Chương 82: Anh Điền vào rồi!
Ngày tháng dần trôi, cường độ học tập của đội huấn luyện không ngừng tăng lên.
Cách một ngày là phải thi bốn tiếng rưỡi, thi xong ăn cơm rồi học tiếp, không có thời gian rảnh rỗi.
Ban đầu Vương Quỳnh sẽ phàn nàn với Điền Chính Quốc, nhưng cuối cùng thậm chí chẳng còn sức để phàn nàn. Buổi tối trở về ký túc xá, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, không muốn nói một lời, chui vào giường là một giây ngủ luôn.
Tuy nhiên, sự mệt mỏi dai dẳng này không biến mất sau một giấc ngủ, mà không ngừng tích tụ trên phương diện tâm lý. Đến nỗi bầu không khí của đội tập luyện trở nên ngột ngạt.
Lượng lớn năng lượng bị tiêu hao khiến cảm giác thèm ăn của Điền Chính Quốc tăng thêm rất nhiều, thậm chí cậu còn thay đổi cả thói quen không ăn nhiều vào buổi sáng, buổi tối trở về phải kiếm thêm đồ ăn vặt để lót dạ. Nhưng dù như thế thì cậu vẫn gầy.
Sau khi nộp bài trong lần thi cuối cùng, Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm.
Những người khác trong lớp cũng giống cậu, như trút được gánh nặng, thoải mái nằm rạp xuống bàn.
Rõ ràng là có thể ra ngoài ăn cơm, song nhất thời không thấy ai động đậy.
Bài thi của đội huấn luyện không được phát cho các thành viên trong đội, giáo viên sẽ không giảng. Không ai biết mình thi như thế nào cho đến khi kết quả cuối cùng được công bố.
Điền Chính Quốc cất bút, đặt hộp bút ngay ngắn không chút nghiêng ngả, đi đến chỗ Vương Quỳnh: "Đi ăn không?"
"Kéo tớ một cái." Vương Quỳnh mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế, giơ một cánh tay lên với Điền Chính Quốc
Điền Chính Quốc bật cười, đưa tay kéo cậu ta lên: "Đi thôi."
Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng học, Vương Quỳnh bỗng đột nhiên "a" một tiếng, như thể cuối cùng mới kịp phản ứng được, kinh ngạc nói: "Sống qua hôm nay là kết thúc rồi!"
Mỗi lần đội tuyển thi cử là đều vào buổi sáng. Buổi chiều và tối thì bọn họ có hai tiết tự học. Sáng mai là nghi lễ bế mạc, đồng thời công bố danh sách tuyển chọn vòng một, sau khi kết thúc có thể rời khỏi đội.
"Ừm". Điền Chính Quốc lên tiếng, trong lúc tập huấn, cậu thật sự là ép khô tất cả tinh lực của mình, phát huy hết mọi tiềm năng có thể, vì thế bất luận kết quả ra sao thì cậu cũng có thể bình tĩnh chấp nhận.
"Bây giờ tớ muốn mau về nhà, ngủ luôn ba ngày ba đêm". Vương Quỳnh vươn lòng bàn tay mập mạp ra nhìn Điền Chính Quốc: "Tớ nghĩ mình gầy đi rồi, thật là cực hình."
Cậu ta thở dài: "Hóa ra khi con người ta bị dồn ép đến mức nóng nảy thì ngay cả
thịt mỡ cũng có thể nhượng bộ."
"Tớ cũng muốn về nhà." Điền Chính Quốc vén rèm bước vào nhà ăn.
Trong vài ngày đầu, cậu vẫn có thời gian để gọi cho Kim Thái Hanh và nói vài câu.
Về sau chỉ có thể liên lạc với hắn thông qua wechat, và thường là mấy tiếng sau khi Kim Thái Hanh gửi tin thì cậu mới có thời gian trả lời.
Cậu thật sự rất nhớ rất nhớ Kim Thái Hanh, nghĩ cho dù bị Toán học vây quanh, cậu cũng không cách nào quên được cảm giác này.
"Sau đó đừng quên liên lạc với tớ đấy."
Vương Quỳnh vội vã đến ô cửa gọi món, bê khay chờ cạnh Điền Chính Quốc, dặn dò cậu: "Hai ta cũng không chỉ là chiến hữu, mà về sau còn là cùng trường cùng ngày đó."
"Chắc chắn sẽ không." Điền Chính Quốc bảo bác gái nhà ăn cho mình tăng thêm hai lượng cơm, cùng Vương Quỳnh đi về phía bàn ăn.
"Aiz, lớp mười hai cậu sống kiểu gì?"
Vương Quỳnh gắp một miếng sườn nhét vào miệng, tò mò nhìn Điền Chính Quốc: "Dù sao thì tớ cũng không định ở lại trường suốt, thỉnh thoảng đi điểm danh là được. Thời gian còn lại ở nhà chơi game, bù đắp cho tất cả những gì đã bỏ lỡ trong những năm qua. "
Trước đây Điền Chính Quốc đúng thật là không nghĩ về vấn đề này.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: "Tiếp tục lên lớp."
Tuy nhiên, cần chuyển trọng tâm từ việc học sang thúc giục Kim Thái Hanh học.
Nghĩ đến Kim Thái Hanh, gương mặt Điền Chính Quốc không khỏi lộ ra nụ cười.
Vương Quỳnh nhìn thấy, gần như nghi ngờ bản thân, đi học thật sự hạnh phúc như vậy à? Hay là trường học ở tỉnh Đông Hải của họ có điều gì đặc biệt?
Điền Chính Quốc đang bình tĩnh chờ đợi kết quả tuyển chọn, nhưng phía bên nhà họ Điền lại không được hài hòa như thế.
Sau khi nổ ra tin tức về việc không gửi tiền sinh hoạt cho con trai vì vợ cũ, ông Điền không thể chịu được những ánh nhìn kỳ lạ từ đồng nghiệp nên đã đệ đơn xin từ chức lên lãnh đạo.
Ông Điền tuy được coi là người thuộc cấp trung trong công ty nhưng không phải là không thể thay thế được. Lãnh đạo nhanh chóng đồng ý với đơn của ông ta, đồng thời trong thời gian ông ta chuyển giao thì thông báo tuyển người mới.
Khi mới từ chức, ông Điền muốn bắt đầu lại ở một công ty mà không ai biết mình. Công ty hiện tại của ông ta đã có một nền tảng không tệ, bình thường mức lương của những người nhảy việc về cơ bản sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng ông ta đã đánh giá thấp sức mạnh của dư luận.
Điền Chính Quốc là một học sinh đẹp trai và có điểm số tốt, cậu cũng là học sinh đầu tiên của tỉnh Đông Hải được vào đội tuyển huấn luyện quốc gia, xứng đáng là một tấm gương cho tất cả các học sinh.
Một đứa trẻ được các bậc cha mẹ trên khắp đất nước ước mơ như vậy lại bị chính cha đẻ của mình bạo hành. Tin tức tương phản mạnh mẽ như thế, làm sao có thể không ấn tượng chứ.
Ít nhất là trong ngành công nghiệp Internet, nơi thông tin lan truyền nhanh chóng, ông Điền đã bị đưa vào danh sách đen.
Ai dám tuyển một người có thể tàn nhẫn với con ruột của mình? Ngộ nhỡ ngày nào đó bất cẩn chọc tức ông ta, ông ta bỏ độc trong bình nước văn phòng thì biết làm sao bây giờ?
Mặt bằng lương của ngành Internet tương đối cao, văn hóa doanh nghiệp tự do, phúc lợi đãi ngộ tốt. Những người đã từng làm việc trong các công ty Internet căn bản không thể thích ứng với các ngành khác.
Cứ thế, ông Điền bắt đầu con đường thất nghiệp dài dằng dặc của mình. Mà từ lúc ông ta không làm việc không kiếm tiền, mâu thuẫn với Triệu Kim Phượng cũng dần trở nên nổi cộm.
Vì vậy suốt khoảng thời gian này, nhà họ Điền gà bay chó chạy. Hai ngày tranh cãi nhỏ, ba ngày náo loạn lớn. Đó không phải là tất cả, ông Điền mất mặt ở chỗ của Điền Chính Quốc nên liều quyết tâm, thề sẽ đào tạo một sinh viên Thanh Hoa Bắc Đại khác, thế là Điền Miểu gặp nạn.
Ngày ngày bị nhìn chằm chằm vào việc học, ngay cả thời gian giải trí ban đầu cũng không còn nữa.
Điền Miểu vốn ở trong thời kỳ nổi loạn, lại bị ông Điền giám sát nghiêm ngặt như vậy, điểm của cậu ta chẳng những không tăng mà ngược lại còn tụt xuống không ít.
Một ngày này, Điền Miểu không nhịn được, bí mật lên diễn đàn trung học để đọc tin tức về Điền Chính Quốc, vừa mở một bài đăng thì điện thoại đã bị ông Điền giật lấy.
"Cuối kỳ thi điểm số như thế mà còn mặt mũi nghịch di động à?" Ông Điền tức giận nhìn Điền Miểu: "Mau về phòng làm bài đi!
Điền Miểu xị mặt ném cái gối xuống đất, nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào.
"Đứa nhỏ này, càng lớn càng hư hỏng."
Ông Điền oán trách một câu rồi nhìn xuống màn hình điện thoại.
Ông Điền cười lạnh, úp điện thoại lên bàn trà.
Triệu Kim Phượng đúng lúc nhìn thấy, cau mày hỏi: "Ông lại cáu gắt gì thế?"
"Không có gì". Ông Điền lau mặt: "Thấy có người đang nói chuyện đội tuyển, còn nói Điền Chính Quốc nhất định có thể đi vào vòng tiếp theo."
Ông Điền nói một cách khinh miệt: "Nó ấy hả?"
Kể từ khi bị thầy Lưu chế giễu lần trước, ông Điền đã bù đắp kiến thức về các cuộc thi Toán học, và cuối cùng cũng hiểu rõ giai đoạn trước mắt của Điền Chính Quốc.
"Không phải chỉ là một cuộc thi giẻ rách à, còn coi nó là bảo bối nữa." Triệu Kim Phượng ghen tức, chua ngoa nói: "Để xem lần này nó sẽ ra sao nếu không được chọn."
Họ hàng đến chúc Tết trong dịp Tết lần này đều ngoài sáng trong tối hỏi thăm tin tức của Điền Chính Quốc, nhưng không ai quan tâm đến Điền Miểu cả. Triệu Kim Phượng tức giận đến mức một ngày chưa ăn, ước gì Điền Chính Quốc gặp chuyện, từ trên mây rơi xuống mới tốt.
"Tôi không tin lần này nó có thể tiếp tục giẫm phải phân chó!"
Không ít người có cùng ý nghĩ như Triệu Kim Phượng, và tất nhiên cũng có những người thành tâm mong Điền Chính Quốc sẽ tốt đẹp.
Ngày tập huấn cuối cùng của Điền Chính Quốc là ngày 17 tháng Giêng âm lịch, ngày tựu trường thứ hai của Thực nghiệm tỉnh.
Hết tiết thứ hai buổi sáng, nhóm Hà Chúc vội vàng chen đến cạnh Kim Thái Hanh, hỏi hắn: "Anh Kim, có phải là anh Điền lúc này đang bắt đầu lễ bế mạc không?"
"Ừm." Kim Thái Hanh ấn mở trình duyệt, vừa tra tìm thông tin liên quan đến lễ bế mạc của đội tập huấn trên mạng vừa đáp: "Chín giờ bắt đầu."
"Ah." Trịnh Khuyết nhìn lên đồng hồ treo tường: "Đã bắt đầu được hai mươi lăm phút!"
Gã còn đang định nói thêm thì Trần Miểu Miểu bỗng kích động giơ điện thoại chạy tới, trực tiếp đẩy gã sang một bên:
"Aaaaaa! Tôi tìm được một bài đăng kể trực tiếp về cuộc tuyển chọn đầu tiên của đội huấn luyện."
Kim Thái Hanh lập tức ngước mắt nhìn về phía cô: "Gửi link cho tôi."
Bài viết được đăng bởi một tuyển thủ cùng đội tập huấn với Điền Chính Quốc, tuy đang tham gia nghi thức bế mạc nhưng vì sắp công bố kết quả nên căn bản không thể nào bình tĩnh lại được, dứt khoát chạy tới diễn đàn cuộc thi đăng bài, phản hồi đại chúng, tiện thể ổn định cảm xúc.
[Ngồi đợi, xin chào chủ lầu, chúc chủ lầu có thành tích tốt.]
[Bây giờ là chín giờ hai mươi sáu, phỏng đoán dựa theo thời gian năm trước, trong mười phút hẳn có thể ra ngoài.]
[Tuyển thủ tỉnh Đại Bắc Đẩu của tôi cố lên! Tỉnh Đông Hải thì tính là hắc mã gì chứ, các cậu mới là!]
[Chờ đợi là được rồi. Kỳ lạ, tại sao không có người thuộc tỉnh Đông Hải trong bài đăng nhỉ? Không phải các người tràn đầy tự tin à?]
[Tôi nghe nói do kết quả thi quốc tế các năm trước không tốt lắm nên đề năm nay vô cùng khó.]
"Đề khó à." Dù không hiểu gì nhưng Hà Chúc vẫn căng thẳng: "Vậy chẳng phải anh Điền sẽ thiệt thòi lớn sao?
"Anh Điền chắc chắn sẽ không sao đâu."
Fan não tàn Ngô Vĩ Thành đập mạnh xuống bàn, "Nếu khó thì tất cả cùng khó, anh Điền của tao sợ bọn họ chắc?"
Hà Chúc chợt tỉnh: "Đúng thế. Bây giờ tao không có tâm trạng. Nếu không là tao đã tự mình dọn dẹp những tên não úng nước trong bài rồi."
Tìm vài người thay phiên nhau canh chừng ở cửa, học sinh 11/7 tụ tập ở cạnh bàn Kim Thái Hanh, vừa tán gẫu vừa cầm điện thoại refresh bài đăng chờ kết quả.
Tuy nhiên, cũng không biết chuyện gì là xảy ra, kết quả năm nay mãi vẫn chưa được công bố.
Không chỉ đám người trong bài đăng hồi hộp mà các học sinh lớp 11/7 cũng tỏ ra sốt ruột.
"Móa, còn chưa ra đã vào lớp rồi, tiết sau còn là tiết của lão Lưu!"
"Đội tập huấn của họ có sáu mươi người à? Kết quả của sáu mươi người phải mất lâu như thế? Đây là loại hiệu suất gì đây! Không sánh bằng một đầu ngón tay của lão Lưu!"
"Móa nó, còn nôn nóng hơn là chờ điểm của chính mình, mau ra đi nào..."
Nhưng giám khảo hiển nhiên không nghe thấy tiếng lòng của họ, bốn phút trước khi vào học, điểm số không được công bố. Ba phút, hai phút, vẫn không ra.
Những người trong lớp 11/7 mất kiên nhẫn và lần lượt đặt di động xuống.
"Tản đi, tản đi, xem ra phải chờ thêm một lát nữa."
"Đây thực sự là một sự chậm trễ, aiz."
Kim Thái Hanh không để ý tới bọn họ, mắt dán vào màn hình, duy trì tốc độ làm mới vài giây một lần. Cuối cùng, khi vẫn còn một phút trước khi đến lớp, hắn lập tức lướt thấy danh sách đi vào giai đoạn thứ hai của đội tuyển quốc gia do chủ lầu đăng lên.
Dưới tiêu đề lớn màu đỏ, được in rõ ràng
--
Điền Chính Quốc lớp mười một trường trung học phổ thông Thực nghiệm tỉnh Đông Hải.
Kim Thái Hanh bất giác mỉm cười, Điền Chính Quốc của hắn thực sự rất lợi hại không kém cạnh ai.
Bằng ánh mắt sắc bén, Hà Chúc liếc nhìn nội dung trên màn hình điện thoại, lập tức kích động bật dậy: "Mẹ ơi!!! Ra rồi!!! Anh Điền vào rồi! Vào vòng hai!"
Lớp học im lặng trong một giây, sau đó tiếng hoan hô và vỗ tay gần như lật tung trần nhà.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
"Trời ơi, anh Điền quá trâu."
"Một trong mười chín! Anh Điền thật tuyệt."
"Anh Điền lợi hại, lãnh đạo trường chúng ta có lẽ đang phát điên lên vì sung sướng ấy chứ."
Chuông vào lớp đã vang được một phút, nhưng mọi người đều không để ý, không ngừng bàn tán sôi nổi. May mắn thay, chẳng biết có phải là do có việc không mà thầy Lưu vẫn chưa tới.
Mấy người Hà Chúc trút ra hết xong mới thoáng bình tĩnh lại, đột nhiên phát hiện trọng điểm: "Nói mới nhớ, có phải là về sau anh Điền sẽ không cần đi học không?"
"Fuck!" Trịnh Khuyết, fan cuồng chơi game, hâm mộ đến đỏ cả mắt: "Tiêu sái thế cơ à? Không cần dậy sớm, không cần làm đề, ngày nào cũng có thể ở nhà chơi game, chẳng phải là quá thoải mái sao?"
Kim Thái Hanh liếc gã một cái: "Tại sao không tới?"
"Không đúng." Trịnh Khuyết không hiểu: "Anh Điền đã được tiến cử đi, bây giờ cậu ấy chỉ cần học Olympics Toán là được, vốn không cần phải đến trường."
Hà Chúc gật đầu phụ họa: "Ừ, không cần đâu."
Kim Thái Hanh bấm vào wechat nhắn tin cho Điền Chính Quốc, sau đó đặt điện thoại xuống, nhướng mày nói: "Có cần đấy."
Hắn liếc nhìn Hà Chúc, chậm rãi nói, "Không đến - -- thì làm sao có thể khoe tình yêu cho bọn mày xem chứ?"
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình trình: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com