Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Chỉ là món đồ


Kim Taehyung ngồi một bên, nhìn cậu nhóc nhỏ bé đang nằm với đôi mắt nhắm nghiền ở trên giường.

"Phiền phức thật!"

Người làm bê chậu nước ấm cùng cái khăn vào trong phòng để lau người cho Jungkook theo lệnh của Taehyung. Hắn nhẹ cau mày.

"Để tôi"

Chất giọng trầm khàn vang lên khiến cô giật mình, đặt chậu nước xuống bên cạnh người đàn ông luôn cau có, rồi lễ phép đưa chiếc khăn bằng hai tay.

"Dạ đây thưa ngài"

Taehyung nhận lấy khăn rồi xua cô người làm ra ngoài. Nhúng khăn vào chậu nước ấm cho hơi ẩm rồi nhẹ nhàng lau những hột mồ hôi trên gương mặt nóng ran, đỏ bừng của cậu nhóc.

Một hành động khá ôn nhu.... Thật bất ngờ khi Taehyung lại đi làm việc này với một nhóc con chỉ là người hầu hạ cho mình.

Ngừng hành động đó lại, hắn cũng khó hiểu bản thân mình bị làm sao?Liền thả chiếc khăn xuống chậu nước.

"Tự nhiên rước của nợ về đây, mệt người."

"???"

Từ bên ngoài, một chàng trai với dáng hình cao ráo, khuôn mặt tuấn mỹ cùng mái tóc đen hơi xoăn nhẹ, trên người mặc bộ đồ blouse, cầm túi đồ nghề chạy như bay đến cửa phòng của Taehyung. Anh là Jung Sumin, bạn thân kiêm bác sĩ riêng của hắn.

Chạy đến nơi, Sumin vừa thở hồng hộc, vừa khó khăn nói.

"Cậu làm sao, đánh nhau gãy tay, gãy chân, hay vỡ đầu??"

Cặp mày đen xì như lông sâu róm của Taehyung lại nhíu vào, liếc người đứng ngoài cửa đang nhắm mắt nhắm mũi chống tay vào đùi thở như chết.

"Cậu bị điên sao? vào khám cho người đang nằm trên giường, đứng đấy mà thở"

Thấy mình quan tâm bạn bè như vậy mà còn bị chửi... tổn thương trong lòng nhiều chút, Sumin liền ngước mặt lên bật lại.

"Không thở để chết à?"

"Nói ít thôi"

"Xì..." Chẳng thèm đôi co, anh tức giận hậm hực bước vào bên trong, đến cạnh cậu bé đang nằm trên giường. Bỗng có chút bất ngờ.

"Người yêu à? sao bảo không bao giờ mở lòng với ai nữa cơ mà"

Sumin tỏ vẻ, nhướn mày như đang trêu chọc.

"Khùng sao? con nợ của tôi đấy"

"Ồ, cậu có con trai từ bao giờ mà đã lớn tướng như này rồi thế? trời ơi một tin sốc đó nha"

"Tôi sắp cắt cái lòi giống của cậu rồi đấy nhé" Taehyung không vui, cau mày lườm anh.

"Tôi nói đó là con của cái ông già nợ tiền tôi"

"À"

"À cái gì mà à? thế có khám không? không khám thì biến đi" Giọng hắn như muốn đấm anh đến nơi.

"Thì giờ tôi khám đây, lượn ra ngoài đi để tôi còn có tâm trạng khám, nhìn mặt cậu tôi mất hứng lắm"

Nhẽ Taehyung lại chạy đến đấm cho anh ta một phát? Hắn cau mày lườm nguýt chàng trai rồi vẫn nghe theo mà bước ra ngoài.

Sumin lấy nhiệt kế đo cho JungKook, vạch nhiệt kế ngừng lại ở số 39 độ, sốt khá cao nhỉ.

Anh dùng một cây kim tiêm bé, bên trong là thuốc hạ sốt, thành thạo xoa nhẹ chỗ chuẩn bị tiêm, rồi nhẹ nhàng chọc kim tiêm vào cánh tay Junhkook.

Vì bị mũi tiêm đau nhức chọc vào cơ thể, Jungkook giật mình nhíu mày, chợt hé mắt ra.

Đôi mắt vẫn đọng đầy nước sinh lý tèm nhem, Jungkook từ từ ngồi dậy rồi nhìn vào chàng trai trước mặt.

Sumin thấy cậu lừ đừ tỉnh lại, liền vội quay sang đỡ cậu, nhẹ giọng hỏi han.

"Nhóc tỉnh rồi sao? trong người thế nào? có còn mệt lắm không?"

Jungkook hơi bất ngờ và khó hiểu, vì chẳng biết ở đâu ra, tự nhiên lại có một chàng bác sĩ xuất hiện ngay trước mắt mình... nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời lại anh.

"Dạ... em hơi mệt thôi ạ.."

Jungkook bất giác ho một tiếng, Sumin nhẹ vuốt lưng cho cậu.

"Còn mệt thì nằm ngủ tiếp đi nhóc"

"Không được đâu... cậu chủ mắng em thì sao?"

Cậu chủ? Ý cậu nhóc này nói Kim Taehyung sao?

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói với cậu nhóc đang ngồi tỏ ra e ngại rón rén trên giường.

"Taehyung bảo nhóc nghỉ ngơi mà, ngoan nghe lời đi, không cậu ta lại đổi ý bắt nhóc đi làm việc tiếp bây giờ"

Nghe thấy vậy, Jungkook ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn vào anh.

Thấy cậu nhóc đáng yêu, xoa nhẹ mái tóc Jungkook, anh nói.

"Tôi đùa thôi, cậu ta muốn em nghỉ ngơi đó, em đang sốt cao thế này sao mà làm được việc chứ"

Jungkook cũng không lên tiếng nữa, ngoan ngoãn gật nhẹ đầu.

"Nhóc tên gì?"

"Dạ... em tên Jungkook, Jeon Jungkook"

"Được rồi, Jungkook nằm xuống ngủ đi, tôi thấy em vẫn lờ đờ đấy, nghỉ ngơi đủ giấc rồi dậy"

Nghe vậy, Jungkook liền không thắc mắc nhiều nữa, giờ cậu cũng đang mệt thật mà, thôi thì cứ ngủ một chút vậy.

Đợi thanh niên đã chìm vào giấc ngủ, Sumin mới thu dọn đồ nghề rồi đi xuống phòng khách.

.

Thấy Kim Taehyung đang ngồi cầm tờ báo đọc như ông già, anh tiến đến báo cáo tình trạng của JungKook cho hắn.

"Jungkook sốt 39 độ lận đấy, tôi tiêm thuốc hạ sốt cho em ấy rồi. Khi nào em ấy thức thì cho ăn cái gì có dinh dưỡng một chút đi, rồi bảo uống thuốc. Chứ nhìn người thiếu chất thế, chẳng ốm thì cũng nhập viện"

Sumin nói một tràng, không ngừng nghỉ.

Taehyung hơi khó hiểu, ngước mặt lên hỏi lại.

"Jungkook?"

"Thì nhóc đó tên Jeon Jungkook mà, chưa cả biết tên người ta đã bắt về hầu hạ cậu rồi à?"

Sumin ngán ngẩm bĩu môi, chẳng biết thằng bạn nhạt nhẽo này có sở thích bắt người hầu vô điều kiện từ bao giờ.

"Ừ, rồi sao?" nhàn nhạt đáp lại Sumin một câu, rồi lại tiếp tục chuyển hướng mắt về tờ báo trên tay.

"Thì chẳng sao, mà nhớ lời tôi dặn đấy nhé... Lần đầu thấy cậu gọi tôi đến để khám cho người hầu, hơi bất ngờ đấy anh bạn"

Anh đến cạnh vỗ cái bốp vào vai Taehyung một cái đầy ý mỉa mai, rồi quay mông cầm túi đồ nghề đi về.

"Đồ điên!" nhìn theo bóng lưng người nọ bằng ánh mắt khó chịu, không quên tự rủa một câu.

"Jungkook sao? sốt 39 độ à, yếu đuối thật"

Ngồi im lặng suy nghĩ gì đó một hồi. Taehyung đặt tờ báo sang một bên, rảo bước lên phòng chỗ Jeon Jungkook đang yên vị. Chỉ liếc nhìn cậu một cái, rồi lại đút tay vào túi, đi ra ngoài dặn dò ông quản gia.

"Khi nào cậu nhóc đó dậy thì làm canh gà cho ăn, nếu cảm thấy hết mệt sau khi ăn xong, thì lau dọn lại phòng cho tôi. Đến 9h nói cậu ta chuẩn bị nước nóng, để tôi tắm."

"Dạ vâng, thưa ngài"

Dặn dò xong xuôi mọi chuyện, Taehyung kêu người lấy xe, đi thẳng đến sòng bạc của gã bạn thân hắn.

Sòng bạc NJ là một nơi giải trí còn rộng lớn và đông người đến hơn cả những quán bar sập xình khác trên đất Seoul đồ sộ này.

Ở bên ngoài, một chiếc xe hơi Bentley thiết kế sang trọng, đỗ lại trước cửa chính của sòng bạc NJ.

Bước ra là một vị tổng tài trên người khoác bộ suit đen bóng, toát ra khí chất lạnh lùng cao thượng, cùng gương mặt đẹp trai làm tỏa sáng, nổi bật giữa dòng người đông đúc.

Những người ở đây như đã quá quen với vị khách này rồi, nên cũng không mấy tỏ ra quá khích hay bất ngờ lắm. Dù vậy, mỗi khi nhìn thấy Kim Taehyung hắn xuất hiện, ai cũng đều phải suýt xoa.

Một tên đàn em ở NJ thấy hắn đã đến, vội bảo người mời vào rồi chạy một mạch đi báo cho chủ nhân.

"Thưa đại ca, Ngài Kim tổng đến rồi"

Gã đàn ông điển trai đang ngồi xem những con bạc chiến đấu với nhau. Nghe thấy đàn em báo thằng bạn thân của gã lại đến, nhếch mép một cái rồi đứng dậy, đi ra tiếp đón.

"Ầy, Kim tổng cao cao tại thượng lại đến sòng bạc nhỏ bé của tiểu nhân phá phách sao?"

Nghe thấy mình bị nói móc,  Taehyung liền liếc đôi mắt phượng nhìn gã ta.

"Có vẻ cậu Park NamJin đây, lại muốn ăn đấm thay ăn cơm rồi đúng không nhỉ?"

Hắn nhướn mày, không quên nói móc lại gã, rồi hiên ngang bước vào bên trong như nhà của chính mình. Namjin cũng lười đoái hoài đến lời đáp trả của Taehyung, bước theo sau hắn để tiến vào đại sảnh.

Hai người đàn ông ngồi vào cái bàn vip, uống rượu trò chuyện cứ như đang ngồi ở một quán bar nào đó vậy.

"Này, cái cậu nhóc hôm trước cậu đưa về như nào rồi?"

"Một từ thôi, phiền!"

Gã cười cợt, trêu chọc hắn.

"Phiền thì sao không giết luôn đi, bày đặt vác về bắt hầu hạ, lại còn cho thêm lão già kia 20 triệu won làm gì? xong giờ than phiền"

Taehyung không nhanh không chậm, nghếch mặt lên thản nhiên đáp lại.

"Do nhìn cậu nhóc đó khá xinh đẹp, lại ngoan ngoãn... một món đồ ngon nghẻ như vậy, phải cậu thì lỡ giết không?"

"Tôi đã nhìn thấy nhóc đó đâu mà biết... ủa cái gì cơ? nhóc đó là món đồ của cậu ấy hả?"

"Ừ!" nhàn nhạt đáp một tiếng, Taehyung nâng ly rượu vang đỏ sẫm lên nhấp một ngụm.

Namjin bỗng bật cười thành tiếng, không có ý định từ bỏ công cuộc chọc ghẹo thằng bạn thân của mình.

"Haha, thế mà nãy có người nào đó vội vã gọi Sumin đến khám cho 'món đồ', vì 'món đồ' đó bị bệnh ý nhở?"  từng chữ 'món đồ', gã đều cố ý nhấn mạnh.

Kim Taehyung nghe gã nói vậy, cau mày lắc lư ly rượu trên tay một lúc, mới trả lời.

"Các cậu cũng chăm thông báo việc của tôi cho nhau đấy nhỉ"

"Bạn bè với nhau, có tin gì thú vị phải kể cho nhau là đúng rồi"

Gã ra vẻ tò mò, sáp lại gần hắn hỏi chuyện.

"Mà theo như lời Sumin kể lại rằng, nhóc đó trông khá đáng yêu và ngoan ngoãn" gã vỗ nhẹ vai hắn đầy cợt nhả

"Gu của cậu mà phải không ta?"

Kim Taehyung khó chịu hất cái tay của Namjin đang trên vai mình ra, rồi khẳng định chắc nịch.

"Tôi muốn cậu nhóc đó khỏe để hầu hạ tôi mà còn trả nợ. Mặc nhóc đó chết thì tôi mất tiền oan chắc? Tôi nói rồi, cậu ta chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém, nào chán sẽ tự động vứt bỏ"

Namjin trề dài cái môi, đặt mông ngồi lại chỗ mình.

"Ờ... Kim tổng tiêu tiền như giấy mà tiếc 20 triệu để giữ một 'món đồ phiền phức' bên người"

Lại cố ý nhấn mạnh câu 'món đồ phiền phức' rồi cười khoái chí.

"Nói ít lại, cười ít thôi. Có giỏi ra đấu một ván, 9 giờ tôi phải về rồi"

"Về chăm sóc cho 'món đồ' đó hả mà sớm vậy?"

Gã lại nhe răng, bằng mọi giá vẫn muốn chọc tức Taehyung.

"Tôi sắp đấm gãy răng cậu rồi đấy, mai có cuộc họp đối tác quan trọng. Tôi về sớm để sử lý nốt đống văn kiện chứ chăm cái đếch?"

Câu nói chỉ toàn ngữ khí lạnh lùng, trừng mắt với Namjin, toan đứng dậy tiến đến trước cái bàn to đùng, bên trên là các loại bài bạc.

"Từ đợi tôi cái, trêu tí gì căng"

Gã vội cầm ly rượu vang lên tu nốt, rồi liền đi đến chỗ hắn.

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com