Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14. Ngài lạ lắm...


Ăn uống xong xuôi, Jungkook có ý định đứng lên đem bát đi dọn rửa, nhưng Taehyung nằng nặc ra lệnh cậu ngồi im một chỗ để hắn rửa.

Jungkook thì đâu có dám cãi lại lời đâu chứ? nhưng mà ngồi chơi để chủ nhà vừa bóp chân cho, rồi còn làm đồ ăn mang đến tận mồm như vậy, thật sự rất ngược đời.. Nghĩ là thế, nhưng cậu vẫn đành ngậm ngùi mà ngồi im xem người nọ rửa bát.

Taehyung rửa xong bát đĩa thì lại đến cạnh Jungkook ngồi xuống.

Nhưng cậu cứ cảm thấy bứt rứt trong lòng, không chịu được nữa, liền quay sang hỏi thẳng luôn vậy.

"Dạ.. thưa ngài"

"Hửm?" Taehyung quay mặt sang nhìn vào cậu, lại bằng cái ánh mắt ôn nhu đó.

Lỡ chạm vào ánh mắt của người đàn ông kia, khiến Jungkook có chút say đắm mà ngẩn người ra một lúc. Taehyung thật sự rất đẹp trai, lúc mặt hắn không nổi giận nhìn thật hiền lành và ôn nhu, nhưng mà cặp mày của hắn cứ luôn nhíu lại thế này này.

Jungkook bất giác đưa tay lên tách hai bên mày đang nhíu vào nhau của người đàn ông phía đối diện. Chợt thấy hành động mình không ổn lắm... liền vội vàng rụt tay về.

Taehyung thấy nhóc con trước mặt vừa xoa dịu đôi mày cho mình xong lại rụt rè như vậy, khiến hắn có phần buồn cười. Đợi mãi mà Jungkook không nói gì nữa.

"Nhóc gọi tôi sao không nói gì?"

Jungkook vội hoàn lại cái hồn đang thất thần của mình, sau khi thanh âm trầm của Taehyung vang lên.

"Dạ, thưa ngài, tại sao hôm nay ngài lại làm như vậy với tôi? ngài hôm nay lạ lắm..."

Nghe câu hỏi của Jungkook, hắn ngồi suy nghĩ lại hành động của bản thân hôm nay một lúc. Nhưng không trả lời vào tâm điểm, mà đưa tay lên chạm vào đôi môi vẫn đang sưng đỏ nứt nẻ của Jungkook.

"Môi nhóc có còn đau không?"

Thanh niên hơi giật mình, né đầu ra sau để tránh bàn tay của đối phương.

"Dạ.. tôi không sao đâu thưa ngài, nhưng mà ngài chưa trả lời tôi ạ"

"Thì... tại tôi thấy mình hơi quá đáng khi để cậu nhóc bé tí như em quỳ cả đêm như vậy, nên muốn chuộc lỗi thôi" dùng giọng điệu nhẹ nhàng trầm ấm trả lời Jungkook, tay còn đưa lên vuốt tóc mai đang chạm vào mắt cậu ra.

Thật sự cái hành động, cái lời nói, và cách xưng hô này đã thành công khiến trái tim Jungkook đập tung loạn, tựa hồ như nó đang dần len lỏi thứ cảm xúc nào đó.

"Là tôi có lỗi mà..."

Chưa để cậu kịp nói hết câu, hắn đã chen vào "Thì rõ ràng là nhóc có lỗi trước mà? tôi có bảo nhóc không có lỗi đâu?"

"Nhưng hôm nay ngài làm như này với tôi... khiến tôi cảm thấy bứt rứt lắm" Jungkook ngước đôi mắt to tròn lên nhìn người đối diện.

"Tôi cũng không biết tại sao... thấy em như vậy, lại có chút lo lắng" hắn vuốt nhẹ cái má phiếm hồng phúng phính của cậu, nhẹ giọng nói.

"Dạ..? ngài lo lắng cho tôi sao ạ?"

"Cấm tôi có quyền lo lắng cho người khác?"

"Không phải vậy... mà là lúc ngài nổi giận thật sự rất đáng sợ, nhìn như muốn giết người đến nơi vậy, kể cả lúc ngài đến nhà tôi đòi nợ cũng thế, ngài đã dọa bóp chết dượng tôi nữa. Chưa kể ngài cũng luôn lớn tiếng với tôi, và bắt tôi làm những công việc cần nhiều người làm. Ngài cũng chưa từng nhẹ giọng với tôi bao giờ cả, nên hôm nay tôi thấy rất lạ, mới hơi bất ngờ mà thôi"

Nói xong một tràng dài, ngừng lại một lúc mới thấy mình quá nhiều lời rồi, Jungkook sợ sẽ bị cho là mới chỉ hiền lành một chút với cậu, mà đã được nước lấn tới lấy đà kể hết tính cách lúc ngược lúc xuôi của người ta ra, cậu liền hối hận mà cúi gằm đầu xuống vội vàng xin lỗi.

"Tôi... tôi xin lỗi ngài, tôi hơi nhiều lời rồi, mong ngài đừng để ý"

"Tôi là người đáng sợ đến mức vậy sao?" Taehyung hạ trầm tông giọng của mình xuống, nhẹ nhàng hỏi cậu.

"Dạ thưa... cũng hơi hơi ạ" giọng Jungkook trở nên nhỏ dần.

Nhìn nhóc con vừa liên mồm méc hết tội của mình ra, giờ bày đặt rụt rè, Taehyung nhẹ nhếch lên một đường, không phải mỉa mai, mà là buồn cười vì sự đáng yêu nhưng quá đỗi ngốc nghếch của Jungkook.

Đang định nói gì đó thì bên ngoài có tiếng người đang vừa đi vào, vừa lớn giọng gọi.

"Kim Taehyung ới, Kim Taehyung à... ối dồi ôi"

Vừa bước đến cửa nhà Kim Gia đã mở sẵn, đập vào mắt Sumin là cảnh 'chủ-tớ' đang ngồi chung trên chiếc ghế sofa êm đít kia.. lại còn nhìn nhau đắm đuối nữa chứ?

Jungkook thấy vị bác sĩ hôm trước khám cho mình  đến... còn hét lên một câu như đang sửng sốt, khiến cậu giật mình, vội đứng dậy cúi đầu chào anh.

"Chào bác sĩ.."

Thấy Jungkook  lễ phép chào mình, anh liền đi thẳng vào đến chỗ cậu, đập nhẹ lên vai một cái, cười cười rồi nói.

"Anh tên là Jung Sumin, cứ gọi anh là Minie là được nha Jungkookie"

Chợt nhớ lại lời đe dọa của Taehyung tối qua, Jungkook liền  né cánh tay của Sumin, cúi đầu đáp lại anh.

"Dạ thôi ạ... ngài Kim không cho phép tôi như vậy đâu.."

Nghe vậy, như ngộ ra điều gì đó, Sumin cười cười, đánh mắt sang nhìn Kim Taehyung đang ngồi nhíu mày đằng kia.

"Nhóc thật thà mà ngoan ngoãn nghe lời hắn ta quá ha, nhưng Jungkook yên tâm đi, anh là bạn thân của cậu ta mà, nên cứ thoải mái không phải sợ, anh bảo kê" Nói xong, anh khoác luôn tay lên vai cậu.

"Cậu coi nhà tôi giống cái chợ vậy? đến đây làm gì nói luôn" Taehyung cau mày liếc con người tùy tiện phía trước một cái.

Buông tay ra khỏi vai Jungkook, Sumin hiên ngang đặt đít xuống sofa, xong mới lên tiếng trả lời.

"Ông bà Kim gọi cậu về nhà bàn chuyện gì kìa"

"Ba mẹ tôi sao không gọi cho tôi, mà còn phải nói qua cậu?"  Taehyung tỏ vẻ nghi hoặc.

"Mẹ cậu nói gọi cho cậu có được đâu, nên bà mới nhờ tôi đến báo cậu này"

Nghe Sumin nói vậy, Taehyung mới chợt nhớ ra mình không đặt chuông, liền lấy điện thoại kiểm tra, thì thấy cuộc gọi nhỡ của mẹ. Taehyung cũng chẳng nói gì nữa, liền lên phòng lấy áo khoác vào người, rồi đi xuống dặn dò Jungkook.

"Nhóc lên phòng tôi nghỉ một lúc đi, lát tôi về"

Dứt lời, toan đi ra lấy xe, chợt để ý Sumin vẫn đang ngồi một đống trên ghế mà chưa chịu về.

"Sao cậu chưa về đi?"

"Ơ kìa, biết tôi vội vàng sang nhà cậu hao công tổn sức như nào không hả ngài kim, cho tôi ngồi nhờ nhà thở một lát không được chắc? tiện tôi muốn trò chuyện làm quen với nhóc con đáng yêu này của cậu một chút" nói xong, anh quay ra kéo tay Jungkook lại ngồi xuống cạnh mình.

"Tùy cậu!" Buông một lời lạnh lùng với anh, liền quay lưng đi luôn.

"Đấy, nhóc thấy không, người gì đâu lúc nào cũng lạnh lùng các thứ"

"Dạ.. thưa anh" Jungkook có phần e thẹn, gượng cười đáp lại.

"Bỏ chữ thưa đi cho nó thân thiết, mà Jungkook bao nhiêu tuổi thế?" Sumin vui vẻ hỏi chuyện Jungkook.

Thấy Taehyung cũng cho phép Sumin ở lại đây nói chuyện với mình, mà không hề phản bác. Nên Jungkook liền không dè chừng nữa, mà cũng vui vẻ trả lời lại anh.

"Em 19 tuổi ạ"

"Trời ơi.. 19 tuổi mà nhìn mặt em đáng yêu cứ như em bé ấy" Sumin thích thú cái má của Jungkook mà nhào nặn nó.

"Nhìn anh cũng khá đáng yêu mà... còn anh bao nhiêu tuổi ạ?"

"Anh bằng tuổi Taehyung đó"

"Dạ...?" cậu hơi ngơ mặt ra hỏi lại.

"Ủa, Kookie không biết tuổi cậu ta hả?"

"Em chưa có hỏi, mà ngài ấy cũng chưa có nói ạ" cậu ngoan ngoãn trả lời.

"27 tuổi rồi đó Kookie, cậu ta cũng sắp già đến nơi rồi mà đến giờ vẫn chưa có người yêu nữa. Là bạn cậu ta mà anh lo cậu ta ế dùm ba mẹ của Taehyung luôn đây này" Sumin đưa tay lên trán tỏ vẻ bất lực, rồi buông một hơi thở dài.

"Ngài ấy chưa từng yêu ai ạ?"

"Không phải đâu, Taehyung từng yêu say đắm một cô gái đó nhóc"

"Thế giờ cô gái đó đâu rồi ạ?" Jungkook tò mò, sáp lại gần Sumin nghe ngóng.

"Vì cô gái đó mà khiến cậu ta khép chặt lòng đến tận bây giờ đó, nhóc có muốn biết vì sao không?" Sumin cũng không ngần ngại mà chuẩn bị kể chuyện của thằng bạn thân mình cho Jungkook nghe luôn.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com