Chương 46:Ở bên cậu, có lúc nào tôi không vui chứ?
Nhờ ơn Kim Thái Hanh, số quả bình an mà Điền Chính Quốc nhận được đã bị dọn dẹp sạch sẽ không còn một mống, chỉ còn duy nhất quả hắn tặng.
Kim Thái Hanh vô cùng hài lòng với kết quả này. Thỉnh thoảng lúc mệt mỏi làm bài mà liếc ngăn bàn Điền Chính Quốc một cái là có ngay động lực tiếp tục.
Sau giờ ăn trưa, Điền Chính Quốc ngồi tại chỗ đọc sách ôn Olympics, Kim Thái Hanh bóc một cái kẹo dừa, vừa nhét vào miệng thì thầy Lưu bỗng tiến đến.
Lớp học ồn ào nháy mắt trở nên yên tĩnh, đám Hà Chúc Trịnh Khuyết đang xem điện thoại bị dọa sợ chết khiếp, vội nhét di động vào trong tay áo, lòng thầm cầu nguyện thầy Lưu chưa nhìn thấy.
Coi như bọn họ may mắn, thầy Lưu vốn không chú ý đến họ. Vừa vào cửa là ông đi thẳng tới chỗ Kim Thái Hanh, vẻ mặt nghiêm túc gõ gõ mặt bàn: "Đi theo thầy một chuyến."
Kim Thái Hanh ném vỏ kẹo vào thùng rác rồi đứng dậy: "Tuân lệnh."
Thầy Lưu cũng không dẫn hắn đến văn phòng mà là tới góc rẽ cuối cùng ở hành lang, ngó bốn phía thấy không có ai, mới móc từ trong túi quần ra một lá thư giấy màu lam nhạt.
Kim Thái Hanh thấy vậy bèn nhíu mày: "Thầy có con gái à?"
Thầy Lưu nhất thời không hiểu ý hắn, cau mày hỏi: "Cái gì?"
Kim Thái Hanh chỉ bức thư trong tay ông, cười một tiếng: "Không phải là thầy đến giúp con gái đưa thư tình cho em à?"
Thầy Lưu: "..."
Thầy Lưu bị hắn chọc tức đến nỗi xanh mét mặt mũi: "Có phải là em nghĩ toàn thế giới đều thầm yêu em không hả?"
Kim Thái Hanh dùng đầu lưỡi đẩy đẩy cục kẹo trong miệng, biếng nhác dựa lên bệ cửa sổ: "Đúng thế ạ."
Thầy Lưu không kìm được, trực tiếp gõ đầu hắn một cái, lạnh lùng nói: "Không có thời gian tán dóc với em! Có việc nghiêm túc đây."
"Thầy cứ nói đi."
Thầy Lưu đưa bức thư cho hắn, đen mặt bảo: "Em xem qua cái này đã."
"Gì thế ạ?" Kim Thái Hanh kinh ngạc, mở thư ra đọc nhanh như gió.
Kim Thái Hanh yên lặng, đây là một bức thư tình, còn là thư tình viết cho hắn.
"Em và Kiều An Ngạn xảy ra chuyện gì?"
Thầy Lưu đập lên bệ cửa sổ, muốn tăng âm lượng nhưng lại sợ bị người khác nghe được, đành đè lửa nóng xuống, thấp giọng nói: "Còn có cả thư tình ở đây nữa!"
Quả bình an do Kiều An Ngạn tặng Kim Thái Hanh bị Điền Chính Quốc bỏ vào cái hòm.
Kim Thái Hanh và Trịnh Khuyết tới văn phòng phân chia quả bình an, quả đầu tiên đương nhiên cho thầy Lưu. Thế là, cuối cùng quả bình an và bức thư tình bên trong được chuyển đến tay thầy Lưu.
"Đâu có liên quan đến em?" Kim Thái Hanh cười nhạo: "Cũng chẳng phải là em viết cho cậu ta."
Kim Thái Hanh không hề thương tiếc mà vò thư thành một cục nhét vào trong túi quần: "Sao lại chạy đến tận chỗ thầy thế?"
"Ngay bên trong quả bình an em đưa thầy!" Thầy Lưu vô thức thuận theo lời hắn rồi lấy lại tinh thần, hỏi: "Hai em thật sự không có gì à?"
Nhiều năm dạy học như vậy, thầy Lưu toàn thấy nam sinh và nữ sinh yêu sớm, đây là lần đầu gặp phải việc nam sinh viết thư tình cho nam sinh.
Ông suy nghĩ tới trưa, sầu muộn đến nỗi uống hết hai bình trà hoa cúc lớn, ngay cả kết quả xấu nhất cũng đã nghĩ đến, lịch sử tìm kiếm trên điện thoại toàn là dạng câu hỏi: "Phát hiện học sinh là đồng tính thì phải làm sao bây giờ?", "Đồng tính luyến ái có thể thay đổi không?", "Nên nghiêm khắc răn dạy hay là nhu hòa trấn an học sinh đồng tính luyến ái?".
Sau khi đọc các loại tin tức về việc học sinh nào đó vì xu hướng tính dục khác biệt nên bị giáo viên bạn học kỳ thị, rồi nhảy lầu tự sát, cắt cổ tay tự sát, uống thuốc ngủ tự sát, thầy Lưu bị dọa sợ chảy mồ hôi ròng ròng. Ông lập tức từ bỏ ý nghĩ thông báo cho giáo viên phụ trách khối mười một, quyết định nói chuyện với Kim Thái Hanh trước.
"Có thể có cái gì chứ?" Kim Thái Hanh giễu cợt: "Nếu không phải vì Điền Chính Quốc, em còn chẳng biết cậu ta là ai."
Bởi Kiều An Ngạn và Điền Chính Quốc từng đánh nhau, Kim Thái Hanh từng đặc biệt nhờ Trịnh Khuyết dẫn hắn đi xem mặt mũi Kiều An Ngạn thế nào. Cũng chính từ lần đó mà Kim Thái Hanh nhận ra, kẻ vẩy nước lên người hắn sau cuộc thi giữa kỳ rồi nhất định đòi giặt đồ cho hắn, chính là Kiều An Ngạn.
Mà bây giờ...
Kim Thái Hanh cụp mắt cười lạnh, hóa ra vụ vẩy nước lần trước là tên này cố tình gây ra?
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Thầy Lưu thở phào một hơi, bóp bóp huyệt thái dương: "Việc này... Việc này em cứ coi như không biết đi, cũng đừng khoe khoang ra ngoài, rõ chưa?"
"Em biết đúng mực."
Kim Thái Hanh lên tiếng, đang định hỏi còn chuyện gì nữa không thì chợt phát hiện một điểm không đúng.
Hắn bất ngờ ngước mắt nhìn thầy Lưu: "Thầy nói bức thư tình này được nhét vào trong lớp bọc quả bình an?"
"Đúng rồi." Thầy Lưu bất đắc dĩ nói: "Cũng không biết mấy đứa trẻ bọn em suốt ngày nghĩ gì trong đầu nữa."
Kim Thái Hanh bỗng bật cười.
Cả chiếc hòm ấy toàn là quả bình an do người khác tặng Điền Chính Quốc, sao lại lẫn vào một quả tặng hắn?
Là bất cẩn bỏ vào? Dù sao hai bọn họ ngồi cùng bàn, để nhầm đồ cũng rất bình thường.
Nhưng có một khả năng cực kỳ nhỏ bé...
Nghĩ đến cái khả năng ấy, Kim Thái Hanh chậm rãi nhếch môi.
Thầy Lưu trông thấy hắn nở một nụ cười thiếu đánh, còi báo động trong lòng nhất thời réo vang. Mình còn không hiểu tính cách của học sinh mình chắc?
Thầy Lưu sợ Kim Thái Hanh bị mình gợi lên lòng hiếu kỳ, tìm đường chết bằng cách thử với nam sinh, bèn không nén nổi mà hỏi một câu: "Em và Kiều An Ngạn thật sự không có gì chứ? Về sau cũng sẽ không có?"
"Thầy nghĩ gì thế?" Kim Thái Hanh bất đắc dĩ.
Không biết tại sao hắn trời sinh đã có cảm giác chán ghét khó hiểu với Kiều An Ngạn.
Hắn nghe vậy thì nói không lưu tình: "Đầu óc cậu ta thủng lỗ chỗ như bị phóng xạ hạt nhân chiếu qua. Em nhìn còn thấy sắp bị ô nhiễm đến nơi, càng chưa nói đến việc tiếp nhận cậu ta."
Thầy Lưu: "..."
Hiện tại thầy Lưu đã thật sự tin lời Kim Thái Hanh.
Ông khoát tay ra hiệu Kim Thái Hanh trở về, đồng thời nói: "Em giúp thầy gọi Điền Chính Quốc tới."
Kim Thái Hanh nhíu mày: "Liên quan gì tới cậu ấy?"
"Không phải về việc này, là liên quan tới thi cử."
"Dạ." Kim Thái Hanh gật đầu đồng ý: "Vậy em về trước đây."
Tảng đá lớn trong lòng thầy Lưu triệt để rơi xuống. Ông quyết định chờ lát nữa uyển chuyển báo chuyện này cho giáo viên phụ trách khối mười một. Ông chỉ có thể làm đến thế, còn việc tiếp theo giáo viên phụ trách sẽ xử lý thế nào thì không phải là điều ông có thể quyết được.
Thầy Lưu quá lơ là, đến nỗi mất đi lòng cảnh giác. Ông cũng không nghĩ lại, nếu là một thẳng nam thật sự nghe nói có nam sinh viết thư tình cho mình, sao phản ứng có thể giống Kim Thái Hanh được.
Chỉ chốc lát sau, Điền Chính Quốc tới.
"Thầy, thầy tìm em ạ?"
"Ừ." Thầy Lưu nhìn Điền Chính Quốc, giọng điệu hiền hòa hơn hẳn lúc nói với Kim Thái Hanh: "Thầy muốn bàn với em một việc."
Ông cân nhắc ngữ khí: "Sau khi nghe xong, em đừng kích động, cũng đừng giận dữ."
Điền Chính Quốc chợt căng thẳng, vô thức nghĩ liệu không biết có phải nhà họ Điền lại gây ra cái gì không. Cậu chậm rãi gật đầu: "Thầy cứ nói đi."
"Sang năm, bộ Giáo dục sẽ hủy bỏ chính sách cộng điểm thi Olympics vào thi đại học." Khuôn mặt thầy Lưu mang vẻ tức giận, cũng ẩn ít tiếc nuối: "Khoảng chừng ngày mai sẽ công bố tin tức. Em cũng đừng thấy không cam tâm. Vận may không tốt, quay đi quay lại gặp đúng lúc này. Chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Buổi sáng biết được tin này từ hiệu trưởng, thầy Lưu đờ đẫn hồi lâu. Chuyện hủy việc cộng điểm thưởng khi thi Olympics đã lằng nhằng nhiều năm như vậy mà chưa có kết quả, không ai ngờ nó sẽ trở thành sự thật vào thời điểm này.
Nếu là trước kia, chuyện này hoàn toàn không hề liên quan gì đến thầy Lưu.
Nhưng bây giờ không giống thế, lớp bọn họ có Điền Chính Quốc. Vì cuộc thi, thằng nhóc này gặm sách ôn Olympics kể cả lúc tan học. Thình lình nghe được tin này, chẳng lẽ cậu không sụp đổ?
Thầy Lưu tức giận trong lòng, song trước mặt Điền Chính Quốc, ông không thể không cố gắng biểu hiện bình tĩnh, tránh tăng cảm xúc tiêu cực nơi Điền Chính Quốc.
Tuy nhiên, vượt ra ngoài dự đoán của thầy Lưu, Điền Chính Quốc chỉ hơi sửng sốt, sau đó đáp: "Vâng ạ, em đã biết."
Rồi không nói thêm gì nữa.
Không sụp đổ, không đau xót, thậm chí còn không kinh sợ, chỉ đơn giản một câu như vậy lại càng làm thầy Lưu lo lắng hơn.
Điền Chính Quốc vốn nhiều tâm sự, bề ngoài rất bình tĩnh nhưng thực tế không biết trong lòng dời sông lấp biển nhường nào. Cứ nhẫn nhịn như vậy, ngộ nhỡ ủ thành bệnh thì làm sao bây giờ?
Thầy Lưu lo lắng nói: "Em không cần che giấu trước mặt thầy. Thầy biết tâm trạng của em. Nghĩ gì thì nói với thầy, thầy là người nghe đáng tin nhất của em."
"Cảm ơn thầy, thật sự là em không sao."
Điền Chính Quốc cười cười với thầy Lưu, ấm áp trong lòng.
Cậu học Olympics đơn thuần vì hứng thú, phần lớn là dệt hoa trên gấm, có hay không cũng không khiến cậu buồn bã sụp đổ được.
Thầy Lưu không dám chắc, hỏi lại một câu: "Em thật sự không để ý à?"
Điền Chính Quốc gật đầu, kiên định đáp: "Không thêm 20 điểm thưởng kia, em vẫn có thể thi đạt kết quả tốt."
Thầy Lưu sững sờ rồi tức khắc vỗ vai Điền Chính Quốc hai cái: "Đứa trẻ ngoan! Không hổ là học sinh của thầy."
Lúc Điền Chính Quốc về lại lớp, chuông báo hết giờ nghỉ trưa còn chưa vang. Kim Thái Hanh cũng đã chủ động làm bài, trên mặt đượm ý cười, trông có vẻ như tâm trạng rất tốt.
Thấy cậu tới, Kim Thái Hanh đặt bút xuống, hỏi: "Lão Lưu tìm cậu làm gì thế?"
"Bảo tôi là năm sau sẽ không tặng thêm điểm từ giải thi Olympics." Điền Chính Quốc ngồi xuống, bình tĩnh đáp.
"Cái gì?" Tâm trạng tốt đẹp của Kim Thái Hanh bỗng tiêu tan sạch. Hắn nhìn Điền Chính Quốc, hiếm khi cảm thấy bí lời: "Vậy cậu thì sao?"
"Không sao cả. Mục đích ban đầu của tôi cũng không phải là 20 điểm đó." Điền Chính Quốc lật sách Olympics ra, cười: "Có càng tốt, không có cũng không quan trọng."
Kim Thái Hanh ngắm kỹ gương mặt Điền Chính Quốc, thấy cậu thật sự không để ý
lắm mới thở hắt một hơi.
Là hắn xem thường Điền Chính Quốc rồi.
Mặc dù Điền Chính Quốc luôn bị hắn trêu đỏ cả mặt, nhưng nội tâm xưa nay không hề mềm yếu. Ngược lại, cậu rất mạnh mẽ, bất luận loại áp lực nào cũng có thể bình tĩnh tiếp tục chống đỡ.
Chỉ là không cộng điểm mà thôi, có sao đâu?
Trước đây bạn học nhỏ nhà hắn thi hạng nhất cũng không cần cộng điểm.
Tuy nhiên, bị việc này xen vào nên kế hoạch lừa Điền Chính Quốc nói ra vụ quả bình an của Kim Thái Hanh không thể không chấm dứt.
Hắn chỉ đành tiếc nuối đặt nó trong lòng, chờ sau này có cơ hội sẽ hỏi lại.
Hôm sau, việc hủy bỏ cộng điểm từ giải Olympics vào thi đại học quả nhiên mang đến sóng to gió lớn khắp trường.
Không ít các lớp đội tuyển đều không thể chấp nhận. Nhọc nhằn khổ sở ôn đã nhiều năm như thế mà bộ Giáo dục nói hủy là hủy, đến một điềm báo trước cũng chẳng có. Việc này ai có thể chịu được?
Đúng, thi Olympics tốt, không chừng có
thể miễn thi đại học, trực tiếp tới trường đăng ký tuyển sinh. Muốn đạt được trình độ này thì không phải đạt giải nhất cấp tỉnh là có thể làm được, ít nhất cũng vào vòng chung kết, cầm giải ba toàn quốc.
Nhưng hàng năm, cả nước có khoảng tầm một ngàn người đạt giải nhất vòng loại cấp tỉnh. Trong số một ngàn người có, chỉ có trên dưới hai trăm người thành công vào chung kết.
Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc cũng không phải nói quá.
Huống chi tỉnh Đông Hải là tỉnh yếu về mặt thi đua, số người vào chung kết mỗi năm chỉ đếm trên một bàn tay.
Nhất thời trên diễn đàn liên tiếp xuất hiện các bài thảo luận dày đặc. Tất cả mọi người không có tâm trạng học hành. Vốn dĩ đội tuyển sôi sùng sục, mấy học sinh khối mười hai đạt giải đang chuẩn bị nhận điểm thưởng càng tan nát cõi lòng.
Cảm xúc học sinh kích động, giáo viên cũng không trấn an được.
Trường không có cách nào, lần đầu tiên hủy tiế tự học tối thứ hai, chỉ dạy một tiết là cho học sinh tan học.
"Bạn học nhỏ." Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đang thu dọn đồ đạc vào cặp, hỏi: "Tối nay định làm gì?"
Điền Chính Quốc suy nghĩ chốc lát rồi đáp: "Ăn quả bình an, sau đó đi ngủ."
Kim Thái Hanh bật cười: "Chỉ đơn giản như vậy thôi hả?"
Điền Chính Quốc nghi hoặc hỏi: "Không thì sao?"
Kim Thái Hanh đứng dậy, kề sát tai cậu và thấp giọng nói: "Anh mang cậu ra ngoài chơi, đi không?"
Muốn cùng Điền Chính Quốc trải qua đêm Giáng Sinh là thật, muốn giúp cậu thư giãn chút ít cũng là thật.
Điền Chính Quốc luôn căng như dây đàn, bình thường ngoài học tập còn ôn thi Olympics, thời gian sau khi học xong còn giúp đỡ giảng bài cho những bạn khác.
Cũng vì đủ loại nguyên nhân khác nhau mà nghỉ ngơi luôn trong giờ tự học.
Đúng lúc xảy ra việc hủy bỏ cộng điểm khi thi đại học, Kim Thái Hanh muốn cậu vui vẻ thêm chút.
"Ra ngoài?" Điền Chính Quốc sững sờ, lập tức lắc đầu: "Buổi tối trường học không
cho học sinh nội trú ra ngoài."
"Không sao." Kim Thái Hanh đỡ lấy cặp sách của cậu, thuận tay xoa nhẹ đầu cậu: "Hôm nay chỉ có một tiết tự học buổi tối, giờ vẫn chưa tới chín rưỡi. Hai ta ra ngoài dạo một vòng rồi ăn khuya, về trước mười một giờ là vừa khớp."
Điền Chính Quốc không muốn làm trái nội quy trường.
Nhưng Kim Thái Hanh nói tiếp: "Hôm nay là đêm Giáng Sinh, trên đường sẽ treo đèn màu, rất đẹp mắt."
Điền Chính Quốc ngập ngừng chốc lát: "Cậu... Cậu rất muốn đi chơi à?"
Kim Thái Hanh nghịch chiếc bật lửa trong tay, phì cười: "Không phải."
Điền Chính Quốc lại hỏi: "Vậy chúng ta ra ngoài bằng cách nào?"
"Bác bảo vệ quen tôi, cậu quên rồi à?"
Kim Thái Hanh kéo cậu rời khỏi chỗ ngồi, nở nụ cười: "Báo cho bác ấy một câu là được."
Điền Chính Quốc vẫn hơi do dự, xác nhận lại: "Chúng ta có thể về trước mười một giờ chứ?"
"Yên tâm đi." Kim Thái Hanh vươn tay tắt đèn rồi đóng cửa lớp: "Anh đã bao giờ lừa cậu chưa?"
Vạn năm hiếm có mới gặp được việc miễn tiết thứ hai của giờ tự học tối, dù bóng ma hủy cộng điểm Olympics vẫn còn, các học sinh vẫn vô cùng hưng phấn.
Lúc này, toàn bộ tầng ba đã trống không, học sinh đã sớm chạy đi hết.
Trong hành lang chỉ còn mỗi hai người bọn họ.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt chứa ý cười của Kim Thái Hanh.
Nhịp tim của cậu tăng nhanh. Cậu bất giác co tròn đầu ngón tay.
Hôm nay là đêm Giáng Sinh, Kim Thái Hanh muốn đi chơi...
Suốt hai đời, Kim Thái Hanh là người đối xử tốt với cậu nhất. Cậu không có gì có thể báo đáp Kim Thái Hanh, vậy thì chiều theo mong muốn của hắn đi.
Nếu bị bắt được, cứ nói là mình muốn đi.
May mắn mình đạt hạng nhất kỳ kiểm tra hàng tháng, cũng coi như có bùa hộ thân.
"Đi thôi." Điền Chính Quốc cụp mắt: "Chúng ta không đi xa."
Kim Thái Hanh ngắm hàng mi dài đen nhánh của cậu, trái tim mềm nhũn: "Được, nghe theo cậu hết."
Lần đầu tiên làm loại việc khác người này, Điền Chính Quốc không được tự nhiên lắm. Lúc đến phòng bảo vệ, cậu vô thức kề sát Kim Thái Hanh thêm một bước.
Quả nhiên trong phòng là bác bảo vệ lần trước. Kim Thái Hanh đơn giản nói hai câu là được cho đi.
"Đừng ở quá muộn, về sớm một chút."
Không biết bác bảo vệ lấy đâu ra bó hồng đang hé nụ, vừa cắm vào bình hoa vừa dặn: "Mười rưỡi bác thay ca rồi."
Kim Thái Hanh lập tức hiểu ý ngầm của bác, cười cười: "Đã biết, cảm ơn bác ạ."
Hai người thuận lợi ra khỏi trường học.
Bọn họ chỉ có nửa tiếng, đành đi dạo quanh trường học.
Kim Thái Hanh nhìn đồng hồ rồi xoay đầu bảo Điền Chính Quốc: "Đi đến chỗ game thùng không? Cậu thích chơi chứ?"
Điền Chính Quốc khựng bước, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Thích."
Kim Thái Hanh phát hiện ra sự khác thường của cậu, cho rằng cậu không thích nên nói: "Còn giấu tôi hả? Nếu cậu không thích thì chúng ta lại tìm địa điểm khác."
"Không phải." Điền Chính Quốc không muốn hắn hiểu nhầm nên đành nói thật: "Tôi chưa tới bao giờ."
Kim Thái Hanh ngừng thở, sao ngay cả phòng game thùng mà Điền Chính Quốc lại chưa đến bao giờ...
Trước kia, điều kiện gia đình của cậu không tốt ư?
Kim Thái Hanh không dám nghĩ sâu về sự việc ngày xưa của Điền Chính Quốc. Lo lắng mình mất không chế khiến cậu cụt hứng, hắn chậm rãi thở ra một hơi dài, cười nói: "Vậy chúng ta đến phòng game thùng thôi."
"Ừ."
Gần trường Thực nghiệm tỉnh có một cửa hàng bách hóa, tầng năm là rạp chiếu phim cỡ nhỏ và phòng game thùng di động.
Hôm nay là đêm Giáng Sinh, phần lớn các cặp đôi đều chạy đến những địa điểm lãng mạn để hẹn hò, những nơi như phòng game thùng không có mấy người.
Kim Thái Hanh đổi tiền trò chơi, vừa đi vừa giới thiệu cho Điền Chính Quốc các dạng game: "Bên kia có đập chuột chũi và gắp gấu bông, bên cạnh là đua xe, đằng trước là bắn súng. Cậu muốn chơi trò gì?"
Cân nhắc đến việc Điền Chính Quốc chưa từng chơi bao giờ, Kim Thái Hanh đề nghị: "Không thì hai ta chơi đập chuột chũi
trước nhé?"
Điền Chính Quốc lắc đầu: "Chơi bắn súng đi."
Kim Thái Hanh huýt sáo: "Được nha bạn học nhỏ, tính cách vẫn rất bạo. Thế thì hai ta đi bắn súng."
Một dãy máy bắn súng trống không, Kim Thái Hanh chọn trò chơi hai người, quăng ít tiền trò chơi để đổi lấy bốn khẩu súng, tận tay dạy Điền Chính Quốc cách chơi.
Khả năng học hỏi của Điền Chính Quốc rất mạnh, hơn nữa trò chơi đơn giản, cậu nhanh chóng quen tay.
Đàn ông ấy à, thực chất đều mang máu nóng yêu mạo hiểm trong xương. Ngày xưa Điền Chính Quốc vẫn luôn đè nén bản tính trời sinh của mình, nhưng trò bắn súng có thể kích phát lòng nhiệt huyết của cậu nhất.
Điền Chính Quốc giơ một khẩu súng, mắt chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng nổ súng, dễ nhận thấy là cậu đã hoàn toàn chìm đắm.
Trong cửa hàng có bật điều hòa trung ương, nhiệt độ vừa phải, động tác của Điền Chính Quốc tốn sức, trên trán bất giác thấm ít mồ hôi. Mái tóc đen nhánh hơi ẩm ướt. Gương mặt vì hưng phấn mà đỏ lên, nhiều thêm mấy phần tươi trẻ đầy sức sống.
Cậu bắn một phát tiêu diệt một con cương thi, sau đó xoay đầu, mắt sáng lấp lánh nhìn Kim Thái Hanh.
"Xuất sắc." Kim Thái Hanh ngay lập tức theo đó mà điều chỉnh góc độ, bắn ngã một con cương thi: "Tiếp tục."
Mặc dù hai người chưa chơi cùng nhau bao giờ, nhưng mức độ ăn ý mười trên mười. Mỗi người bảo vệ một hướng, không ngừng nổ súng bắn đám cương thi đang xông tới.
Một ván kết thúc, đạt được điểm cao bất ngờ.
"Ôi chao, không tệ." Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đập tay, hắn cầm Chặt tay Điền Chính Quốc một lúc mới buông ra: "Quả nhiên là cặp đôi được thừa nhận chính thức. Ăn ý như thế, chơi thêm một ván không?"
Lòng nhiệt tình hưng phấn ở Điền Chính Quốc vẫn chưa rút bớt. Ngón tay cậu vẫn hơi run. Cậu lựa chọn không để ý câu trước của Kim Thái Hanh, khẽ gật đầu.
Kết thúc ván thứ hai, điểm số của hai
người còn cao hơn ván đầu một điểm.
Điền Chính Quốc nhìn màn hình với vẻ tiếc nuối: "Suýt chút nữa đã có thể giết chết con cương thi kia rồi, không là điểm đã cao hơn."
Kim Thái Hanh ngắm dáng vẻ say sưa cày điểm không ngừng, nhịn cười đưa cốc nước cam sang: "Uống đi."
Điền Chính Quốc lấy lại tinh thần mới nhận ra quả thật mình hơi khát. Cậu ngượng ngùng nhìn Kim Thái Hanh: "Cậu mua lúc nào thế?"
"Lúc nãy đi vệ sinh có bảo nhân viên phục vụ, cậu ta đưa tới." Kim Thái Hanh cúi đầu uống một hớp, cố tình cau mày nói: "Cái quái gì đây, sao lại chua như vậy?"
Điền Chính Quốc kinh ngạc: "Tôi không thấy chua mà, uống rất ngon."
"Không thể nào." Kim Thái Hanh nói chắc như đinh đóng cột: "Nếu không thì phải là cốc của cậu có vị khác cốc của tôi."
"Chắc sẽ không chứ?" Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Đều là đồ uống làm tại cùng một quán mà."
"Chắc chắn khác nhau." Kim Thái Hanh vươn tay lấy cốc nước cam của Điền Chính Quốc tới: "Không tin thì để tôi nếm thử cốc của cậu."
Hắn cúi đầu uống một hớp: "Quả nhiên cốc
của cậu ngọt hơn của tôi."
"Thật à?" Điền Chính Quốc không tin lắm. Cậu không nghĩ nhiều, nhận cốc của Kim Thái Hanh rồi uống thử, cẩn thận cảm nhận: "Cũng không khác mấy mà."
"Tôi cảm thấy khác rất nhiều." Kim Thái Hanh cắn ống hút của Điền Chính Quốc, cười phong lưu: "Hay là miệng cậu có điểm gì đặc biệt, không thì cũng cho tôi nếm thử đi."
Điền Chính Quốc sững sờ, lập tức mặt đỏ bừng. Cậu bối rối quay đầu, luống cuống nói: "Chơi, chơi tiếp đi."
Kim Thái Hanh thả thính đã miệng, hài lòng thỏa dạ, không tiếp tục trêu chọc Điền Chính Quốc nữa. Hắn giơ súng nói: "Đến đây, để anh biểu diễn cho cậu xem ít kỹ thuật bắn súng."
Hai người chơi suốt đến hơn mười giờ, cửa hàng sắp phải đóng cửa, họ mới rời khỏi.
Kim Thái Hanh mua một suất mì Oden lớn ở cửa hàng 24h, cầm trong tay và hỏi Điền Chính Quốc: "Muốn ăn gì trước?"
"Đậu hũ."
Kim Thái Hanh xiên khối đậu hũ rồi cầm trong tay, lúc Điền Chính Quốc đưa tay nhận thì né tránh.
Điền Chính Quốc nghi hoặc nhìn hắn: "Sao thế?"
Năm mới đến gần, hàng cây hai bên đường treo đầy đèn lồng nhỏ màu đỏ, ánh sáng lấp lánh chớp ẩn chớp hiện, ánh lên gương mặt anh tuấn của Kim Thái Hanh, khiến hắn trông càng biếng nhác và bất cần đời.
Hắn nghiêng mắt nhìn Điền Chính Quốc, ra vẻ nói: "Gọi anh thì mới đưa."
Điền Chính Quốc lườm hắn một cái, không nói gì, tiếp tục đi lên phía trước.
Kim Thái Hanh sải đôi chân dài, đi sau cậu, nói như đang suy tư: "Cậu không bằng lòng gọi anh, vậy là muốn gọi kiểu khác? Cũng được, dù sao cũng là vợ nhỏ, phải gọi..."
Điền Chính Quốc thình linh xoay đầu, cắn răng cắt ngang hắn: "Ai là, là..."
"Là" hồi lâu, hai chữ kia mãi không bật ra được.
Kim Thái Hanh ngắm gương mặt phiếm hồng của cậu, cười khẽ. Xem chừng đậu hũ đã nguội bớt rồi, hắn mới đưa đến bên môi cậu: "Ăn đi."
Điền Chính Quốc hé miệng theo phản xạ có điều kiện, sau đó mới kịp phản ứng, tư thế của họ như là Kim Thái Hanh đang đút cậu vậy.
Cậu vội vàng né tay Kim Thái Hanh, nhận que tăm tự mình cầm.
Buổi tối, quanh trường học không có ai.
Đường phố rộng thênh thanh, ngoại trừ thỉnh thoảng có chiếc ô tô chạy qua, thì chỉ có hai bọn họ là người đi đường.
Phần lớn cửa hàng dọc con đường có đặt một cây thông Noel cao thấp tùy loại.
Trên cây được quấn quanh mấy vòng đèn màu, tỏa sáng lung linh trong đêm đen.
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc vừa ăn Oden vừa đi về phía trường học. Thỉnh thoảng trong gió truyền đến thanh âm bọn họ trò chuyện.
"Muốn bò viên hay cá trứng?"
"Bò viên đi."
"Biết ngay cậu sẽ thích bò viên hơn.
Không thích mùi cá tanh à"
"Không phải."
Từng gốc cây thông Noel bị họ bỏ lại sau lưng, càng lúc càng bé dần, cho đến khi khuất xa, không thấy đâu nữa. Tựa như họ đang đi qua những dịp Giáng Sinh hàng năm hàng năm.
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc tới cổng trường vừa đúng mười giờ rưỡi.
Đáng tiếc, bác bảo vệ đã đổi ca. Hiện tại, canh giữ trong phòng bảo vệ là một vị lính giải ngũ có danh xưng "sát thủ trốn học".
"Làm sao bây giờ?" Điền Chính Quốc hơi căng thẳng: "Chú ấy sẽ cho chúng ta vào chứ?"
Kim Thái Hanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng của cậu, nhịn cười: "Dám trèo tường không?"
Điền Chính Quốc ngạc nhiên: "Trèo tường?"
"Nhớ địa điểm chúng ta lén nhận thức ăn đặt ngoài không?" Kim Thái Hanh dẫn cậu theo hướng tây: "Có thể trèo tường vào từ nơi đó."
Từ nhỏ đến lớn, Điền Chính Quốc chưa bao giờ làm việc gì phá lệ thường như thế. Cậu không tin lắm, ngập ngừng nói: "Tôi...thử xem."
Chỗ Kim Thái Hanh đứng rõ ràng có phần tường thấp hơn xung quanh một đoạn. Hắn cúi đầu hỏi Điền Chính Quốc: "Sợ không?"
Không sợ, chỉ là không qua được cánh cửa tâm lý kia.
Điền Chính Quốc mím môi, nhắm mắt: "Trèo thôi."
Kim Thái Hanh nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn của cậu, mỉm cười: "Tôi sang trước, cậu xem tôi nhảy qua thế nào. Nếu cảm thấy không được thì đừng cố quá, biết chưa?"
Điền Chính Quốc gật gật đầu.
Mấy năm trước, Kim Thái Hanh được ông ngoại dẫn đi tham gia huấn luyện đặc thù, đừng nói là bức tường thấp, dù có cao thêm gấp đôi cũng không ngăn cản được hắn.
Hắn bám chặt chỗ gạch nhô trên tường, dùng cả tay chân, nhanh chóng linh hoạt bật sang bên kia.
"Nhìn rõ động tác ban nãy của tôi không?" Đứng cách một bức tường, Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc: "Có muốn anh làm mẫu thêm cho cậu không?"
"Không cần." Điền Chính Quốc không muốn hắn nhảy hai lần, vội mở miệng từ chối.
Cậu nhớ lại động tác vừa rồi của Kim Thái Hanh, gắng sức tìm tới điểm tựa lực và leo lên một cách không thuần thục.
"Thông minh." Kim Thái Hanh ngước mắt nhìn cậu, không hề keo kiệt lời khích lệ: "Nhảy xuống đi."
Khóe mắt chân mày đều đượm ý cười. Gương mặt đẹp trai đến mức sắc bén bây giờ để lộ vẻ dịu dàng đặc biệt, khiến Điền Chính Quốc hơi thất thần.
Từ xưa tới nay, chưa từng có ai quan tâm cậu đến vậy, cũng chẳng ai hao tổn tâm trí cùng cậu trải qua ngày lễ....
Kim Thái Hanh thấy cậu mãi vẫn chưa xuống, nghĩ rằng cậu sợ. Hắn tiến về phía trước hai bước, nói khẽ: "Yên tâm, anh đảm bảo sẽ không để cậu ngã, nhảy đi."
Điền Chính Quốc tỉnh táo lại, gật đầu, một tay chống tường nhảy xuống.
Cậu chưa bao giờ làm loại chuyện này.
Khi rơi xuống đất có hơi bất ổn, bước chân cậu lảo đảo, vừa khéo va phải Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh nhịn cả đêm, lúc này thật sự không nhịn nổi nữa. Hắn vươn tay ôm cậu vào lòng rồi kề sát tai cậu, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay vui không?"
"Vui."
"Tại sao lại vui?"
"Làm rất nhiều việc lúc trước chưa làm bao giờ, mừng Giáng Sinh, bắn súng, trèo tường... Rất mới mẻ, cũng rất kích thích."
Kim Thái Hanh mỉm cười, vươn tay xoa xoa đầu cậu.
Bạn học nhỏ này thật sự vô cùng dễ cảm thấy thỏa mãn.
Điền Chính Quốc không đẩy hắn ra. Do dự chốc lát, cậu hỏi Kim Thái Hanh: "Vậy hôm nay cậu vui không?"
"Vui."
Kim Thái Hanh cụp mắt. Ở nơi Điền Chính Quốc không để ý, hắn hôn khẽ lên tóc cậu, cười nhẹ: "Ở bên cậu, có lúc nào tôi không vui chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com