Chương 23
Kim Trường Tông tức giận đến mức không muốn bị Kim Thái Hanh làm phiền, cũng không hỏi Kim Thái Hanh ở tòa nhà nào, liền cúp điện thoại. Chung cư này được phát triển bởi Thịnh Đạt, Kim Thái Hanh biết rằng ông nội nếu muốn tìm nơi hắn đang sống, chỉ cần trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho bên bất động sản.
Kim Thái Hanh hơi nhíu mày, nhìn trên bàn bếp thức ăn được chế biến các loại chay mặn, ông nội trước giờ cũng không ăn nhiều, không phải lo lắng là không đủ, chỉ là tối nay hắn muốn cùng Điền Chính Quốc hai người ở bên nhau, muốn lãng mạn một chút.
Hơn nữa hắn còn chưa sẵn sàng để giới thiệu Điền Chính Quốc với ông nội.
Ông nội chưa bao giờ để ý tới chuyện phiếm giải trí trên mạng, phỏng chừng vẫn không biết chuyện hắn và Điền Chính Quốc, làm sao chút nữa có thể giới thiệu Điền Chính Quốc với ông nội mình đây?
Chẳng lẽ nói thật nói cho ông nội biết Điền Chính Quốc là chú chim được dấu trong nhà vàng của mình, là tiểu tình nhân hắn nuôi dưỡng ba năm sao?
Với tính tình cổ hủ và bảo thủ của ông, chắc chắn không chỉ mắng hắn mà còn cho rằng Điền Chính Quốc không phải là người đứng đắn.
Khó mà làm được.
Không ai có thể coi thường bé ngoan của mình, kể cả ông nội.
Kim Thái Hanh bước nhanh ra khỏi bếp.
"Mau thay quần áo đi, tươm tất nhất có thể." Kim Thái Hanh vừa cởi tạp dề, vừa nói với Điền Chính Quốc đang nằm trên sô pha ăn quýt.
Điền Chính Quốc chậm rãi ngồi dậy: "Làm sao vậy anh Hanh? Anh muốn ra ngoài ăn sao?"
"Ông nội đến gặp anh, ông sẽ đến ngay bây giờ."
Điền Chính Quốc kinh ngạc, quả quýt vừa mới đưa vào trong miệng lập tức rơi xuống ghế sô pha: "Ông, ông nội, đến đây? Kim lão gia sao? Bây giờ?"
"Ừ, vài phút nữa sẽ tới."
Điền Chính Quốc vội vàng bước xuống ghế sô pha đi giày vào, bỏ túi đồ ăn nhẹ và vỏ quýt trên bàn ném vào thùng rác, hoảng sợ nói: "Vậy thì trốn đi đâu? Hay là em ra ngoài một lát".
Kim Thái Hanh dở khóc dở cười:" Em hoảng loạn cái gì vậy? Ông nội chỉ là thuận đường ghé qua thăm tôi một lát, ăn một bữa cơm mà thôi".
"Không phải, em với anh như thế này, chúng ta..."
"Đừng anh anh em em, em đi thay quần áo đi, đừng lo, ông nội của anh thích những cậu bé ngoan đặc biệt ưa nhìn". Kim Thái Hanh bước tới, giơ tay nhẹ nhàng giúp Điền Chính Quốc lau đi nước quýt ở trên môi, "Cho nên khẳng định ông sẽ rất thích em".
Điền Chính Quốc lắc đầu: "Em không nghĩ tới chuyện này, em không có chuẩn bị."
Kim Thái Hanh nhíu mày, lời này nghe sao rất kỳ quái.
"Em sẽ trốn ở hành lang bên ngoài, đợi đến khi anh và Kim lão gia ăn xong sẽ quay lại".
Điền Chính Quốc nói xong, đi ngang qua Kim Thái Hanh, chạy thẳng ra cửa, bị Kim Thái Hanh đưa tay xách trở về.
"Như thế nào mà lá gan em nhỏ như vậy" Kim Thái Hanh vừa tức vừa buồn cười: "Em đừng nghe bên ngoài đồn thổi ông ấy là người khó tính và khắc nghiệt, thật ra ông nội anh là một người rất tốt, gặp rồi em sẽ biết. Huống hồ không phải là anh vẫn còn ở đây sao? Làm sao anh có thể để em chịu ủy khuất được?".
Điền Chính Quốc chuyển động đôi môi của mình: "Em cũng không biết phải nói cái gì nữa".
"Như vậy đi, trước tiên em hãy đi thay quần áo và ngồi đợi ở trong phòng". Kim Thái Hanh vẻ mặt nghiêm túc nói:" Anh sẽ nói chuyện với ông nội trước, xoa dịu bầu không khí, sau đó anh sẽ gọi em ra khỏi phòng, để hai người đều được chuẩn bị tâm lý".
"Nhưng chúng ta..."
"Đừng lo lắng, ông nội vừa rồi trong điện thoại đang giận anh, tốt hơn hết anh nên đi xuống đón ông ngay bây giờ, nếu không chút nữa sẽ lại cằn nhằn." Kim Thái Hanh từ phía sau đặt tay lên vai Điền Chính Quốc đẩy vào phòng: "Ngoan, nghe lời, mau đi thay quần áo, chờ anh gọi em ra ngoài".
Điền Chính Quốc chân không muốn nhúc nhích chút nào, cơ hồ là bị Kim Thái Hanh đẩy mạnh vào trong phòng.
Kim Thái Hanh nhanh chóng đi xuống dưới lầu, một lúc sau, chiếc xe chống đạn màu đen tuyền của ông nội lái tới, không xa phía sau là quản lý bất động sản dẫn theo ba nhân viên, chạy đến bên cạnh, đoán chừng không ngờ đại nhân vật lớn này sẽ đột nhiên tới đây.
Một trợ lý với cặp kính gọng vàng bước xuống xe dừng lại để chào hỏi quản lý bất động sản, giải thích đây chỉ là chuyến đi riêng tư của lão gia.
Tài xế A Đức mở cửa cho Kim Trường Tông.
A Đức đã theo Kim Trường Tông hơn mười năm. Anh ấy là một trong những vệ sĩ, tài xế và trợ lý riêng của Kim Trường Tông. Luôn mặc một bộ vest đen, ít nói và lạnh lùng nhưng lại giỏi rất nhiều thứ, từ lái phi cơ đến thợ sửa xe. Kim Thái Hanh chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì A Đức không thể làm được.
Kim Trường Tông như cũ vẫn mặc một bộ áo dài màu xám kiểu Tôn Trung Sơn, có lẽ là do hai ngày qua thời tiết quá lạnh, trên đầu đội thêm một chiếc mũ Beret màu xám sẫm giữ ấm, trong tay cầm một quải trượng gỗ mun đầu tròn. Chân ông vẫn còn nhanh nhẹn. Hàng ngày quải trượng này cũng coi như giúp ông một tay.
"Đem tất cả đồ đạc trong xe lấy ra" Kim Trường Tông nói với A Đức.
"Vâng".
A Đức từ trong xe lấy ra vài hộp quà, cầm trong tay, theo Kim Trường Tông đi vào chung cư, Kim Thái Hanh ngoái đầu lại nhìn thứ A Đức đang cầm, có phần kinh ngạc.
"Cái này cũng quá khách sáo, cái gì tốt còn để riêng mang đến bên này". Mỗi lần về nhà, hắn chỉ đều há miệng ăn cơm.
"Phía UNICEF đã gửi đến, còn có lúc chiều ở cùng với Triệu thúc của con, ông ấy tặng mấy hộp thuốc bổ. Ông quên tên nó là gì rồi. Con cầm lấy mà dùng đi. Đồ của Triệu thúc đưa sẽ không tệ". Đi vào thang máy, Kim Trường Tông liếc nhìn cháu trai của ông, người đã cao hơn ông nửa cái đầu, cau mày nói: "Như thế nào cảm giác so với lần trước ông thấy gầy đi rất nhiều, thời gian này bận đến thế sao?".
"Như vậy được rồi, cũng không quá bận".
Kim Trường Tông dừng lại, từ bỏ thuyết giáo của mình, chậm rãi nói: "Đừng ép buộc bản thân quá nhiều, từ từ thôi, con mới ngoài hai mươi tuổi, ít nhất còn cần mười năm để mài giũa, đây là quá trình lâu dài, đừng để bản thân mệt đến chết".
Kim Thái Hanh đặt tay lên vai ông, cười nói:" Đừng lo lắng, con cũng tiếc mạng mình lắm".
Vào căn hộ, Kim Trường Tông nhìn quanh phòng, khẽ gật đầu, phía Bắc và phía Nam thông thoáng, ban ngày lấy ánh sáng hẳn là không tồi, trang trí cũng rất phong cách.
"Tuy có hơi nhỏ, nhưng cũng rất có sức sống, nhưng nếu con sống một mình mà không có ai chăm sóc cũng không tốt. Giúp việc cũng không thuê. Con suốt ngày bận rộn với công việc, trở về còn phải tự mình xuống bếp nấu cơm, có mệt không?"
"Con cũng không phải mỗi ngày đều về. Hầu như đều ở trong khách sạn, cũng chỉ có vài lần nấu cơm".
Kim Trường Tông cũng không đi đến phòng khác, mà đi thẳng đến ghế sô pha phòng khách ngồi xuống:" Về sau liền chuyển đến Hương Tân Sơn kia ở đi, ở đó có người hầu có thể chăm sóc con, nó vốn chính là của con, so với ở đây sẽ thoải mái hơn".
Năm năm trước, Kim Trường Tông đã chi 320 triệu nhân dân tệ để mua Hương Tân Sơn – tòa biệt thự nổi tiếng ở Xuyên Hải tặng cho Kim Thái Hanh. Tòa biệt thự này coi như là quà mừng tân hôn cho cháu ông trong tương lai. Tòa biệt thự này được các nhà thiết kế hàng đầu quốc tế đảm nhận từ thiết kế kiến trúc đến trang trí. Trông nó tráng lệ hơn cả lâu đài phong cách Trung Hoa và Châu Âu. Nhưng chưa đầy nửa năm sau, nó đã bị Kim Thái Hanh đổi chủ với giá 23 triệu cho cha mẹ của Văn Từ. Lúc ấy ông cũng không cảm thấy gì, bởi vì trước khi Văn Từ kết hôn với người khác, ông vẫn luôn đối đãi với Văn Từ như cháu dâu của mình. Ông cảm thấy đưa cho Văn Gia trước cũng không thành vấn đề. Chỉ là sau đó...
Ông cũng không cảm thấy đau lòng với số tiền kia mà chỉ cảm thấy rất thích phong cách kiến trúc và vị trí của tòa biệt thự. Ông cảm thấy biệt thự này đặc biệt thích hợp tổ chức đám cưới cháu nội. Sau này nếu cháu dâu đồng ý, ông có thể chuyển đến đây sống cùng. Thân thể ông vẫn còn khỏe mạnh, ông có thể sẽ nhận nuôi một vài đứa cháu chắt cùng mang tới.
Cho nên năm đó Văn Gia muốn rời khỏi Xuyên Hải, Văn Trung Sùng và Thẩm Bội Linh bán cho người nước ngoài, ông đã không ngần ngại mua lại với giá 450 triệu nhân dân tệ, nhưng sau đó ông cũng rút ra bài học, không đưa nó cho Kim Thái Hanh. Chỉ cần Kim Thái Hanh tìm được người muốn cưới, ông sẽ sang tên cho hai vợ chồng.
Ông cũng dán một chữ "囍" (hỉ) màu vàng bắt mắt trong phòng ngủ chính của tòa biệt thự, ông hi vọng rằng người nào đó khi sống ở nơi này về sau có thể được giữ lại.
"Cơm còn chưa chuẩn bị xong à?" Kim Trường Tông hỏi.
"Vừa mới cắt rau ông đã liền qua đây".
"A Đức, cậu làm đi." Ông đứng đối diện với A Đức nói.
"Vâng."
A Đức đáp lại và xoay người vào phòng bếp.
"Ông cũng có chuyện muốn nói." Ông bày ra vẻ mặt đứng đắn và nghiêm túc, "Về Văn Từ..."
"Chờ đã, con cũng có chuyện muốn nói" Kim Thái Hanh nói, "Bởi vì tình huống có chút đặc biệt, ông để con nói trước".
"Được rồi, con nói đi."
"Con sẽ giới thiệu với ông một người." Kim Thái Hanh đứng dậy khỏi ghế sô pha và đi về phía phòng ngủ chính, không quên mỉm cười với ông nội, "Ông nhất định phải bình tĩnh, em ấy đã theo con một thời gian, là người ngoan ngoãn và hiểu chuyện, chỉ là hơi nhút nhát. Ông hãy nói chuyện nhẹ nhàng và đừng làm em ấy sợ".
Kim Trường Tông sững sờ, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi, người run rẩy đứng lên khỏi sô pha: "Con, con có người mới sao?"
Kim Thái Hanh cười thần bí, không có đáp lại, xoay người mở cửa phòng ngủ.
"Được rồi, Điền Chính Quốc, em có thể ra ngoài".
Lời nói một nửa đột ngột dừng lại, Kim Thái Hanh nhìn phòng ngủ trống rỗng với vẻ mặt sững sờ.
Nào có thấy bóng dáng của Điền Chính Quốc.
"Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc?"
Kim Thái Hanh ngập ngừng hô to hai tiếng, bước vào phòng ngủ, nhìn phía sau cửa rồi quỳ xuống nhìn xuống gầm giường.
Sát.
Người đâu?
Kim Trường Tông vội vàng đi tới cửa phòng ngủ, đầy mặt viết "Cháu dâu, cháu dâu", kết quả đi tới cửa liền nhìn Kim Thái Hanh đang đứng ở bên giường, tay ôm lấy sau đầu vẻ mặt sững sờ, trừ điều này ra không có ai khác.
Kim Trường Tông:"..."
Đây không phải là lần đầu tiên ông bị Kim Thái Hanh lừa dối. Tiểu tử này biết ông rất nóng lòng muốn hắn kết hôn, trước đây hắn đã dùng cách này để "cạo râu" ông.
Kim Trường Tông giơ quải trượng chỉ chỉ vào mặt Kim Thái Hanh: "Con, đi ra cho ông, nghe ông nói".
"..."
Kim Thái Hanh vẻ mặt mê man đi ra khỏi phòng ngủ, bỗng nhiên nghĩ tên ngốc này sẽ không thực sự trốn ra hành lang bên ngoài đi. Bệnh còn chưa hết sẽ bị cảm lạnh. Có phải là không muốn sống hay không?
"Ông ơi, chờ đã, cháu ra ngoài xem một chút."
Kim Thái Hanh nói xong, xoay người chạy nhanh ra khỏi căn hộ, quải trượng của Kim Trường Tông chọc thẳng xuống sàn. nhà.
"Điền Chính Quốc!"
Ngoài hành lang, Kim Thái Hanh kêu to, hàng đèn kích hoạt giọng nói chớp động, không có người nào cũng không có bất kì âm thanh nào.
Có vẻ như vẫn trốn trong căn hộ.
Quay đầu trở lại căn hộ, Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn hướng phòng tắm, trên ban công, sắc mặt tối sầm lại, trong lòng dâng lên lửa nóng.
Anh chàng này có vẻ bị dọa, vẫn là cố tình trốn tránh.
Không ra đúng không, được rồi, lát nữa xem hắn trị tội như thế nào!
"Con bị trúng tà à." Kim Trường Tông nghiêm nghị nói: "Cái gì mạt danh với cả không mạt danh, quả thực không thể hiểu được."
Kim Thái Hanh sắc mặt nặng nề, bước tới sô pha ngồi xuống, thản nhiên nói: "Con nuôi một con mèo, muốn ôm đến cho ông nhìn một cái. Hẳn là sợ người lạ. Không biết trốn đi đâu nữa".
"Con bận đến mức chân không chạm đất mà vẫn còn nuôi mèo?" Kim Trường Tông tức giận:" Con nuôi để làm gì?"
"Ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com