh thì hơi khó xử. Điểm của hắn báo vào đại học C cũng được, nhưng có thể sẽ bị điều chỉnh qua ngành khá bình thường, nếu Kim Thái Hanh không có yêu cầu về chuyên ngành, thì cũng được, tuy nhiên sợ bị chuyển qua mấy khoa như khảo cổ, lịch sử, muốn tốt nghiệp cũng không dễ. Một sự lựa chọn khác khá hơn chút là báo vào đại học A, đại học A cũng là đại học trọng điểm, nhưng không đứng đầu như đại học C, với số điểm này của Kim Thái Hanh ở đại học A cơ bản không có khả năng bị điều chỉnh, nếu có chuyên ngành nào muốn học, đại học A là lựa chọn tốt nhất.
Lúc trước Kim Thái Hanh cố gắng học tập, là vì thi cùng trường đại học với Điền Chính Quốc.
Nhưng bây giờ điểm của hắn thì không tệ, nhưng kết quả chỉ tạm được.
Điền Chính Quốc kéo hắn đến cuối hành lang, cười nói: "Cậu báo đại học A đi."
Kim Thái Hanh thoáng nhướng mi, "Không sợ tớ bị anh trai khác dụ dỗ à?"
Điền Chính Quốc vỗ hắn một cái, "Tớ đang nói nghiêm túc đấy. Sau này cậu phải nhận công ty của chú, học mấy ngành học như kinh tế, thị trường, quản lý thì hữu dụng hơn, cũng xứng đáng với thành tích này của cậu hơn. Tớ biết cậu vì lo cho tớ, mới muốn thi cùng một trường với tớ, nhưng cậu thấy bây giờ tớ cần cậu lo như trước nữa không?"
Kim Thái Hanh nghĩ kỹ chút, hình như cũng đúng. Bây giờ Điền Chính Quốc vừa cởi mở vừa đáng yêu, hoàn toàn khác với trước.
Điền Chính Quốc cười nói: "Lại nói, Ninh Phi chung trường với tớ, lại giống mình. Có cậu ấy ở đó, cậu càng không cần lo."
"Hơn nữa, đại học A và đại học C cách nhau không xa, cùng lắm thì mình ra ngoài ở, không trọ ở trường là được."
Vừa nghe Điền Chính Quốc đồng ý ở chung, Kim Thái Hanh nháy mắt cảm thấy đây chẳng còn là chuyện gì nữa.
Lập tức gật đầu nói: "Vậy nói rồi đấy nhé, tớ báo đại học A, mình dọn ra ngoài ở."
"Ừm." Điền Chính Quốc cười đáp.
Kim Thái Hanh cũng không lo nhiều hơn nữa, kéo Điền Chính Quốc đi báo trường học.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com