Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 03: Kín cỡ nào?

Điền Chính Quốc theo Kim Thái Hanh ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên cảm thấy trong lỗ mũi có hơi ngứa.

Cậu đưa tay sờ một cái, chạm đến máu mũi tùm lum.

Ngay ban đầu, nam sinh kia đã xuống tay khá nặng.

Điền Chính Quốc bỗng thấy kích động muốn xoay người lấy cây lau nhà ấn cậu ta thêm vài cái.

Kim Thái Hanh đi phía trước, cẩn thận suy nghĩ về sự khác thường của Điền Chính Quốc ngày hôm nay.

Khi lấy lại tinh thần, hắn phát hiện người bên cạnh đã không thấy đâu.

Hắn ngoái đầu, trông thấy Điền Chính Quốc đứng im không nhúc nhích ở đằng sau, tay phải bụm mặt.

Hắn hơi lưỡng lự, nhưng vẫn quay về hỏi: "Bị thương à?"

"Không, không sao."

Điền Chính Quốc bỏ tay xuống: "Chảy máu, tôi về rửa đây."

Điền Chính Quốc chảy không ít máu, mà cậu lại dùng tay lau nên nửa bên mặt toàn màu đỏ, trong nháy mắt tạo thành hiệu ứng hình ảnh kinh tâm động phách.

Đầu Kim Thái Hanh nổ bùm một tiếng, sắc mặt chợt trắng bệch.

"Sao thế?" Điền Chính Quốc vốn định đi tiếp, thấy trạng thái của Kim Thái Hanh không đúng bèn vô thức giơ tay xoa xoa: "Trên mặt tôi nhiều máu lắm à?"

"Đừng động!" Trán Kim Thái Hanh lập tức chảy một lớp mồ hôi lạnh, dạ dày lâm râm buồn nôn.

Hắn nhắm mắt lại, nắm cổ tay Điền Chính Quốc để ngăn cản động tác của cậu.

"Ban nãy cậu bị thương hả?" Điền Chính Quốc không nắm được trọng điểm, cho rằng sự bất thường của Kim Thái Hanh là do bị đánh.

Cậu quay đầu thoáng nhìn về phía nhà vệ sinh, có chút lo lắng.

Sau khi đánh nam sinh kia, cậu đã bị ép thành đồng minh với Kim Thái Hanh.

Thấy Kim Thái Hanh như vậy, e rằng thương tổn không nhẹ, mà sức chiến đấu của cậu lại không tốt.

Nếu giờ đám người kia đi ra, hai người họ gần như chẳng có sức chống trả, chỉ chấp nhận bị đè xuống tẩn cho một trận mà thôi.

Thời khắc nguy cấp, Điền Chính Quốc vẫn bình tĩnh không hoảng loạn như trước.

Cậu mím môi, đột nhiên cấu mạnh cánh tay Kim Thái Hanh và nói một cách lý trí: "Nhịn, cậu có chết thì cũng phải cố ra khỏi phạm vi nhà vệ sinh đã."

Cậu cấu chẳng hề nể nang, mạnh mẽ kéo Kim Thái Hanh ra khỏi sự choáng váng.

Kim Thái Hanh: "..."

Kim Thái Hanh rên một tiếng, vô thức ngó chỗ đau: "Sao cậu phải..."

Trên tay Điền Chính Quốc dính máu, chạm vào da Kim Thái Hanh thì hiển nhiên sẽ dây máu lên.

Kim Thái Hanh vừa nhìn xuống đã bị vết máu me nhầy nhụa ấy chắn đầy tầm mắt.

Kim Thái Hanh nghiêng ngả, bất ngờ ngã lên người Điền Chính Quốc.

Xảy ra chuyện gì? Điền Chính Quốc ngơ ngác.

Điền Chính Quốc tỉ mỉ nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, sau đó ngó tay mình, rồi lại nhìn cánh tay dính máu của Kim Thái Hanh và kẻ đang đè trên người mình.

Mấy lần như thế, rốt cuộc cậu kinh ngạc ngây ngẩn đưa ra một kết luận: Đại ca trường cấp ba Thực nghiệm, tên gọi là anh Kim, Kim Thái Hanh!

Hắn... Sợ máu.

Thảo nào câu chuyện chưa bao giờ viết Kim Thái Hanh đánh lên mặt, cũng chẳng đánh người khác đầu rơi máu chảy.

Vô số fan truyện gào thét chói tai, khóc lóc kêu muốn sinh con cho hắn, thậm chí còn đặt cho hắn biệt danh "đại ca thân sĩ".

Hóa ra vốn dĩ không phải hắn người ác tay độc, toàn đánh ra nội thương! Cũng không phải vì hắn phong độ, xuống tay thường nể mặt vài phần!

Mà là do hắn có chứng sợ máu!

Điền Chính Quốc cúi đầu, đạn hạt nhân hình người vừa nãy lấy một chọi tám trong nhà vệ sinh, dễ dàng lật đổ cả nhóm người, lúc này đang nhíu mày dựa lên ngực cậu, vô hại như gối ôm cỡ lớn.

Điền Chính Quốc im lặng chốc lát mới tiếp nhận được sự thật này.

Cậu đẩy đẩy Kim Thái Hanh: "Cậu có dậy nổi không?"

Kim Thái Hanh không phản ứng.

Điền Chính Quốc lại đẩy hắn, bình tĩnh nói: "Nếu không dậy thì đám người đằng sau sẽ đánh tới đấy."

Kim Thái Hanh cau mày, vẫn không phản ứng như trước.

Ngay khi Điền Chính Quốc định nhéo mặt hắn một cái, Kim Thái Hanh thình lình ấn tay cậu xuống một cách khó khăn.

Điền Chính Quốc thấy hắn còn ý thức nên hỏi dò: "Tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé?"

Kim Thái Hanh nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát rồi khẽ nghiến răng: "Lau sạch mặt cậu đi."

Điền Chính Quốc thành thành thật thật nói: "Tôi không nhìn thấy."

Kim Thái Hanh thở hắt một hơi, ráng chống dậy cởi áo khoác ra ném lên đầu Điền Chính Quốc.

Một phút sau, Điền Chính Quốc bị áo đồng phục trùm mặt, chỉ lộ hai con mắt, thò tay phải ra đỡ bạn học đại ca mang gương mặt cứng ngắc lạnh lùng lảo đảo đi về phía trước.

Ba phút sau, hai người tắm mình dưới nắng gắt nóng rát cuối thu, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như hai con cá biển đang chờ mặt trời phơi khô.

Kim Thái Hanh chưa hết choáng váng, chỉ đành đặt phần lớn trọng tâm cơ thể lên người Điền Chính Quốc.

Hắn nhắm mắt, cười nhạo: "Đỡ nghiện rồi nên không nỡ bỏ à?"

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn hắn.

Kim Thái Hanh không cần mở mắt đã có thể cảm nhận được tầm mắt của cậu, lười biếng hỏi: "Sao thế? Anh đây đẹp trai quá hả?"

"Rất đẹp trai." Điền Chính Quốc nghiêm túc trả lời, hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp: "Chỉ là tôi muốn hỏi cậu một chút, phòng y tế ở đâu?"

Kim Thái Hanh: "...."

Kim Thái Hanh nhắm mắt cắn răng: "Cậu ở trường Thực nghiệm tỉnh một năm nay, cách một quãng thời gian là lại đến phòng y tế vì bị đánh, thời gian ở phòng y tế còn nhiều hơn ở phòng học.

Bây giờ cậu lại bảo tôi là cậu không biết phòng y tế đi hướng nào ấy hả?"

Điền Chính Quốc: "...."

Điền Chính Quốc chẳng hề lo sợ: "Cậu có nói không, không nói thì tôi bỏ cậu lại đây đấy."

Kim Thái Hanh: "...."

Mẹ nó, sao hôm nay nhóc biến thái này lại không bình thường thế nhỉ.

Chứng sợ máu của Kim Thái Hanh rất nghiêm trọng, may là không cần truyền đường glucose.

Bác sĩ dành riêng một chiếc giường cho hắn, để hắn nằm suốt năm phút, sau đó dặn Điền Chính Quốc rót cốc nước nóng chờ nguội, rồi đưa cho hắn vào năm phút tới.

Thu xếp ổn thỏa cho Kim Thái Hanh xong, Điền Chính Quốc cởi chiếc áo khoác đồng phục trên đầu xuống, xin dùng nhờ nước để rửa tay lau mặt.

Bác sĩ đứng cạnh quan sát chốc lát, thấy cậu mãi vẫn không rửa đúng nơi bèn dịch ghế tới trước gương, bê chậu nước đặt lên trên đó rồi bảo Điền Chính Quốc: "Rửa trước gương đi."

Hai tay Điền Chính Quốc tạm ngừng, cậu cụp mắt đi tới chỗ cái gương nửa người.

"Đám nít ranh các em ấy, hằng ngày không chịu chăm chỉ học tập, chỉ nghĩ kiếm chuyện.

Về sau sẽ có lúc các em hối hận cho xem." Bác sĩ vừa chỉnh ghế đúng hướng vừa lải nhải: "Chờ khi các em bằng tuổi tôi sẽ hiểu, tôi thật sự hâm mộ các em cực kỳ..."

Ông chỉ vào vết trầy da bé xíu trên mặt Điền Chính Quốc, nói: "Lần này em gặp may, bị thương nhẹ, không thì gương mặt xinh đẹp thế này sẽ có sẹo mất, xem sau này em có hối hận không."

Dứt lời, bác sĩ lại không kìm được mà liếc mắt nhìn gương.

Người thiếu niên trong gương có nước da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo.

Hàng mi dài và dày giống hai chiếc quạt nhỏ, vì rũ mắt nên hình dáng đôi mắt hoàn toàn được lông mi phác họa ra.

Đuôi mắt hơi cong lên như có sẵn đường kẻ mắt.

Lúc không cười vừa lạnh vừa đẹp, lúc mím môi ngượng ngùng thì mang khí chất trẻ trung tuấn tú.

Đầu tóc màu vàng rối tung cũng không che giấu được khuôn mặt xuất chúng này.

Cả người Điền Chính Quốc cứng đờ, hàng mi run rẩy chậm rãi nâng lên.

Cậu chuẩn bị tâm lý vài giây rồi mới có thể nhìn vào chiếc gương bám đầy tro bụi ấy.

Vừa nhìn là nhất thời ngơ ngẩn, đến việc bác sĩ lau ít cồn lên mặt mà cậu cũng không biết.

Khuôn mặt này... Cậu bất giác vươn tay vuốt ve, nó giống hệt dáng vẻ vốn có của cậu, ngay cả nốt ruồi đỏ nhỏ bé ở vành tai cũng không khác chút nào.

"Sợ rồi à." Bác sĩ lắc đầu, nghĩ thầm rằng, rốt cuộc vẫn chỉ là trẻ con thôi.

"Lần sau đừng càn quấy nữa."

Tên giống như đúc, mặt giống như đúc.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Điền Chính Quốc suy nghĩ kỹ càng phút chốc mới có thể đè xuống sự kinh ngạc và nghi ngờ trong lòng.

Cậu nghiêm túc cảm ơn bác sĩ: "Em biết rồi, cảm ơn thầy."

Bấy giờ Kim Thái Hanh đã gần như tỉnh táo trở lại, nghe thấy Điền Chính Quốc trả lời bèn ngạc nhiên mở mắt.

Từ lúc nào nhóc biến thái đã lễ phép thế này?

Cậu chẳng hề đen mặt đốp chát một câu giống thường ngày: Liên quan gì đến thầy chứ.

Kim Thái Hanh uống một hớp nước, cụp mắt che lại sự nghi hoặc ẩn bên trong.

"Tôi giúp cậu lau tay chút nhé."

Thật ra Điền Chính Quốc cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Kim Thái Hanh.

Nhưng thứ nhất, vết máu kia là do chính cậu quẹt lên, thứ hai, làm gì cũng làm cho trót, chín mươi chín bước phía trước cũng đã đi rồi, còn một bước cuối cùng kia thôi.

Kim Thái Hanh nghe vậy thì vươn tay ra.

Điền Chính Quốc dùng sức không nặng không nhẹ, nắm bắt rất vừa vặn.

Kim Thái Hanh thoải mái híp mắt lại, bỗng nhiên bật cười.

Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn hắn, giống như đang hỏi hắn cười cái gì.

"Được nha, anh bạn nhỏ, kế sách chuẩn lắm."

Điền Chính Quốc chẳng hiểu ra sao.

"Có phải lúc dính máu lên người tôi là đã nghĩ đến cảnh này không?" Kim Thái Hanh nhếch môi: "Phỏng vấn một chút, theo đuổi một năm, cuối cùng đã chạm được vào tay người mình thích thì cậu có cảm xúc gì?"

Điền Chính Quốc: "...."

Điền Chính Quốc lạnh lùng nhét tay hắn vào trong chăn rồi đứng dậy cách hắn rất xa, không tiếp lời.

"Tôi về đây."

Cậu ngước mắt nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã hơn ba giờ chiều.

Cậu còn phải ra ngoài cắt nhuộm lại tóc, không biết phải mất bao lâu, ngộ nhỡ bị trễ lớp tự học buổi tối là nguy.

Thình lình xuyên vào trong tiểu thuyết, dẫu có biểu hiện bình tĩnh đến đâu, kiềm chế đến đâu, trong lòng cậu cũng không cảm thấy chân thật.

Bây giờ Điền Chính Quốc cần làm gấp vài bài tập để bình tĩnh hơn.

Ngoại trừ Toán học, không thứ gì có thể cho cậu cảm giác an toàn.

Kim Thái Hanh nhướng mày: "Về?"

Điền Chính Quốc "ừ" một tiếng: "Không thể đến trễ lớp tự học buổi tối được."

Kim Thái Hanh bị cậu chọc tức cười, một người hàng ngày lên lớp ngủ, đến khi thi thì nộp giấy trắng, mà lại bảo hắn rằng muốn nghiêm túc lên lớp tự học?

Đùa hắn chắc.

"Chờ một lát."

Kim Thái Hanh đặt cốc giấy xuống rồi tiện tay lấy một chiếc băng dán cá nhân, ngoắc tay ra hiệu Điền Chính Quốc lại đây.

Điền Chính Quốc hơi chần chừ, nhưng vẫn đi đến cạnh giường hắn: "Còn có chuyện gì à?"

"Chuyện ngày hôm nay," Kim Thái Hanh kéo chặt áo Điền Chính Quốc khiến cậu phải khom lưng xuống, sau đó dán miếng băng ngoài miệng cậu và vỗ nhẹ hai cái: "Nát ở trong lòng, hiểu chưa?"

Khi lạnh mặt, đôi mắt hẹp dài của hắn tối đen, cả người bị bao phủ bởi sự nguy hiểm đến cực hạn, giống con thú hoang khổng lồ đi săn trong rừng cây.

Tăm tối, tàn khốc.

Song Điền Chính Quốc không sợ hắn.

Hắn có gan đánh mình thì mình dám biểu diễn lấy máu cho hắn xem.

"Cậu nói chuyện tử tế đi, sao cứ động tay động chân thế?" Điền Chính Quốc tức giận xé chiếc băng dán ngoài miệng, "Tôi còn chưa nói với cậu là mình sẽ không đồng ý đâu."

Kim Thái Hanh khẽ gõ mặt giường.

Bây giờ hắn thật sự cảm thấy nhóc biến thái này đã thay đổi thành người khác.

Trước đây, chỉ cần hắn khẽ nhăn mày là Điền Chính Quốc sẽ trốn rất xa, chứ đừng nói đến việc đối đầu chính diện với hắn.

Hơn nữa... Dựa theo thái độ đòi sống đòi chết vì mình của cậu, nếu có cơ hội tiếp xúc với hắn thì sao có thể là phản ứng này được.

"Hả?" Kim Thái Hanh bỗng thấy hứng thú. Hắn ngồi dậy nhìn Điền Chính Quốc, cười như không cười: "Tại sao tôi phải tin cậu?"

Điền Chính Quốc cảm thấy hắn đang nghi ngờ nhân phẩm của mình, lạnh lùng nói: "Miệng tôi rất kín."

Kim Thái Hanh ngả ra đầu giường, quan sát Điền Chính Quốc.

Nhóc biến thái này có hàng mi rợn ngợp, phác họa ra hình dáng đôi mắt cong dài, khi không cười trông đẹp lạnh lùng.

Nhưng lúc này cậu nhìn hắn đầy bất mãn, trong cặp mắt đen láy kia ẩn chứa ánh nước mênh mông, không biết vì sao lại bộc lộ vẻ yên tĩnh, thậm chí thoạt nhìn còn có chút mềm mại, khiến người khác vô cùng muốn bắt nạt cậu.

Về phần cái miệng cậu ra sức giới thiệu...
Ánh mắt Kim Thái Hanh dạo quanh bờ môi đỏ hồng tự nhiên kia một vòng, hắn chợt mỉm cười rồi nói với ý tứ hàm súc: "Kín cỡ nào?"

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Kịch trường nhỏ, Kim Thái Hanh: Theo lý mà nói, tôi, một đại ca đánh khắp trường không địch thủ, nhưng lại sợ máu?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com